Bức chết cả nhà cô
← Ch.154 | Ch.156 → |
"Bạn trai?" Giống như là phát hiện đại lục mới ánh mắt tiểu Trinh và Ly Mỹ Vân nhìn nhau một cái.
Sắc mặt trắng bệch của Dao Dao lần thứ hai càng trắng thêm, lần này phiền phức thật rồi!
"A, tiểu Lạc, cô cũng thật lợi hại, vậy mà phản bội Ngự tiên sinh ở bên ngoài có bạn trai? Ha ha ha." Tiểu Trinh mở miệng châm chọc.
Ly Mỹ Vân cong môi cười: "Tiểu Trinh, đó là chuyện của tiểu Lạc và Ngự Ngạo Thiên, chúng ta không cần thiết tham gia. Nhưng mà... ông à."
Cô quay lại: "Tự ông có thể hỏi rõ cháu gái ông, tiền ông nằm viện là bạn trai cô ta trả hay là bạn trai tôi trả!"
"Dao Dao, nói cho cô ta số tiền này rốt cuộc là từ ai ra đi!" Lạc gia gia tức giận gầm nhẹ.
Giờ phút này, cô muốn che giấu lương tâm, cây ngay không sợ chết đứng nói số tiền này là của Phong Thần Dật đến dường nào nhưng không thể như vậy, nếu quả thật nói như vậy thì liên lụy sẽ càng lớn hơn nữa. Nhưng nếu nói ra sự thật thì ông thương yêu cô như vậy sẽ rất đau lòng, rất đau lòng đấy!
Cái đầu cúi thấp chậm rãi nâng lên, vành mắt của cô dần dần đỏ lên: "Ông... xin lỗi... Tiền ông nằm viện quả thực đúng là của bạn trai của cô ấy."
"Dao Dao cháu đang nói cái gì?" Cả người Lạc gia gia giống như sét đánh bên tai.
Tiểu Trinh và Ly Mỹ Vân bên cạnh nở nụ cười châm chọc: "Ôi, ông à, lúc này ngài còn gì để nói không?"
"Đúng vậy, các người hai đời, ba đời đều thừa kế phục vụ Chính phủ, trong mắt của tôi gia giáo của ông cũng chỉ như vậy thôi. Giáo dục ra đứa cháu gái đi làm tiểu tam của người ta, quả thật... gia giáo tốt quá đi!"
"Câm miệng!"
Tay Dao Dao nắm thành quả đấm nhỏ lộ cả gân xanh, cô bước nhanh vọt tới trước mặt Ly Mỹ Vân: "Rốt cuộc các người muốn thế nào? Các người không phải đã được mục đích rồi sao? Các người đã thành công cho nhà tôi một nỗi ô nhục, khiến tôi và người nhà tôi không ngóc đầu lên được, các người còn muốn thế nào nữa? Các người muốn ầm ĩ tới nhà tôi gà chó không yên mới bỏ qua phải không?"
"Lạc Dao Dao, cô dám làm tình nhân của Ngự Ngạo Thiên còn sợ tôi nói sao? Chuyện không biết xấu hổ cô đều làm rồi còn sợ tôi ầm ĩ? Lúc tôi đối tốt với cô trong lòng cô không hổ thẹn sao? Nếu tôi là cô, tôi thật sự sợ mình ra đường sẽ bị xe tông chết đấy!"
"Rất tốt với tôi? Ly Mỹ Vân cô..."
Không thể nói! Nếu mẹ biết mình suýt chút nữa bị người ta luân phiên cưỡng gian nhất định sẽ càng thêm đau lòng, không thể nói! Nuốt xuống lời sắp nói ra, cô chuyển lời: "Ly Mỹ Vân, cô có dám nói cô không từng là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên không?"
"Này là Ngự tiên sinh chủ động theo đuổi tiểu thư nhà tôi đấy được không? Cô cho rằng ai cũng giống cô à, vì tiền mà chủ động bò lên giường của Ngự tiên sinh, cô có thể mặc sức điều tra xem những người từng là bạn gái của Ngự tiên sinh nhà tôi có loại nào như cô không, nếu không phải cô ti tiện đùa giỡn quấn quýt với Ngự tiên sinh nhà tôi không tha thì Ngự tiên sinh nhà tôi sẽ muốn cô sao?"
"Đủ rồi! Đủ rồi!" Mẹ Dao Dao không biết sao đã mở miệng.
Dao Dao nhìn về phía giường bệnh theo bản năng, chỉ thấy sắc mặt ông nội trắng bệch, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không gì sánh được.
"Ông à, ông à, ông có sao không?"
Tay Lạc gia gia che ngực, vô lực khoát tay áo: "Dao Dao, ông biết chuyện gì đang xảy ra rồi là ông có lỗi với con là ông sai. Dao Dao nói cho ông biết có phải ông làm liên lụy cháu không?"
