Truyện:Thu Mua Vợ Trước - Chương 11

Thu Mua Vợ Trước
Trọn bộ 12 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lê Thượng Thần nhẹ huýt gió, đi ra khỏi tòa nhà.

Thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, thế giới hôm nay đặc biệt sáng ngời đáng yêu, giống như tâm tình vui vẻ của anh.

Anh đi vào cửa hàng ăn sáng, hôm nay anh tươi cười rạng rỡ, vô cùng anh tuấn, bà chủ ngây ngốc nhìn anh, sinh viên làm việc theo giờ là một cô gái, con người gần như dính vào người hai, ánh mắt ánh hướng tới họ, hai người cùng lúc đỏ mặt.

Anh không quan tâm con gái bên cạnh đã thần hồn điên đảo, thấy trên thực đơn có món bánh trứng Ngọc Mễ, anh cười, gọi ba suất bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông, cồn thêm hai ly hồng trà lớn, anh nhớ cô thích uống hồng trà nhất, càng ngọt càng tốt.

Anh ra khỏi cửa hàng, nhìn lên tòa nhà trước mặt, anh đếm tầng, nhìn được tầng lầu anh đang ở, ở góc đó, trong nhà có người phụ nữ anh yêu và con trai của họ, màn che thủy tinh phản xạ ánh nắng, long lanh trong mắt anh, khiến lòng anh rực rỡ. Cô tắm xong chưa? Hay là còn lười biếng ngâm mình ở trong bồn tắm? Anh dùng lực hất tay với cửa sổ sáng chói ở tầng mười hai, cô có thấy anh hay không?

Hành động của anh, khiến mọi người đi qua phải ngoái nhìn lại, đại khái cảm thấy anh rất kì quái chứ gì? Anh đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, mặc kệ ánh mắt của người khác.

Anh đi về phía cửa hàng tiện lợi, bên ngoài cửa hàng đậu một với cửa kính màu đen, cánh cửa chợt mở ra, bốn cánh tay cường tráng đưa ra, kéo anh vào trong xe.

Cửa xe nhanh chóng lại, lái xe rời đi.

Ánh mặt trời lấp lánh, chiếu lên con đường đen nhánh, bồn phía tĩnh lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Từ Lỵ Hoan thư thái ngâm mình trong nước ấm, không muốn động, khóe miệng giương lên nụ cười thỏa mãn. Mặc dù vừa rồi hất nước anh, thật ra thì dùng sự kích tình này mở màn cho một ngày mới, cảm giác cũng không tồi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông của cô đi vào cửa hàng ăn sáng, mấy phút sau liền mang theo đồ ăn sáng ra ngoài, anh dừng ở góc đường, nhìn về phía nhà mình, anh chợt vẫy tay về phía cô.

Cô cười, tên ngốc này, đang làm gì vậy? Nhưng bộ dang nghiêm túc vẫy tay của anh rất đáng yêu, cô quên cách màn che thủy tinh không thể nhìn đến, cũng theo đó dùng sức vẫy tay, còn có một nụ hôn gió.

Tắm đủ rồi, cô nhanh chóng đứng lên! Cô ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể, thay bộ quần áo ngày hôm qua, sau đó sấy khô mái tóc dài, sửa soạn lại bản thân mình xong, người đàn ông của cô vẫn chưa trở lại.

Cô đi tới phòng khách, con trai đã ăn xong sandwich, cô mở ti vi, ngồi trên ghế sô pha xem tin tức, lại qua mười lăm phút, cô bắt đầu cảm thấy đói, anh còn không trở lại.

Cô gọi điện thoại di động cho anh, tiếng chuông trong phòng vang lên, anh không mang điện thoại di động ra ngoài.

Cô nói con trai đợi trong nhà, đi xuống tầng dưới, cô tìm được quản lí tòa nhà hỏi thăm."Anh có thấy Lê tiên sinh không?"

"Nửa giờ trước anh ấy đi ra ngoài, còn chưa trở về."

Kì quái, anh đến tột cùng là đi đâu vậy?

Cô đi ra khỏi tòa nhà, nhìn trái nhìn phải, cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu xanh dương, tài xế nữ vẫy tay về phía cô.

"Tiểu thư? Cô là vợ trước của Lê tiên sinh sao? Anh ấy muốn tôi chờ cô ở đây!"

Từ Lỵ Hoan nghe vậy, bước nhanh tới."Anh ấy ở đâu?"

"Bạn tôi vừa rồi xảy ra tai nạn, Lê tiên sinh đưa anh ấy đi bệnh viện, anh ấy muốn tôi chờ cô ở đây, anh ấy nói sau khi cô xuống, chở cô đến bệnh viện."

"Tại sao anh ấy không trực tiếp lên đó nói với tôi?"

"Bạn tôi bị thương rất nặng, Lê tiên sinh vội vàng đưa anh ấy đi chữa trị, nhanh lên xe, tôi dẫn cô đi tìm anh ấy."

Cô chợt sinh nghi."Tại sao bạn cô lại bị thương, cô không đi cùng tới bệnh viện?" Vừa mới dứt lới, chỗ ngồi phía sau xông ra hai người đàn ông, một phát bắt được cô, nhét cô vào trong xe.

Cô gái lên xe, khởi động, lái xe rời đi.

Mười phút sau, chiếc xe với cửa kình màu đen đưa Lê Thượng Thần tới bên ngoài một tòa nhà trung cổ.

Anh bị mang vào một phòng khách trang trí đơn sơ, trong đó có năm, sáu người đàn ông, thân không có chùy sắt, chỉ là gương mặt dự tợn, xem ra không phải người lương thiện.

Nhìn tình hình này, bắt anh là ai, trong lòng anh đã có đáp án. Anh hỏi: "Tịch Na ở đâu?"

Không ai trả lời, anh cũng không mở miệng nữa, âm thầm may mắn. Từ Lỵ Hoan không ra ngoài cùng anh.

Hai mươi phút sau, một người đàn ông trung niên vào nhà. Người này lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen, mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn và quần dài, lộ ra trong áo sơ mi là cánh tay xăm hình phi long mãnh hổ, dây chuyền vàng trên cổ trông giống như chiếc dây pha ra ông đeo trên cổ, diện mạo ông hung ác, đây là loại người điển hình mà cha mẹ thường lấy ra dọa trẻ con 'ông ta sẽ ăn thịt con'.

"Cậu chính là Lê Thượng Thần?' Người đàn ông trung niên quan sát anh, vừa mở miệng như tiếng chuông lớn.

Lê Thượng Thần quá quen với giọng nói thô lỗ này, cái này nói qua điện thoại cũng không cần phải lớn tiếng."Là tôi."

"Chính là cậu, khiến con gái của Lâm Bắc mê mẩn, choáng váng, làm lớn bụng của nó, còn không phụ trách." Cha Tịch quan sát người đàn ông lịch sự trước mặt, rất không hài lòng."Cậu chính là tiểu quỷ mạt trắng đó?"

"Tôi chưa bao giờ chạm qua Tịch Na, coi như cô ấy mang thai, đứa bé cũng không phải của tôi." Anh chậm rãi giải thích.

"Dừng! Ý cậu là con gái tôi nói láo?"

"Nếu ông không tin, có thể tìm cô ấy để hỏi."

"Tốt." Cha Tịch lấy di động ra ấn số điện thoại.""A lô? Tịch Na, con có thể đi vào."

Một lát sau, Tịch Na đi tới, thấy Lê Thượng Thần, cô trơn trợn mắt."Lê đại ca? Sao anh lại đến đây?"

"Không phải em nói ba em bắt anh sao?"

"Không có! Hôm qua em mới về nhà, buổi sáng ba em nói muốn ra ngoài ăn sáng, em liền cùng ông ấy ra ngoài..." Tịch Na kéo cha mình."Ba, sao ba lại bắt anh ấy?"

"Không phải con mang thai con của người đàn ông này sao? Lâm Bắc muốn cậu ta phụ trách."

"Con không mang thai! Đó là on đùa giỡn!" Sau đó cha cũng không hỏi về Lê Thượng Thần nữa, cô còn tưởng ông ấy đã quên vụ này rồi.""Ba, con và anh ấy là không thể, thật ra thì... anh ấy không thể làm chuyện đó..."

"Cậu ta không được?" Cha Tịch cười lạnh."Hai ngày nay ba phái ng]ời theo dõi cậu ta, cậu ta qua đêm với vợ trước và con trai, ba rời giường sớm liền cho người đi bắt cậu ta. Lâm Bắc cũng là đàn ông, nhìn mặt mày cậu ta hớn hở, cũng biết tối qua cậu ta làm cái chuyện tốt gì, cậu ta tuyệt đối ĐƯỢC."

Là thế sao? Tịch Na nghi ngờ nhìn về phía Lê Thượng Thần."Lê đại ca, anh lừa em?"

Anh không trả lời, cha Tịch nói: "Con gái ngoan, con rất thích người đàn ông này sao?"

"Dĩ nhiên..." Tịch Na châm lại hi vọng. Cha cô tự mình ra mặt, nói không chừng có thể thuyết phục Lê đại ca đồng ý, nhưng sắc mặt của Lê đại ca thật đáng sợ.

Lê Thượng Thần lạnh nhạt mở miệng."Tịch Na, tôi một lần nữa giải thích với cô, tôi không có loại tình cảm đó với cô, tôi yêu vợ trước, chúng tôi rất nhanh sẽ tái hôn, đời này người phụ nữ duy nhất tôi yêu chỉ có mình cô ấy, tôi không thích cũng không muốn đụng vào người phụ nữ khác." Anh nhìn về phía cha Tịch."Tôi sẽ không lấy con gái ông."

"Cậu dám không cưới? Cậu không sợ không thể ra khỏi đây sao?" Cha Tịch gầm lên, không khí cộng hưởng vang lên ong ong, một đám thủ hạ mặc dù không phải là mục tiêu của ông, cũng đều câm như hến.

Nhưng Lê Thượng Thần kiên quyết lắc đầu, mặt không sợ hãi.

Không nhìn ra người đàn ông giống như thư sinh này lại rất có khí phách. Cảm tình của cha Tịch đối với anh cũng tăng lên."Được rồi, tôi lùi một bước, cho con gái tôi thành vợ bé của cậu. Đàn ông có mấy người phụ nữ phục vụ là chuyện thường tình, Na Na cũng là con do bà hai của tôi sinh ra, chỉ cần cậu yêu thương nó, nó làm vợ bé cũng không sao."

*****

"Xin lỗi, tôi cự tuyệt." Sắc mặt Lê Thượng Thần xanh mét. Đây là loại tình huống hoang đường gì vậy? Có người đồng ý cho con mình làm vợ bé sao? Anh mím môi, không muốn nói nhảm nữa, dùng sắc mặt bày tỏ quyết định của mình sẽ không thay đổi.

"Cậu nghĩ rõ ràng rồi! Cậu gật đầu, cậu có hai bà vợ, cậu lắc đầu, về sau người phụ nữ nào muốn gả cho cậu, chỉ có thể trở thành bài vị mới có thể gả! Lâm Bắc cũng đã bắt vợ trước của cậu, con nên suy nghĩ kĩ đi!"

Cô cũng bị bắt? Lê Thượng Thần kinh ngạc, thấy cha Tịch ra lệnh một tiếng, hai người phụ nữ mang Từ Lỵ Hoan vào."A Ly? Em có bị thương hay không?"

Sắc mặt Từ Lỵ Hoan tái nhợt, vừa rồi cô bị bắt ở phòng cách vách, nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của Lê Thượng Thần và cha Tịch, anh không chịu khuất phục, khiến cho cô rất cảm động, nhưng nhóm người này không dễ chọc, nên chịu đựng thiệt thòi trước mắt thì tốt hơn.

"Em không sao, anh nên đồng ý bọn họ đi!" Cô nháy mắt với anh, muốn anh đồng ý qua loa với đối phương, đầu tiên thoát thân vẫn quan trọng hơn.

Cha Tịch đột nhiên nói: "Từ tiểu thư? Là cô sao?"

Cô nhìn về phía Tịch Na, sắc mặt người phía sau rất hiền từ, cô vẫn mờ mịt."Xin lỗi, anh là ai?"

"Cô không nhận ra tôi sao? Là tôi! Năm năm trươc ở phi trường, lúc đó máy bay tới trễ..."

"A, anh là Tịch đại ca!" Từ Lỵ Hoan nhận ra đối phương, mừng rỡ kêu lên. "Tóc anh cắt rồi, nhất thời tôi không nhận ra được, đã lâu không gặp!" Hai người bắt tay, nói chuyện sôi nổi.

Tịch Na sững sờ, cha biết từ Lỵ Hoan từ khi nào vậy?

Lê Thượng Thần nghi hoặc, vì sao cô có thể quen bạn bè trong xã hội đen như vậy?

"Đúng vậy, ha ha, cắt ngắn tương đối mát! Sau đó tôi thường đi máy bay, làm thế nào cũng không gặp được cô?"

"Bởi vì tôi mang thai, chuyển xuống làm hậu cần ở mặt đất. Con trai anh khỏe không?"

"Rất tốt rất tốt, bây giờ tôi lúc nào cũng nắm chặt tay nó, nhưng nó dần lớn lên, không thích bị tôi dắt, chê tôi phiền, ai!"

"Trẻ con chính là như vậy, lớn lên liền không thích đi cùng ba mẹ..." Liếc thấy Lê Thượng Thần còn bị hai người trong xã hội đen một trái một phải kèm chặt, Từ Lỵ Hoan nói: "Tịch đại ca, anh có thể thả anh ấy không?"

"Tất nhiên!" Cha Tịch nháy mắt, hai người thủ hạ lập tức thả ra, cha Tich đi tới, kích động cầm tay Lê Thượng Thần lắc mạnh."Thật vô cùng xin lỗi! Tôi không biết cậu là chồng trước của A Lỵ, vừa rồi đắc tội nhiều, coi như vì mặt mũi của A Ly, chúng ta không so đo, bặn bè của A Lỵ là bạn bè của tôi, chồng trước của A Lỵ là chồng trước của tôi, a... không đúng, tóm lại, mọi người kết giao làm bạn bè!"

Lê Thượng Thần càng ngày càng mờ mịt, vừa rồi còn là một nhân vật hung thần ác sát, sao lại biến thành một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền hòa sáng lạng như vậy? Anh nhìn về phía Từ Lỵ Hoan, người này quả nhiên có qua lại với cô, rốt cuộc quan hệ của hai người là gì?

Từ lỵ Hoan lại nói: "Tôi vừa rồi nghe được, tôi muốn gả cho anh ấy phải trở thành bài vị..."

"A ha ha ha! Hiểu lầm thôi!" Cha Tịch lúng túng cười lớn.

"Anh còn nói, muốn con gái của anh làm vợ hai của anh ấy?"

"Ai, ánh mắt của con gái tôi không tốt, coi trọng đàn ông, không ai tốt, tôi liền phải tự mình ra mặt, dọa cậu ta một cái, để cho cậu ta không dám làm loạn với con gái tôi, không ngờ cậu ta lại là chồng trước của cô, ánh mắt cô rất tốt, nhìn trúng đàn ông không chỗ nào để chê, nếu như cô nguyện ý, con gái tôi sẽ đưa cho..."

"Tôi không muốn!" Từ Lỵ Hoan trên mặt cười dài, giọng nói lạnh băng.

"Tốt tốt tốt, vậy xem như chưa có chuyện gì! A ha ha ha ha... !"

Từ Lỵ Hoan đi đến bên cạnh Lê Thượng Thần, ôm cánh tay anh."Tịch đại ca, con gái anh theo đuổi anh ấy cũng đã lâu rồi, lúc đó anh ấy còn độc thân, tất cả mọi người có thể kết giao tự do, tôi không nói gì, nhưng bây giờ tôi và anh ấy sắp kết hôn, anh cũng biết cá tính tôi mềm yếu, nếu có người muốn giành chồng với tôi, tôi nhất định giành chỉ là..." Cô điềm đạm đáng yêu, còn cố ép ra mấy giọt nước mắt, tựa sát vào người Lê Thượng Thần, giống như thảm kịch chồng mình bắt cá hai tay đã xảy ra.

"Cô đừng phiền muộn! Tôi đảm bào Na Na sẽ không đi tìm chồng cô, con bé dám đi tôi cắt đứt chân con bé!"

"Ba!" Tich Na đầu óc từ đầu tới cuối vẫn luôn mơ hồ mở miệng kháng nghị.

Từ Lỵ Hoan tươi cười rạng rỡ.""Vậy thì tốt! Lúc chúng tôi kết hôn, nhất định phát giấy mời cho mọi người. Con trai chúng tôi ở nhà một mình, tôi không yên lòng, muốn nhanh chóng trở về, hôm nào sẽ nói chuyện với anh."

"Tốt tốt, cô nhanh trở về, tôi nói tài xế tiễn hai người!"

"Không cần, chúng tôi gọi taxi là được rồi, chung tôi đi, tạm biệt!" Cô kéo Lê Thượng Thần, phất tay với mọi người, thoải mái ra khỏi ngôi nhà.

Vừa ra khỏi biệt thự, cô thở dài một hơi."Hô... nguy hiểm thật!"

Lê Thượng Thần hỏi: "Sao em lại biết ông ta?'

"Ha, nói ra rất dài dòng. Anh nhớ năm năm trước, vào ngày chúng ta kỉ niệm kết hôn cùng là ngày ly hôn đêm đó, máy bay của em không phải bị muộn sao?"

"Em nói là tìm một đứa trẻ lạc đường, làm cho chuyến bay đến trễ." Thế nhưng anh lại hoài nghi cô hẹn hò với người đàn ông nào khác.

"Đứa trẻ đó chính là con trai ông ta."

"Thật hay giả?" Có chuyện khéo như vậy sao? Anh khiếp sợ.

"Thật, lúc đó ông ta gấp đến khóc, bọn em giúp ông ta thông báo, bọn em tìm con trai ông ấy khắp nơi, lúc em tìm được con trai ông ta, suýt chút nữa ông ta quỳ xuống cảm ơn em, chỉ là khi đó em không biết ông ta là xã hội đen. Sau đó, thỉnh thoảng đi máy bay gặp được ông ta, ông lại lại lần nữa cảm ơn em, còn tặng em rất nhiều quà, thậm chí còn tặng cả châu báu, chỉ là quá đắt, em không dám nhận, đều trả lại, còn về mặt khác thật ra cũng không tệ."

Châu báu? Anh nhíu mày."Giúp ông ta tìm con trai, cũng không cần phải phí tâm như vậy?"

"Bởi vì ông ta có bày người con gái, đến tuổi này mới có một đứa con trai, con trai là tâm can bảo bối của ông ta. Lại nói, nếu như Tiểu Mị lạc đường, em cũng vậy cả đời cảm kích người tìm được nó." Cô chọc chọc cánh tay anh."Hiện tại anh biết công việc của em có bao nhiêu lợi hại rồi chứ? Nghề phụ vụ chính là quan hệ rộng như vậy, hôm nay đều là dựa vào em... chúng ta mới có thể bình an rời khỏi."

"Dù sao anh cũng sẽ không tiếp nhận con gái của ông ta."

"Đúng vậy, nếu hôm nay gặp phải người khác, anh lại cứng đầu như vậy, em sẽ không thể làm gì khác hơn là biến thành bài vị để gả cho anh, về sau ngày kỉ niệm kết hôn anh cũng phải đi tảo mộ, anh nói công lao của em không lớn?" Cô rất tự hào, mong đợi anh sẽ ca ngợi mình, vậy mà cô càng nói vui vẻ, sắc mặt anh càng lạnh.

"Tiểu Mị đang ở nhà, chúng ta nhanh chóng trở về."

Lúc này trên đường lại cố tình không có taxi.

"Ai, sao anh lại không động viên em một chút?" Cô làm nũng.

"Em rất lợi hại, rất thông minh, quan hệ rộng, mạng của anh là do em cứu, hài lòng chưa?" Anh nhìn đồng hồ.

"Không có taxi chúng ta đón xe buýt cũng được, bên kia có một trạm, chúng ta qua bên kia đợi."

"Thượng Thần, anh đang tức giận sao?" Cuối cùng cô cũng phát hiện giọng nói của anh không đúng lắm.

Lê Thượng Thần cứng đờ."Không có, chúng ta bình an vô sự, anh có cái gì để tức giận?"

"Đúng vậy, bình an là quan trọng nhất, bọn họ nhiều người, không nên phản kháng mới sáng suốt, anh không làm gì sai. Chỉ là em may mắn, vừa lúc biết Tịch đại ca." Có phải vì để cô cứu hay không, anh có cảm giác uất ức, cho nên mất hứng? Cô còn tranh công với anh, ngốc quá.

"Ông ta muốn theo đuổi em, đúng không?" Anh không nhịn được nữa thốt ra.

Từ Lỵ Hoan kinh ngạc, sao anh lại nhìn ra được? "Ách, ông ta có ý như vậy, nhưng em cự tuyệt..." Cô bừng tỉnh, hiểu ra."Anh đang ghen?"

*****

"Tại sao bây giờ em mới nói cho anh biết?" Còn bao nhiêu người đàn ông như vậy nữa?

Tiếp viên hàng không khó tránh khỏi tình huống này, đồng nghiệp của em cũng có gặp qua, em hoàn thành công việc, xử lí xong mọi chuyện, em cảm thấy chuyện này không quan trọng để nhắc tới." Trong quá khứ anh ghen, nhiều nhất chỉ là giọng nói lanh nhạt, lần đầu tiên cô thấy anh nổi đóa. Mặt anh lạnh lùng, ánh mắt tức giận, xem ra rất tức giận! Cô ngạc nhiên, thật bất ngờ, vô cùng... vui mừng. Lần đầu tiên cảm giác được ham muốn giữ lấy của anh chân thật như vậy, cô thích anh quan tâm mình như vậy.

Cô cường điệu."Sau khi chúng ta ly hôn ông ta mới nhắc tới, chẳng qua em cự tuyệt, thật."

"Anh muốn giấu em, không cho bất kì ai nhìn thấy." Anh đột ngột nói: "Anh không thích công việc của em, mặc đồng phục công ty hàng không, xinh đẹp mê người, trong khoang thuyền bịt kín ở trên không, bưng trà nước cho nhiều người đàn ông như vậy, em cách xa anh như vậy, bay đến một đất nước xa xôi, anh không nhìn thấy, không có cách nào không nghĩ bậy..."

Lần đầu tiên thổ lộ đố kị và lo lắng của mình, anh lúng túng lại thảm hại, ý thức được mình không đúng, nhưng cũng không khống chế được thừa nhận cỗ xúc động này. Anh trong quá khứ qua lại với phụ nữ, quan hệ rất nhanh, bởi vì không có ai chân chính làm tình cảm của anh rung động, anh rút người đi cũng rất nhanh, cô lại làm anh mất khống chế, yêu quá sâu, sẽ khiến con người ta trở nên yếu ớt, làm cho ta lúng túng, anh đối với cô là dục vọng độc chiếm như vậy, cũng không giấu được nữa, cô sẽ nghĩ sao? Có phải cho rằng anh ngây thơ lại cẩn thận hay không?

Cô trầm mặc."Em cũng không thích công việc của anh, mỗi ngày anh đều tiếp xúc với rất nhiều nữ minh tinh, từng người đều xinh đẹp động lòng người hơn so với em, đừng nói thêm anh thường đi vùng khác để quay phim, hơn mười ngày cũng không thể thấy anh..."

'"Những thứ đó chỉ là công việc mà thôi."

"Em không phải cũng đang làm việc sao?" Cô hiểu lo lắng của anh, mà cô chưa từng có sao?

"Em cảm thấy, tâm là khó nắm giữ trong tay nhất. Giữ được người, lại không giữ được tâm, tất cả đều như vậy, người muốn thay lòng thì không gì có thể ngăn cản được. Chúng ta xa nhau năm năm, tâm còn buộc lại với nhau, như vậy là đủ rồi, nếu đã biết ghen thì ghen đi! Ghen tỵ là điều khó tránh khỏi, bởi vì ghen chứng tỏ mình để ý, anh cũng vậy không muốn sẽ không ăn dấm, điều này thể hiện mình không đặt đối phương ở trong lòng, ở bên ngoài làm gì cũng không để ý."

"Em chắc chứ?" Quan hệ như vậy không phải là ổn định sao?

Cô gật đầu rồi nói tiếp: "Nhưng lúc anh ghen, thì nói ra, cho em biết anh đang suy nghĩ gì. Một người trong đầu buồn bực suy nghĩ lung tung, là độc dược đối với quan hệ của hai bên. Anh suy nghĩ lung tung, không cần vội vàng, nhưng phải cho em cơ hội để giải thích, không nên suy nghĩ lung tung, rồi phiến diện định tội cho em."

"Cho nên nếu em ghen, cũng sẽ nói với anh? Trước kia em xem một tờ báo viết anh đi bên cạnh một nữ minh tinh, không vui chất vấn anh, sau đó lại không hỏi nữa, anh nhớ em hẳn không phải định tồi cho anh chứ?"

Muốn tính tới nợ cũ sao, cô ngượng ngùng nói: "Được rồi, em cũng sẽ nói. Anh nói anh đã giải thích qua với cô ấy rồi, hôm nay chuyện gì lại xảy ra? Khiến cho hai chúng ta bị bắt cóc, suýt chút nữa là bị thủ tiêu, em chỉ là một tiếp viên hàng không bình thường, chịu không được sự hù dọa của người khác, biết không?"

Cô vốn muốn thừa cơ oán trách, nhưng trường hợp này không khỏi quá hoang đường lại buồn cười, cô không nhịn được, cười không ngừng, Lê Thượng Thần cũng cười.

"Em tuyệt đối không phải là một tiếp viên hàng không bình thường..." Anh cầm tay cô, hôn lên lưng bàn tay cô."Em là người phụ nữa duy nhất làm rung động trái tim anh."

"Anh thật buồn nôn!" Cô rút tay, đánh anh một cái, nhưng cười rất ngọt.

Anh cười, nắm lấy cô, ôm lấy mà không ngừng vui vẻ, nội tâm ấm áp.

Cô nói, nói ra, để cho cô biết. Cô nói rất đơn giản, nhưng khiến anh thật an tâm. Tin tưởng chuyện này sẽ dễ dàng như vậy, gặp chuyện khó khăn cũng cố gắng giải quyết. Có lẽ, tình yêu vốn không phức tạp, là lòng người yêu nhau rất cố chấp, anh có thể bỏ đi thói quen hiểu lầm hay không? Anh tin rằng anh có thể, cô đặt niềm tin ở anh, cũng giúp anh thêm nhiều tự tin.

Từ Hoan nắm cánh tay anh, gương mặt áp vào một bên vai, chợt nói nhỏ: "Em yêu anh."

Anh chấn động, nội tâm bị ba chữ này của cô kích thích tạo nên sóng gió lớn. Đã trải qua rất nhiều việc, lại có thể nghe được ba chữ này từ trong miệng cô, là điều trân quý, khó đạt được cỡ nào. Cảm xúc anh rất nhiều, không khỏi ôm chặt lấy cô, yên lặng quý trọng thời khắc này, lại không nói được cái gì trả lời cô.

Mà cô lẳng lặng mỉm cười. Anh không đáp lại, không cần gấp, cô biết, anh yêu cô, bởi anh ôm chặt cô không chịu buông tay, thật sâu trong ánh mắt anh là sự quyến luyến không muốn xa rời, từ việc anh kiên trì đối mặt với cha Tịch Na, cô được anh yêu, cô có trái tim của anh, cũng nguyện tặng anh trái tim mình.

"A, xe buýt đến rồi!" Cô chỉ chiếc xe buýt từ đằng xa đi tới.

"Nhanh lên một chút!" Anh kéo tay cô, cùng nhau chạy về phía xe buýt, đi về nhà.

Mùa hè qua đi, mùa thu tới, cấy cối mấy đi màu xanh, lá cây rơi xuống, từng đợt lá vàng xào xạc, tình cảm của hai người vẫn nóng bỏng như cũ.

Thời kì chăm con kết thúc, con đã có người khác chăm sóc, Từ Lỵ Hoan nhớ nhung cuộc sống của một tiếp viên hàng không, sau khi thương lượng với Lê Thượng Thần, rốt cuộc có thể như nguyện quay lại vị trí cũ của mình. Mỗi lần cô bayẩ ngoài sẽ phải mất mấy ngày, máy bay vừa đáp xuống đất, cô lập tức gọi điện thoại cho cha của con trai, báo cáo cô đang ở đâu, khi nào có thể về nhà, làm thế nào có thể tìm được cô trong nhưng ngày này.

Hai người vẫn chưa tái hôn, cô vẫn mang nhẫn cưới cũ của bọn họ, dùng để ứng phó với những khách nam đến gần, cũng giữ khoảng cách với đồng nghiệp nam.

Mà Lê Thượng Thần sau khi lấy được tiền của cha, lấy thừa bù thiếu trong việc quay phim, công việc tiến hành thuận lợi. Bộ phim vừa lên màn ảnh, thu được coi như mở đầu thuận lợi, anh tuyên bố tăng giá, kế tiếp lại muốn chuẩn bị cho tác phẩm mới, ngày ngày anh đi xã giao, bận rộn kinh khủng.

Anh tự lập cho mình hai quy tắc lớn: Không qua lại với nhưng người khác giới còn độc thân, đi nơi nào cũng mang theo trợ lí, ngăn cản tin đồn. Nếu như nhìn thấy một vài bứa ảnh không căn cứ trên báo, trước tiên anh giải thích với cô, nghe được lời giải thích từ anh, so với việc thấy tin tức trên báo, cô cảm thấy mình được tôn trọng, cũng tương đối an tâm.

Bọn họ đều đang học tập tin tưởng, bởi vì bọn họ đã được dạy dỗ, tình yêu không phải là vô địch, nó là tình cảm của con người, giống như nhừng người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ bị thương, cho nên 'Yêu ai nên học cách tin tưởng người đó', không nên để tình yêu tự sinh tự diệt, nó cần được nâng niu, cần dùng tâm đối đãi.

Thỉnh thoảng hai người cũng đối chiếu lịch trình lẫn nhau, cố gắng ở cùng nhau trong thời gian rảnh rỗi, cô thường bay đi, anh mỗi đêm nhất định đến nhà chăm sóc con trai. Bọn họ thường bị phân chia hai nơi, nhưng lòng của nhau, vẫn quấn quýt không rời.

Về phần kết hôn, không cần phải lựa chọn nhiều, bọn họ cùng chung ý kiến, vấn đề chỉ là khi nào cử hành, bọn họ chỉ nghĩ mở một tiệc cưới đơn giản mời bạn bè thân quen. Cô không có mấy người thân, anh cũng không mong đợi sự xuất hiện của người nhà ông ngoại, làm anh ngoài ý muốn là, cô muốn đi gặp mặt bọn họ.

"Lúc chúng ta kết hôn, em đã gặp mợ anh, nhưng em không biết bà ấy quan trọng đối với anh như vậy, em muốn chào hỏi bà một tiếng." Anh coi bà ấy như mẹ mình, cô muốn cẩn thận chào hỏi."Hơn nữa, em cũng nghĩ mình nên đi gặp người nhà anh."

"Anh không cố ý dội cho em một chậu nước lạnh, nhưng họ không mong nhìn thấy em."

"Em cũng không mong họ hoan nghênh em nhiệt liệt, nhưng đây là lễ nghi cơ bản, em cũng nên đi."

"Vậy tuyệt đối không phải cuộc gặp mặt vui vẻ, có thể sẽ rất lạnh lùng nhàm chán, em sẽ cảm thấy họ còn đáng ghét những 'hành khách khó tính' trên máy bay." Anh cảnh cáo cô.

"Vậy là được ròi, cũng may chúng ta không cần phải ở cùng bọn họ." Cô làm mặt quỷ."Hơn nữa, cứ như vậy, chúng ta cũng không cần ở đó quá lâu, lễ phép kết thúc là có thể nhanh chóng rời đi, về sau không cần giả bộ thân thiện, rất khỏe, ứng phó với phiền toái của người thân là khó khăn nhất."

Anh không có cách nào khuyên cô từ bỏ ý định, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Anh không sợ trường hợp lạnh lẽo, anh không sợ người nhà đối xử lạnh lùng với mình, nhưng không cách nào nhìn được khi cô bị đối xử như vậy. Cô làm gì sai? Chỉ vì gả cho anh?

Nhà anh ở nơi này được gọi là Thư Hương thế gia, cô mặc lên bộ quần áo đoan trang nhất, mua cho hai cha con hai bộ tây phục, vào một buổi chiểu mùa thu tươi sáng, Lê Thượng Thần mang thao Từ Lỵ Hoan và con trai chính thức đến chào hỏi người nhà họ Lê.

Ở trước cửa nhà thì điện thoại di động của Lê thượng Thần vang lên, anh nghe, sắc mặt dần tái nhợt.

Sau khi tắt điện thoại, anh nói: "Mợ anh nói, mẹ anh cùng chồng bà về đây, đang ở trong nhà nói chuyện với mọi người."

"Nếu anh không muốn vào, lần sau chúng ta sẽ trở lại." Nhìn anh khó xử, cô cũng không gượng ép anh.

Anh cầm tay lái, nhìn cửa chính căn nhà đã lâu không thấy, muốn quay đầu rời đi rất dễ dàng, nhưng tại sao? Anh không có tư cách đi vào? Vợ con anh không được gặp người? Giọng điệu này khiến anh nuốt không trôi. "Chúng ta đi vào."

Biệt Thự nhà họ Lê rộng lớn, trong phòng khách rộng rãi treo 'tác phẩm giáo dục nhân tài', 'ánh sáng cây hạnh', trong ngăn kéo không có rượu tây, tất cả đều là sách, một nhà sáu nhười đang ngồi nói chuyện.

Ba người bọn họ vào nhà thì tiếng cười ngưng lại.

Chỉ có một người phụ nữ trung niên đứng dậy chào đón bọn họ, mặt mũi bà tràn ngập tươi cười, Từ Lỵ Hoan đoán bà chính là mợ của Lê Thượng Thần.

Lê Thượng Thần dẫn cô đi gặp người nhà, cô phát hiện anh giống ông ngoại, tướng mạo Lê đại lão gia uy nghiêm, vẻ mặt nhìn cháu ngoại như người xa lạ. Bà ngoại khách khí nói chuyện với cô, lại tránh ánh mắt của cháu ngoại. Cậu Lê từ đầu tới cuối cũng không có cười, chỉ có mợ Lê là vui vẻ gọi bọn họ.

Từ Lỵ Hoan hành lễ lịch sự, lẳng lặng cảm nhận lại không khí tế nhị này, đây rõ ràng là một phần của gia đình, lại bị coi thường, bị vứt bỏ ra bên ngoài, đây chính là hoàn cảnh anh lớn lên... Cô lẳng lặng nhìn về phía Lê Thượng Thần, nét mặt anh lạnh lùng, cực kì giống ông ngoại. Cho dù anh có cảm giác tổn thương, cũng không tìm thấy dấu vết nào trên khuôn mặt đó, dáng vẻ anh xuất chúng, anh tuấn lại tự tin, không bị bất kì hoàn cảh nào quật ngã.

Giờ khắc này, cô đau lòng vì anh, hãnh diện vì anh, cũng càng yêu anh hơn.

Về phần đôi nam nữ ăn mặc trang nhã, Lê Thượng Thần chỉ giới thiệu với cô vẻn vẹn một câu ngắn gọn 'Cô và dượng', hiển nhiên là mẹ đẻ của anh và chồng bà.

Vẻ mặt hai người cũng không được tự nhiên, bà ngoại Lê nhíu mày, ông ngoại Lê lập tức nháy mắt với con trai, muốn ông đổi đề tài, người một nhà toàn bộ che chở con gái út.

Từ Lỵ Hoan nhìn thấy thì tức giận, người một nhà này sử dụng phương thức không nhìn thấy bảo vệ con gái của mình, cái được gọi là Thư Hương thế gia chính là sự thiên vị đáng ghét vậy sao?

Cô cố ý cười tươi, nhìn thẳng vào ánh mắt chột dạ của người đàn bà mĩ lệ."Xin chào, Thượng Thần có nói với con chuyện của cô, thì ra cô là cô của anh ấy." Cô nhẹ nói hai câu, dễ dàng nói tới chuyện cố kỵ lớn nhất của Lê gia.

"Chào con." Mặt của cô Lê đỏ lên vì lúng túng.

Ông ngoại Lê nhìn chằm chằm Từ Lỵ Hoan. Mặt cô ngây thơ, mắt đẹp mơ hồ khiêu khích... thế nào? Hiệu trưởng trường cấp hai đã về hưu, muốn đuổi cô ra khỏi nhà sao?

"Cháu tên là Từ Tử Kình?" Cậu Lê lên tiếng hỏi, hướng sự chú ý của mọi người về phía bé trai.

*****

Miệng Từ Tử Kình đang ngậm kẹo que, đột nhiên thấy người như vậy, bị dọa sợ, sau khí vào nhà cậu vẫn chưa mở miệng, lúc này cậu Lê lại nói chuyện với cậu, cậu hốt hoảng, lập tức níu lấy ống quần của cha, kẹo que trong miệng càng ngậm chặt hơn.

"Ông con nói chuyện với con, đừng sợ." Lê Thượng Thần nhỏ giọng an ủi con trai.

"Con tên là Từ Tử Kình, Kình trong mạnh mẽ sao?" Cậu Lê lại hỏi, lại đưa tay về phía bé trai.

Bé trai sợ hãi, ánh mắt trong suốt đáng yêu nhìn vào bàn tay to lớn kia, cậu thường nhìn cha mình bắt tay với người khác, người ông hung dữ này muốn bát tay với cậu sao? Tay trái cậu sợ hãi nắm chặt quần cha mình, đưa tay phải ra, nhưng cậu quên trên tay vẫn còn cầm kẹo que, tay nhỏ bé duỗi một cái, phốc một tiếng, kẹo que trong tay nằm trên tay ông cậu.

Thoáng chốc trong nhà tĩnh lặng như tờ, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng tay cậu Lê, một mảng ướt át, kẹo que màu sắc dính trên tay ông cậu.

Tay của cậu Lê, cầm qua thước dạy, cầm qua phấn viết, cầm qua roi mấy, đây là lần đầu tiên cầm lấy chiếc kẹo que dính nước miếng trẻ em, không chỉ ông sửng sốt, mà tất cả mọi người trong nhà đều ngẩn người.

Thật may mợ Lê cười ha ha."Tử Kình rất ngoan, con nghĩ ông muốn xin ăn kẹo phải không?" Bà cười một tiếng như vậy, tất cả mọi người trong nhà đều cười, không khí nhất thời hòa hoãn.

Sau đó một nhà ba người Lê Thượng Thần đi vào nhà bếp cùng mợ Lê, mợ cầm bánh bích quy đưa cho cháu trai, khen không dứt miệng.

"Thượng Thần, con trai con thật giống con, lúc còn bé con cũng đáng yêu giống như vậy!"

"Đúng vậy, chẳng qua con sẽ không đem kẹo que ăn rồi đặt lên tay người khác." Lê Thượng Thần nhớ tới nét mặt của cậu, liền buồn cười.

"Không nên trách nó, nó sẽ lo lắng đó!" Từ Lỵ Hoan ôm lấy con trai, yêu thương chạm khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

"Hai đứa có con trai đáng yêu như vậy, rất nhanh sẽ tái hôn, mợ thật sự vui mừng thay cho hai đứa." Mợ Lê cảm khái."Khi hai đứa ly hôn, mợ khổ sở rất lâu, Thượng Thần thường không có nụ cười vui vẻ, vẻ mặt của nó thường là trống rỗng, mợ thật sự không biết bao giờ nó mới có thể vui vẻ lại, thật sự không biết phải làm sao cho phải..."

"Mợ." Lê Thượng Thần ho nhẹ, có thể không vạch trần anh được không?

"A Lỵ, mợ nhớ con cũng biết rõ chuyện nó gặp qua, mợ giao nó cho con." Mợ Lê nắm tay Từ Lỵ Hoan, tha thiết nói."Lúc nhỏ nó không được vui vẻ, không thường nói chuyện, thật ra nó yêu con muốn chết, thể hiện ra có thể chỉ có một nửa, con cũng đừng đối nghịch với nó, đối xử lạnh nhạt!"

"Hỏng rồi, con cũng cảm thấy anh ấy yêu con muốn chết, cho nên thật sự anh ấy yêu con là hai cái mạng sao?" Từ Lỵ Hoan cố làm vẻ kinh ngạc, chọc cười mợ Lê.

Cô Lê và chồng nói muốn đi gặp gỡ bạn bè, kiên trì muốn đi, bữa ăn trên bàn Lê gia khách khí chỉ có ba người nhà Lê Thượng Thần.

Bữa ăn tối, Từ Lỵ Hoan nói chút chuyện thú vị về công việc, kiến thức ở các quốc gia, cậu Lê đang muốn đi các nước Châu Âu ăn mừng năm mới, cô biết không ít chương trình du lịch, giới thiệu hùng hồn, khiến mọi người nghe say sưa, không khí rất hài hòa.

Thời gian ăn cơm, ông ngoại gần như không nói chuyện. Lúc ần kết thúc bữa ăn tối, ông ngoại nhìn Từ Lỵ Hoan, nghiêm túc mở miệng."Cô đối với chuyện trong nhà này, hiểu rõ bao nhiêu?"

Ông không nói rõ là những chuyện gì, nhưng mọi người đều hiểu rõ. Lê Thượng Thần khẽ cau mày.

Từ Lỵ Hoan lạnh nhạt nói: "Có hiểu một chút."

"Tại sao cô muốn đến nơi này?'

"Tôi không thể tới sao?" Từ Lỵ Hoan hỏi ngược lại."Tôi đã sắp gả cho Thượng Thần rồi, không thể về nhà anh ấy chào hỏi trưởng bối sao?'

Chân mày của ông lão nhăn sâu."Dĩ nhiên có thể, nhưng cô phải biết, cô tới đây cũng không thay đổi được cái gì."

"Tại sao ông lại cho rằng tôi muốn thay đổi cái gì?" Cô lại hỏi ngược lại một lần nữa.

Ở trong gia đình, chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với người đứng đầu Lê gia, cậu Lê cau mày, mợ Lê có vẻ lo lắng, Lê Thượng Thần nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, muốn cô đổi đề tài, cô chỉ mỉm cười trấn an anh.

"Cái người này thật nhanh mồm nhanh miệng, chắc chắn đầu óc cũng rất thông minh, cô biết tôi đang hỏi cái gì."

"Ừ, tôi biết đại khái thôi." Từ Lỵ Hoan thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiêm khắc của ông lão."Xin ông yên tâm, tôi cũng không muốn thay đổi điều gì. Chỉ là tối nay tôi không ngừng nghĩ đến, tình huống khi đó tôi và Lê Thượng Thần ly hôn. Hôn nhân của chúng tôi thất bại, tôi từng rất khó quên được, trong lòng rất oán anh ấy, sau đó khi gặp lại, tôi phát hiện mình vẫn còn tình cảm với anh ấy, tôi từng cố gắng kháng cự, không muốn tha thứ cho anh ấy... kết quả đây?"

Cô cười yếu ớt."Nêu tôi không tha thứ cho anh ấy, hiện tại đã không ngồi ở đây rồi. Hôn nhân của chúng tôi gặp phải vấn đề, hiện tại chúng tôi tìm ra cách giải quyết, tôi đá nghĩ, nếu năm đó chúng tôi thông cảm lẫn nhau, có phải sẽ không lãng phí năm năm này? Nhưng muốn những thứ này thì có lợi ích gì? Tôi không thể quay về quá khứ để thay đổi nó, chuyện đã xảy ra, là không thể thay đổi, nhưng lòng người có thể thay đổi, lựa chọn nắm bắt bị thương và tức giận khổ sở không tha thứ, đó là lựa chọn của mỗi người, không ai ép buộc."

Đôi mắt trong suốt tĩnh lặng của cô một mực nhìn thẳng vào ông ngoại, không có vẻ sợ hãi chút nào."Cho nên, tôi không mong sẽ thay đổi được gì, chuyện xảy ra trong nhà này, không liên quan đến tôi, cần thay đổi, cũng không phải tôi."

Bàn ăn nhất thời yên lặng, chỉ còn lại âm thanh Từ Tử Kình uống canh.

Ông ngoại Lê không nói, hồi lâu, nếp nhăn căng thẳng trên khuôn mặt ông thoáng giãn ra, đột nhiên ông có vẻ già đi mấy phần. Ông nhìn về con dâu, lạnh nhạt nói: "Nên cắt trái cây?"

Chín giờ tối, cuối cùng Lê Thượng Thần cũng đưa vợ và con trai rời khỏi nhà họ Lê.

"Trời tối, giống như sắp mưa." Từ Lỵ Hoan ngồi trên xe, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

"Em thật lợi hại, dám nói chuyện như vậy với ông ngoại."

"Giống như anh nói... , em gặp nhiều người khách khó tính hơn trên máy bay, người nào em cũng không sợ." Cô nói giỡn."Nhưng người nhà anh dường như rất sợ ông ngoại."

"Đúng vậy, ông ấy là người đứng đầu một nhà, rất nghiêm nghị, người trong nhà không ai dám nói cười với ông ấy, em lại dám dạy dỗ ông, em nhất định lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bà ngoại anh."

"Em vốn cho rằng ông ấy sẽ tức giận đuổi em ra ngoài."

"Anh cũng cho rằng như vậy, cũng chuẩn bị bước lùi với em rồi." Anh cười nhẹ.

"Như thế có thể hại anh hay không?"

"Không biết. Dù sao chúng ta cũng không ở cùng bọn họ, nếu đã dúng hết lễ phép cơ bản, về sau không cần giả bộ thân quen, mọi người ai đi đường nấy, thật tốt, ứng phó với người nhà là việc phiền phức nhất." ANh học giọng điệu ban đầu của cô.

Cô cười, lại suy sụp cúi đầu."Thật ra em vỗn muốn biểu hiện dịu dàng khéo léo, nhưng nhìn thái độ của bọn họ với anh, em thật sự vô cùng tức giận, bọn họ thực sự xem anh như người ngoài, ghi hận nhiều năm như vậy, lòng dạ thật quá nhỏ mọn? Em như vậy cùng không phải nói chuyện với 'cô cô' anh, bà ấy giống như bị em dọa sợ." Nhớ tới vẻ mặt xấu hổ của đối phương, cô thật sự hối hận vì hành động của mình.

"Vừa rồi là ai nói, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi?" Anh giễu cợt nói: "Chuyện đã nói ra thì không thể thu lại, liền quên đi."

"Anh không tức giận sao?" Dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, cô như vậy là quá vô lễ.

Anh lắc đầu."Em là vì anh." Cô nói có đạo lý, nhưng quá vội vàng, không giấu được tức giận của mình. Cô không thể làm điều tốt nhất, nhưng căn bản cô có thể không cần, anh sao có thể khắt khe với cô? Cô làm tất cả đều bởi vì anh. Bất kể chọc ai tức giận, anh đều cảm kích, không trách cô chút nào."Tối nay, cảm ơn em."

"Em nói rồi, em không muốn nghe anh cảm ơn." Cô lắc đầu.

"Tại sao? Anh cảm thấy kể cả vợ chưa cưới, cũng cần một tiếng cảm ơn." Không thể bởi vì thân thiết với nhau, liền coi tâm tư của đối phương dành cho mình là điều hiển nhiên.

Cô chỉ cười lắc đầu, đúng lúc phía sau con trai ngồi phía sau đòi bóc kẹo que, cô xoay người giúp một tay.

Nếu không cô muốn nghe cái gì? Trừ một tiếng cảm ơn thành khẩn, anh có thể nói cái gì?

Anh thiếu cô quá nhiều, cô bao dung anh mà không nghi ngờ, mở ra trái tim của anh, cô chăm sóc con trai của hai người, năm năm tâm huyết là vô giá, cô lại muốn anh đưa mình đến gặp người nhà lạnh lùng, dễ dàng tha thứ cho ánh mắt lạnh lẽo mà ngay cả anh còn cảm thấy khó chịu, đối với cô, cô có thể hành xử khéo léo linh hoạt.

Cô nguyện ý làm nhiều chuyện cho anh như vậy, lại không cầm một tiếng cảm ơn của anh?

Cô tình nguyện bỏ ra tất cả là vì cái gì? Anh biết, là bởi vì cô yêu anh, thông cảm với anh, coi trọng cảm giác của anh, tỉ mỉ suy nghĩ cho anh, vì tình trạng trong nhà anh không tốt, cô tình nguyện nhân nhượng anh, nhẫn nhịn một chút không vui. Anh nghĩ, lồng ngực anh ấm áp, có một cố nhiệt cực nóng vui vẻ và kích động, anh cũng nguyện làm những chuyện này vì cô, không phải vì câu nói cảm ơn, mà là bởi vì...

"Anh yêu em."

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, cười, mắt cười cong cong vui sướng. Anh lại gần hôn cô, cô nhiệt tình đáp lại, nụ hôn này, môi lưỡi triền miên, tràn ngập sự quyến luyến nồng đậm và tình yêu.

Cô yêu anh, làm lòng anh ấm áp, tràn đầy tình cảm ngọt ngào, cô xóa đi cô đơn của anh, anh thích cảm giác được cô yêu, anh cũng rất yêu cô.

Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Mẹ..." Bé trai kháng nghị, chỉ gò má của mình."Con cũng muốn như vậy, con muốn!" Quá không công bằng, hôn cha cậu ba lần, đều đã quên cậu, còn phải để cậu nhắc nhở!

Từ Lỵ Hoan cười, kéo con trai tới, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Lê Thượng Thần cũng hôn con trai, nụ hôn của anh tinh tế hơn, lại ở lại lâu hơn, hôn thật sâu lên khuôn mặt mềm mại của con trai.

Cậu nhóc hài lòng, nở ra một nụ cười thật tươi, thơm lên má của cha và bên má lúm đồng tiền của mẹ. Chợt, có gì đó rơi trên cửa kính xe, anh quay đầu nhìn.

"Trời mưa!"

Từng giọt nước đáp xuông vang tung tóe trên cửa sổ xe. Lê Thượng Thần khởi động xe, mặt đường đen thui phía trước, nhanh chóng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, ánh sáng đèn chiếu lên mặt đường, giống như nhứng ánh sao trên trời vui sướng nháy mắt, xa đến tận chân trời, giống như lòng anh giờ phút này tràn ngập hạnh phúc, không có điểm dừng.

Anh mỉm cười."Đi thôi, về nhà."

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)