Chia tay với ngự ngạo thiên
← Ch.155 | Ch.157 → |
"Lạc Dao Dao, cô hù dọa ai vậy, cô mới là tiểu tam, cô mới là hồ ly tinh, đến lúc đó người nào thân bại danh liệt, vẫn không biết sao?" Tiểu Trinh hai tay chống nạnh, vẫn chửi mắng như trước.
"Tôi? Lạc Dao Dao tôi thứ nhất không có tiền, thứ hai là vô danh, cái gọi là chân trần không sợ mang giày, nếu các cô tiếp tục ồn ào, hãy đợi xem, cô xem tôi có bản lĩnh khiến cho tiểu thư nhà cô thân bại danh liệt hay không!"
"Lạc..."
"Tiểu Trinh! Chúng ta đi."
"Tiểu thư..."
"Đi!" Lạnh lùng phun ra một từ, Ly Mỹ Vân bước nhanh rời đi. Tiểu Trinh thấy vậy cũng đi theo...
Phòng bệnh ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh lại nhưng vẫn hàm chứa trong ánh mắt của Lạc Dao Dao là ánh sáng tuyệt vọng.
"Ông..." Lạc Dao Dao từ từ thả tay ông ra, bước ra trước cửa sổ: "Nếu ông cứ khăng khăng nhận trách nhiệm về bản thân, chính là dồn con vào chỗ chết, con nhất định sẽ chết trước mặt ông!"
"Dao Dao?"
"Dao Dao!" Ông và mẹ Dao Dao nhìn cô đầy lo lắng.
"Ông, tất cả thực sự không phải như ông nghĩ đâu, cháu gái của ông con cũng không xuất sắc như ông nghĩ đâu. Trước đây con và Phong Thần Dật đã từng gặp gỡ nhau nhưng 2 năm trước khi con về nước thì chúng con đã chia tay rồi, anh ấy sợ ông đau lòng cho nên giả vờ đóng làm bạn trai con nhưng chân tướng sự thật là... Sau khi vừa mới chia tay với Phong Thần Dật thì con đã yêu Ngự Ngạo Thiên rồi!"
"Xin lỗi, ông, con vẫn luôn được dạy bảo không được nói dối nhưng ông cũng đã nói có lúc lời nói dối lại có thể cứu một mạng người. Con biết, ông rất thương con, cho dù con phạm lỗi lớn bao nhiêu, nhất định ông cũng sẽ không trách con, cho nên, con càng không thể nói ra sự thật này."
"Dao Dao! Con không cần phải tự trách như thế."
"Ông cũng không cần tự trách. Ông! Con rất thích Ngự Ngạo Thiên! Rất thích anh ấy!"
"Con nói thật sao? Dao Dao!"
"Thật vậy!"
"Dao Dao! Con vì rất thích người đàn ông đó mà có thể làm tình nhân của anh ta sao? Anh ta thích con không? Nếu anh ta thích con, sẽ bảo con làm tình nhân của anh ta sao?"
"Con biết, con biết, ông... Con sẽ xử lý tốt tất cả những điều này, sẽ làm được." "May mắn quá, cuối cùng ông cũng tin rồi."
"Bố, bố đừng giận, lần này là Dao Dao không hiểu chuyện." Dưới sự an ủi của mẹ Dao Dao, cuối cùng ông Dao Dao cũng từ bỏ ý định tự sát trong đầu. Nhưng ông lại khăng khăng đòi từ bỏ việc điều trị, từ chối tiêu tiền của Ngự Ngạo Thiên.
"Mẹ, mẹ giúp con khuyên ông không được từ bỏ việc điều trị, được không?" Sau khi hai mẹ con trấn an được tâm tình của ông, ngồi ở cửa phòng bệnh trò chuyện.
"Dao Dao, chúng ta đem tiền hay là đem cái gì đó tới trả cho Ngự Ngạo Thiên đi."
"Mẹ, vô dụng thôi, con và Ngự Ngạo Thiên đã ký một thỏa thuận, coi như ông trả lại cho hắn, con vẫn làm tình nhân của hắn." Ở trước mặt mẹ, Dao Dao không có cách nào mà nói dối, đơn giản nói ra sự thật với mẹ, hy vọng mẹ sẽ về phe mình cùng nhau an ủi ông tiếp tục tiếp nhận trị liệu.
"Dao Dao, xin lỗi con. Là Lạc gia chúng ta... làm liên lụy tới con." Mẹ Lạc áy náy cúi đầu xuống.
"Mẹ, mẹ nói những lời này có ý gì? Con là đứa trẻ được Lạc gia nuôi lớn, mọi thứ trong Lạc gia đều phải do con gánh vác. Nhưng con..." Vươn tay ra, vuốt má mẹ nhẹ nhàng: "Xin lỗi, mẹ, hại mẹ bị người khác khinh thường rồi."
"Dao Dao không sao... không sao đâu. Mẹ không sợ. Nhưng con... phải tự bảo vệ tốt chính mình đấy, biết không?" Nói đến đây, mẹ Lạc nước mắt chảy đầy mặt, hai mẹ con ôm nhau khóc ròng ròng lộ ra vẻ bất lực...
......
"Tiểu thư, tôi thật không hiểu, cô làm gì cần phải đi chứ? Tên tiểu nha đầu đó nếu quả thật dám gây rối, sự việc cô và Ngự Ngạo Thiên không phải có thể công bố với mọi người rồi sao? Như vậy cô có thể quang minh chính đại ngồi vững vị trí bạn gái của Ngự Ngạo Thiên rồi. Cũng sẽ không chọc giận Ngự tiên sinh thật tốt biết bao."
Quả thực đã mấy lần Ly Mỹ Vân hy vọng có thể công khai chuyện tình cảm của mình với Ngự Ngạo Thiên nhưng đều bị hắn từ chối, điều này đã khiến cô vẫn canh cánh trong lòng: "Cô nghĩ tôi không muốn mượn cớ lấy tay của cái tên nha đầu ti tiện kia để công bố với mọi người sao? Nhưng, nếu lấy tin tiêu cực này để công khai, những người trên mạng thần thông quảng đại nhất định có thể đào móc ra việc tôi cũng đã từng là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên, đến lúc đó... Hình tượng của tôi cũng hoàn toàn sụp đổ. Như vậy hại nhiều hơn lợi rồi."
"Vâng, cũng là..." Tiểu Trinh gật đầu tán thành, ánh mắt vừa chuyển, nhảy qua nhiều chuyện nắm lấy cánh tay của Ly Mỹ Vân: "Đúng rồi tiểu thư, cô nói dáng vẻ của tên tiểu nha đầu ti tiện kia, cơ bản là không có một điểm nào giống với ông và mẹ cô ta, cô nói xem có khi nào cô ta là con hoang được nhận nuôi không?"
Quả thật nếu Tiểu Trinh không nhắc tới, Ly Mỹ Vân căn bản cũng sẽ không chú ý tới điều này: "Tiểu Trinh, cô thật nhiều chuyện, đó là chuyện của nhà cô ta, liên quan gì tới chúng ta chứ?"
"Hì hì, chỉ là tôi thấy tò mò thôi." Hai người chủ tớ này vừa nói chuyện, vừa đi, lúc đến cửa thang máy tầng hai đúng lúc nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên ngồi trên ghế dài ở đại sảnh."Tiểu thư là Ngự tiên sinh."
"Suỵt, tôi đã nhìn thấy rồi."
"Hừ, xem ra ngày hôm qua một ngày Ngự Ngạo Thiên không về nhà quả nhiên là ở cùng tiểu nha đầu ti tiện kia."
Sở dĩ hôm nay Ly Mỹ Vân có hành động vậy, cũng là do việc Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao không về nhà mà tức giận, cô vốn tưởng sau khi trải qua sự tình kia thì tình cảm giữa hai người sẽ bị rạn nứt, thật không ngờ vừa chuyển mặt thì hai người này quấn lấy nhau như vậy!
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
"A, làm sao bây giờ? Đương nhiên là lập kế hoạch trước rồi!" Ly Mỹ Vân liếc mắt xảo quyệt, cùng Tiểu Trinh cùng nhau im lặng đứng đợi ở tầng hai ** đến...
......
"Mẹ, con đi trước đây, con ông ở bên đó..."
"Yên tâm đi, con còn không biết tính cách của ông sao, khi nguôi giận, mẹ sẽ cố gắng khuyên ông con tiếp tục điều trị mà."
"Dạ."
"Dao Dao, có thật là con..."
Còn không đợi mẹ mở miệng, Dao Dao cười miễn cưỡng: "Yên tâm, con cam đoan mình không sao hết!" Chuyện xảy ra như vậy một lần là quá đủ rồi, sẽ không... có lần thứ hai, cô đã nhắc nhở Ly Mỹ Vân không nên làm ra chuyện như vậy nữa rồi nhưng Ly Mỹ Vân không chịu tiếp thu, còn động đến cả nhà cô không ai được yên ổn, cơn giận này, cô sẽ không nuốt xuống.
Vẫn là câu nói đó, đối với Dao Dao mà nói, người nhà chính là sinh mạng của cô.
Rời khỏi phòng bệnh, lúc cô đi tới cửa thang máy tầng hai thì phát hiện chủ tớ Ly Mỹ Vân vẫn chưa chịu đi. Nắm chặt tay, cô vốn định rời đi làm như không thấy, ai ngờ...
"Nha đầu ti tiện, ông cô chết rồi sao?"
Lùi bước, cô giơ tay lên cho Tiểu Trinh một bạt tai: "Nếu cô mở miệng thì toàn là phân thối, tốt nhất là đừng mở miệng."
"Cô dám đánh tôi?" Tiểu Trinh không cam lòng định đánh trả.
Ly Mỹ Vân kéo lại: "Tiểu Trinh, đợi đã." Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dao Dao: "Cô không giải quyết được vấn đề, nên giải quyết như thế nào đây?"
← Ch. 155 | Ch. 157 → |