"Không phải, ông à, không phải. Con... con... con quen Ngự Ngạo Thiên từ trước rồi, ông à, cháu xin lỗi ông là cháu khiến nhà ta bị lừa đến xấu hổ, ông không liên quan đâu."
Ngàn vạn lần không thể cho ông biết nguyên nhân mình và Ngự Ngạo Thiên quen nhau, nếu không thì với tính cách quật cường của ông nội nhất định sẽ... luẩn quẩn trong lòng!
"Ha, chân tướng cuối cùng cũng rõ ràng, quả nhiên Lạc Dao Dao trời sinh chính là một con đàn bà không biết xấu hổ." Đến lúc này rồi, chủ tớ bọn họ vẫn nói mát.
Mắt Lạc gia gia mang theo nước mắt: "Dao Dao ông nhìn con lớn lên, con là người thế nào ông biết rõ. Đi, nói cho bọn họ biết con căn bản không phải như bọn họ nói! Đi nói đi!"
"Ông à..."
"Ây da, đã đến thế này rồi, tôi muốn ông nên sớm đối mặt đi, tự viện cớ cho cháu gái mình, danh dự gia đình cũng chỉ thế thôi, già thì dung túng cho cháu gái làm tình nhân, trẻ thì không biết liêm sỉ, hừ, quả thật không biết xấu hổ."
Mỗi câu của chủ tớ nhà bọn họ quả thật giống như một lưỡi dao sắc bén đang cắt xé lòng tự trọng của lão quân nhân, ông cắn răng:
"Ly tiểu thư, lão già tôi sống đến từng này tuổi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì che giấu lương tâm, tôi tin cháu gái tôi cũng sẽ không làm ra loại chuyện có lỗi với trời đất. Nếu các người muốn trách thì trách tôi liên lụy cháu gái tôi, tôi dám thề cháu gái tôi vì bệnh của tôi mới đi làm tình nhân của bạn trai cô. Nhưng không sao!"
Lạc gia gia nói xong đột nhiên rút ống truyền dịch trên tay: "Nếu như tôi chết thì tôi sẽ không liên lụy cháu gái tôi nữa!" Dứt lời, ông phóng nhanh về phía cửa sổ.
"Ông nội!"
"Bố!" May mắn được hai mẹ con Dao Dao vững vàng kéo lại.
"Tiếp tục giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi, đúng là không mạnh mẽ, một khóc hai náo ba thắt cổ, tôi cho rằng chỉ có phụ nữ mới làm không ngờ ông già cũng có thể làm được, vừa nhìn đã rõ là đóng kịch."
Có lẽ, chủ tớ bọn họ cho rằng Lạc gia gia đang diễn khổ nhục kế nhưng Dao Dao biết rõ tính cách của ông cho nên cô mới không nói ra chân tướng: "Ông à, không được, chuyện này ông thực sự không liên can mà."
"Ly tiểu thư! Ly tiểu thư!" Mẹ Lạc kích động quỳ trước mặt Ly Mỹ Vân, ôm lấy hai chân cô: "Cầu xin cô, đều đã đến thế này rồi, cô giơ cao đánh khẽ, bố chồng tôi không thể nhận bất kỳ kích thích nào đâu, nếu như Dao Dao thật sự đã làm sai gì thì để người làm mẹ tôi đây chuộc tội được không? Cầu xin cô, cô đừng làm rộn, cầu xin cô!"
"Buông tay! Tôi bảo bà buông tay!" Ly Mỹ Vân rống to một tiếng, giơ tay lên hung hăng cho mẹ Lạc một bạt tai.
"Mẹ!" Dao Dao đang giữ ông nhìn thấy mẹ bị đánh lòng của cô đau như bị vật gì cắt xé vậy.
"Ông muốn tự sát, mẹ bị Ly Mỹ Vân đánh, tất cả những điều này nên do mình tự tới nhận lấy không phải sao? Nhưng tại sao cuối cùng mẹ và ông nội lại nhận lấy tất cả?"
Áy náy, đau khổ, một tảng đá vô hình đè trên người cô, cô ngậm nước mắt, cầu xin nói: "Ly tiểu thư, cô thật muốn ép chết cả nhà tôi mới vui lòng sao?"
"Lạc Dao Dao, đây là cô tự chuốc lấy!"
"Đúng, tự tôi chuốc lấy. Nhưng cô gây loạn hết lần này tới lần khác đối với cô có gì tốt? Ly Mỹ Vân, mỗi một việc cô làm đều có mục đích của cô, cô chẳng qua chỉ muốn tôi và Ngự Ngạo Thiên chia tay phải không? Được, cô cứ đi trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết với cô sau nhưng nếu ông tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt!" Trong nháy mắt, trong mắt Dao Dao lộ lên vẻ lạnh lùng, kiên quyết.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |