Tai ương đột ngột (3)
← Ch.072 | Ch.074 → |
Vị Thiếu Quân hơi hơi lắc đầu, lại giống như có chuyện khó nghĩ, toàn thân bất an tới cực điểm, đột nhiên co rụt người lại, "Là ta...."
"Nhị ca!" Vị Thiếu Dương cảm thấy hắn khác thường, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn.
Vị Thiếu Quân vội vàng vịn vào hắn, "Mau, bà nội...."
"Nhị ca! Nói rõ ràng đây là làm sao!"
Vị Thiếu Dương khẽ quát khiến cho Vị Thiếu Quân thanh tỉnh một chút, hắn cẩn thận đánh giá bốn phía, hung hăng lắc đầu, hô hấp đã vững vàng không ít.
Vị Trung tiến lên, ngồi xổm xuống, "Nhị thiếu gia...."
Vị Thiếu Dương xua tay ngăn hắn lại, đứng lên nói: "Trung thúc, người truyền tin ngươi nhận ra sao?"
Vị Trung sửng sốt, "Hình như là gia đinh Vị phủ, nhưng không nhớ tên."
Vị Đông Tuyết sốt ruột nhìn cái này lại xem cái kia, "Rốt cuộc là thế nào vậy?"
Vị Thiếu Dương không trả lời, mày cũng nhíu chặt lại, lúc này, Nghiêm Yên chạy tới, "Trung thúc, ngươi không có việc gì thì tốt rồi, bác bảo ngươi qua đó."
Vị Trung đáp ứng, Nghiêm Yên lại nói: "Nhị biểu ca cùng tam biểu ca cũng trở về đi, miễn khiến bác lo lắng, đội tưới tiêu cũng sắp tời rồi."
Vị Thiếu Dương nói: "Các muội đi trước. Ta đi tìm Hoa đại ca."
Nghiêm Yên gật gật đầu, lại lo lắng nhìn về phía Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân cử động thân minh, lắc lắc lắc lắc đứng lên, tựa hồ không tỉnh táo giống như bình thường.
"Nhị ca." Vị Thiếu Dương ôm lấy hắn, ý bảo mọi người đi trước, đợi khoảng các giãn ra đôi chút mới nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Vị Thiếu Quân đờ đẫn gật đầu, tránh khỏi bàn tay Vị Thiếu Dương chậm rãi bước tới bên đám người Nghiêm thị. Nghiêm thị nghe Vị Trung báo lại, lúc nghe được điểm mấu chốt, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân hồn nhiên không nhận ra, đi tới chỗ chân tường phía xa hơn, chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào đám cháy, mặt không chút thay đổi mà xuất thần.
Bộ dáng này của hắn khiến Vị Đông Tuyết lo lắng. Do dự hồi lâu, nàng đang muốn bước tới phía trước, lại bị Nghiêm Yên đứng bên cạnh giữ lại. Nghiêm Yên nhìn Hách Liên Dung."Nhị tẩu, tẩu không qua đó sao?"
Nghiêm Yên ngày thường là một cô gái dịu hiền, lúc này, trong lời nói lại mang theo một chút trách cứ hàm xúc, trong mắt cũng hiện lên vài phần bất mãn, môi khẽ nhếch cùng Hách Liên Dung đối mặt. Ngay cả Vị Đông Tuyết cũng có thể nhận ra mùi cháy khét của thuốc đông y.
"Yên biểu tỷ?" Vị Đông Tuyết kinh ngạc đẩy Nghiêm Yên, Nghiêm Yên lúc này mới thu hồi ánh mắt, hit một hơi thật sâu, bước về phía Vị Thiếu Quân.
Hách Liên Dung đột nhiên cảm thấy phiền muốn chết, không ngừng nói với chính mình, hành động của nàng là bình thường, Nghiêm Yên là không biết quan hệ của bọn họ trong lúc này mới có thái độ đó. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ có thể không chút để ý chỉ trích mình, mà không truy cứu Vị Thiếu Quân rốt cuộc đã làm những chuyện gì?
"Nhị tẩu?"
Thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, giương mắt nhìn lại, Vị Đông Tuyết đã không biết nên làm thế nào mới đúng. Hách Liên Dung lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại rất nhanh biến mất. Nhìn về phía Vị Thiếu Quân, Nghiêm Yên đã nửa ngồi xuống cùng hắn nói chuyện, Hách Liên Dung liền lôi kéo Vị Đông Tuyết đang thất sắc tới chỗ Nghiêm thị.
Hách Liên Dung không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không tiến lên, cũng là cảm thấy dựa vào ân oán giữa mình cùng Vị Thiếu Quân thì không có lý do gì lại muốn đi an ủi hắn; về mặt khác, cũng là trong lòng Hách Liên Dung ẩn ẩn cảm thấy Vị Thiếu Quân trong lúc này không cần an ủi, có lẽ, hắn chính là muốn ngồi một mình một lúc, tự mình hỏi mình.
Hách Liên Dung cũng không thấy rằng suy nghĩ của mình nhất định đã đúng, nhưng Nghiêm Yên vô công mà phản (ý chỉ không có công lao mà cũng muốn tạo phản, tựa như không hiểu chuyện gì nhưng cũng nhanh nhảu làm tới) cũng là sự thật. Nhìn nàng thất bại trở lại bên cạnh Nghiêm thị, Hách Liên Dung không tự chủ nhìn lại về phía Vị Thiếu Quân, hắn vẫn đang xuất thần, chính là không còn nhìn về phía đám cháy, ánh mắt dừng lại phía chân trời, khuôn mặt quá mức bình tĩnh giao hòa cùng ánh mắt cô tịch, khiến cho tâm tình Hách Liên Dung chợt trở nên quá mức nặng nề.
Loại ánh mắt mặt này, Hách Liên Dung không phải mới lần đầu nhìn thấy. Khi đưa bùa hộ mệnh, hắn vạn phần thất vọng, ở quán trà khi hắn không được đón chờ, còn có hôm nay nữa. Có ai vừa mới sinh ra đã không biết thiệt hơn đâu? Có lẽ phải có một nguyên nhân nào đó? Một nguyên nhân khiến cho Vị Thiếu Quân sa đọa, một nguyên nhân khiến cho hắn đem cô đơn cùng tịch mịch chôn sâu tận đáy lòng.
Vị Thiếu Quân cứ ngồi như vậy, đến tận nửa đem cũng không nhúc nhích chút nào, đám cháy ở từ đường dưới sự giúp đỡ của đội tưới tiêu đến gần giờ tý cuối cùng cũng bị dập tắt, toàn bộ chính đường cơ hồ bị đốt cháy không còn lại gì, chỉ còn một mái ngói xác xơ. Đội viên tưới tiêu sau khi xem xét lời nói của Vị Thiếu Dương, chính đường bị người ta tưới dầu hỏa, lửa mới có thể cháy lớn đến như vậy. Bổ khoái đề nghị đem việc phóng hỏa làm án kiện, giao cho quan phủ điều tra. Vị Thiếu Dương lại không chút do dự từ chối, chỉ nói hạ nhân dùng lửa không cẩn thận, nếu có chút nào đáng ngờ, lại báo quan phủ cũng không muộn.
Đối với quyết định này Nghiêm thị cũng không có ý kiến, chỉ phân phó Vị quản gia giả quyết hậu quả cho tốt, lại bảo nữ quyến lên xe ngựa, quay về Vị phủ trước. Vị Thiếu Dương sẽ mang đám người vị Trung trở về sau.
Lão phu nhân một đêm không ngủ, đôi mắt chờ mong ngồi trong đại sảnh chờ tin tức, mặc dù đã có tin ngọn lửa đã dập tắt, lúc Nghiêm thị nói lại mới khiến cho lão phu nhân hoàn toàn tin tưởng. Từ đường Vị gia đã bị đốt cháy rồi.
Lão phu nhân đương nhiên đã chuẩn bị, nhưng khi nghe được có người cố ý phóng hỏa, vấn thiếu chút nữa là không thở nổi, hai tay cầm trượng cũng không nắm vững, run giọng gầm lên: "Rốt cuộc là ai cùng Vị gia ta có thâm cừu đại hận như vậy!"
"Bà nội cẩn thận thân thể, " Ngô thị cả đêm không nói câu gì đột nhiên nói: "May mắn duy nhất là bài vị tổ tông không có việc gì, cũng không có thương vong."
Tuy là nói thế, từ đường dù sao cũng bị cháy, một chuyện này thật sự khiến cho lòng mỗi người trong Vị gia xao động, cơn giận trong lòng lão phu nhân là có thể đoán được, liên tục nói phải báo quan phủ truy xét.
Nghiêm thị thở dài, "Thiếu Dương mang theo Vị Trung trở về gấp, nương cẩn thận hỏi trước một chút, sau đó hãy nghĩ tới có nên báo quan phủ hay không, dù sao việc xấu trong nhà cũng không nên truyền ra ngoài."
"Ngươi nói vậy là có ý gì!" Lời nói của Nghiêm thị đầy ẩn ý khiến cho lão phu nhân lại chịu đả kích, "Sẽ không thể..."
Nghiêm thị nói: "Sự thật thế nào con cũng không biết, chính là theo như lời Vị Trung nói, hắn là bị người ta cố ý bảo mang bài vị ra khỏi từ đường, nương, có thể hay không rất tỉ mỉ? Vị Trung vừa bước ra ngoài, từ đường liền bị cháy, rốt cuộc là chúng ta được tổ tiên Vị gia phù hộ, hay là có người cố ý chuyển bài vị tổ tiên đi, rồi mới ra tay phóng hỏa?" Nghiêm thị vừa nói xong, trên mặt Hồ thị nhất thời không có một tia huyết sắc, là ai kêu Vị Trung rời khỏi từ đường vừa rồi Nghiêm thị đã nói rất rõ ràng, là Vị Thiếu Quân.
"Sẽ không.... Sẽ không!" Thanh âm lão phu nhân rất lớn, nói nên rằng nàng không muốn tin việc này cùng Vị Thiếu Quân có liên quan, không bằng nói nàng lại càng không tin tưởng chuyện này cùng người trong Vị gia có liên quan.
Sau khi Vị Thiếu Dương hồi phủ, vào đại sảnh, thấy chính là bộ dáng như vậy của lão phu nhân, vội vàng bước nhanh vào trong đại sảnh, "Bà nội!"
Lão phu nhân thấy Vị Thiếu Dương trở về, cũng bất chấp hít một hơi thật sâu liền bảo Vị Trung bước vào hỏi vài câu, Vị Thiếu Dương nói: "Cháu đã an bài Trung thúc đi nhận xem ai đã lấy danh nghĩa của nhị ca tới truyền lời, nhưng không phải do nhị ca phái tới."
Vị Thủy Liên mang giọng điệu không tốt hỏi lại: "Đệ sao mà biết người không phải là do hắn phái đi?"
Ngay lúc này Vị Thiếu Quân bước vào trong sảnh, nghe được câu này của Vị Thủy Liên, khẽ cắn khóe môi, cũng không biện giải gì nhiều, chỉ là thanh âm có chút dồn nén nói: "Không phải đệ."
Vị Thiếu Quân trước đó dội qua nước, y phục ẩm ướt còn nhăn nhúm nhăn nhó, đầu tóc cũng hỗn độn tiêu điều. Lại mang vẻ hữu khí vô lực, lão phu nhân vội hỏi: "Thiếu Quân, mau tới đây, cháu không sao chứ?"
Vị Thiếu Quân nhìn lão phu nhân, cong khóe môi, giống như muốn cười, nhưng lại không cười nổi. Hắn vẫn chưa nghe lời mà tiến lên, mà đi đến bên cạnh Hách Liên Dung ngồi xuống, toàn thân thả lỏng tựa vào ghế nói: "Bà nội không cần lo lắng."
Vị Thiếu Dương nhân cơ hội này nói: "Nhị ca là bởi vì vừa rồi tới từ đường không thấy Trung thúc, nghĩ rằng Trung thúc còn kẹt trong từ đường, liền tẩm ướt xiêm y muốn đi vào trong tìm kiếm, may mà Trung thúc xuất hiện đúng lúc, miễn cho nhị ca phải lo lắng."
Lão phu nhân quá sợ hãi."Thiếu Quân, cháu sao có thể xúc động như thế, nếu xảy ra chuyện thì có gì tốt!"
Vị Thiếu Quân vẫn không nói gì, sắc mặt cũng không tốt. Nghiêm thị nghe xong lời nói của Vị Thiếu Dương thì giật mình nói: "Thì ra khi đó các ngươi ở cửa từ đường là tranh cãi về việc này?"
Vị Thiếu Dương gật gật đầu, "Nếu là nhị ca phái người nhắn tin cho Trung thúc, sao có thể có hành động như vậy."
"Diễn trò tự nhiên phải diễn trọn vai." Vị Thủy Liên khẽ thở dài một tiếng, dùng thanh âm mơ hồ nói: "Hắn trước kia từng làm ra những chuyện gì chúng ta cũng chưa có quên đâu."
Vị Thiếu Quân thản nhiên liếc nhìn nàng, cũng không giống như trước kia hung hăng phản bác. Vị Thiếu Dương lập tức cau mày, "Nhị tỷ, chuyện đã lâu như vậy không nên nói tới mới phải."
Vị Thủy Liên cũng không để ý tới Vị Thiếu Dung, nhìn Hách Liên Dung mang vẻ mặt nghi hoặc nói: "Đệ muội có lẽ không biết, mười năm trước, Thiếu Quân thông minh tự kiêu không phục tiên sinh dạy dỗ, nơi nơi cùng tiên sinh chống đối không nói, sau đó nhưng lại phóng hỏa đốt thư phòng, lúc ấy bà nội cùng nương đang ở trong thư phòng. Nếu không phải Thiếu Dương đúng lúc cứu được, bà nội cùng nương đại khái đều không sống sót."
Sắc mặt lão phu nhân bởi vì vậy trở nên khó coi đến cực điểm, Nghiêm thị khẽ quát: "Cái gì mà không sống sót! Ta và bà nội con không phải vẫn hảo hảo ngồi đây!"
"Cho nên mới nói bà nội cùng nương ít nhiều cũng có tổ tiên phù hộ...." Vị Thủy Liên hiển nhiên không biết tới cái gọi là có chừng có mực, "Cũng bởi vì sự kiện kia, mới khiến cho nương đổi ý để cho Thiếu Dương làm con thừa tự, nếu không.... Gia sản Vị gia sợ rằng đều đã lụi bại." Trên mặt Hách Liên Dung hiện lên vẻ ngạc nhiên chứng tỏ nàng thật sự không biết việc này. Vị Thủy Liên cảm thấy thắng lợi mười phần liếc về phía Vị Thiếu Quân, thấy sắc mặt hắn đen thui lại càng cảm thấy đắc ý, sự phẫn hận do bị Vị Thiếu Quân lật bàn cũng tiêu tan không ít.
"Tốt lắm!" Lời nói của Vị Thủy Liên khiến cho lão phu nhân nổi trận lôi đình."Chuyện lâu như vậy còn nhắc lại làm gì! Thư phòng bị cháy xác thực là do Thiếu Quân gây ra, không có nghĩa chuyện phóng hỏa hôm nay cũng là do hắn gây ra. Nếu không lửa trong toàn thiên hạ đều do hắn đốt hay sao!"
Lão phu nhân càng tức giận, không ai dám nói nữa. Vị Thiếu Quân mặc dù cố gắng làm ra bộ dáng không quan tâm, sắc mặt lại cực kém. Hách Liên Dung cũng bị thông tin vừa biết được khiến cho kinh ngạc vạn phần.
Trận cháy mười năm trước, có lẽ đây chính là lý do hôm nay Vị Thiếu Quân khác thường? Khiến cho việc chọn con thừa tự thay đổi, đại khái chính là nguyên nhân khiến hắn phóng đãng sa đọa? Là bởi vì mất đi những thứ từng có thể dễ dàng nắm trong tay sao? Vị Thiếu Huyên không thể kế thừa sản nghiệp Vị gia, Nghiêm thị nhiều năm không có con trai, từ nhỏ Vị Thiếu Quân thông minh hơn người thực dễ khiến người ta nghĩ rằng sẽ là người kế thừa gia nghiệp mà bồi dưỡng, có thể bản thân hắn cũng đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận việc này, chỉ vì một trận đại hỏa mà khiến cuộc sống của hắn hoàn toàn thay đổi, chỉ vì như thế, hắn liền buông thả bản thân, mặc cho cuộc sống đưa đẩy hay sao?
Nếu thật sự như vậy, Hách Liên Dung phải thu lại một chút đồng tình vừa mới xuất hiện lúc trước, đây cũng không phải lý do nên sa đọa.
Theo như lời nói của mọi người, Vị Thủy Liên vẫn không cảm thấy Vị Thiếu Quân oan uổng, mười năm trước lửa là do hắn đốt, đại khái cũng có thể chắc chắn là cố ý phóng hỏa, cho nên mới chọn người khác làm con thừa tự. Một khi đã như vậy, nếu hắn trước đây có sai, về lý nên vác hậu quả lúc này, có lý do gì mà phải hối hận tiếc nuối, lại vì chính mình kiếm cớ trốn tránh đâu?
Điểm kỳ quái duy nhất là, lúc trước Vị Thiếu Quân gây ra họa lớn như vậy, suýt nữa hại chết lão phu nhân cùng Nghiêm thị, vì sao hiện tại lão phu nhân đối với Vị Thiếu Quân lại yêu thương cơ thừa, phản đối mọi người đối xử ôn hòa với Vị Thiếu Dương đâu?
Đang lúc Hách Liên Dung đang thầm suy nghĩ, Nghiêm thị tình lình ngẩng đầu nhìn về Ngô thị đang ngồi ở đối diện, giống như truy cứu lại giống như tò mò, "Thục Cần, đêm nay con như thế nào một câu cũng không nói?"
Ngô thị ngồi thẳng người, đầu tiên khẽ hắng giọng, chậm rãi mở miệng: "Chuyện xảy ra đột ngột, trong long mọi người đều bất an nôn nóng, có nương an bài mọi chuyện, con lại nói xen vào không tránh khỏi khiến mọi chuyện sai sót."
"A?" Nghiêm thị hiển nhiên không tin Ngô thị đột nhiên lại trở lên nghiêm cung (nghiêm cẩn+cung kính) như vậy, nhìn lướt qua phía sao nàng, "Bích Lan đi đâu rồi?"
"Con để nàng đi gọi bác cùng tam muội." Ngô thị đối đáp tự nhiên, "Ngày thường không nói, từ đường bị cháy là chuyện lớn, các nàng ở nhà liền kêu các nàng tới nói chuyện."
"Con cảm thấy việc này có điểm gì đáng ngờ?"
Nghiêm thị hỏi sát sao khiến cho Ngô thị không khỏi hơi nâng mi, nghĩ nghĩ, "Đơn giản là kẻ thù ghen tị việc làm ăn của Thiếu Dương gây nên, về phần trước tiên cho người chuyển bài vị đi.... Đại khái hắn sợ làm quá lớn chọc tới quan phủ cho nên mới mua hạ nhân trong nhà tới truyền tin."
"Con nghĩ vậy thật sao?" Nghiêm thị khẽ mở miệng, cũng cảm thấy Ngô thị khác thường, nếu là quá khứ, nàng sợ rằng không sớm đã đổ mọi tội lỗi lên đầu Vị Thiếu Quân, hoặc là lại phản ứng lại mình thế này thế kia, "Chúng ta cũng đừng đoán lung tung nữa, lát nữa Vị Trung tìm được người kia, hỏi sẽ biết ngay." Nghiêm thị khi nói chuyện cẩn thận quan sát vẻ mặt của mỗi người, nhất là Ngô thị, nhưng không phát hiện được gì.
Lại qua một lúc lâu sau, Vị Trung xem xét tất cả hạ nhân trong Vị phủ, nhưng không phát hiện được cái người đã truyền tin cho hắn, bất an lo sợ tới trả lời, thấy lão phu nhân liền tự giác cảm thấy có lỗi với Vị gia, nhịn không được ngã xuống đất khóc lóc.
Lão phu nhân cũng mang theo hai mắt đẫm lệ nhạt nhòa, vẫn lo lắng nói: "Bài vị tổ tông tốt chứ?"
Vị Trung gật gật đầu, "Lão cùng với người khác đem bài vị mang vào trong miếu, mặc dù không gặp nhị thiếu gia nhưng cũng sớm sắp xếp bố trí bài vị cho tốt, phu nhân yên tâm."
Lão phu nhân gật gật đầu, không đành lòng nhìn thấy bộ dáng Vị Trung nữa, cũng không nghĩ muốn để người khác thấy mình quá mức thương tâm, xua tay để cho người ta an bài tốt cho Vị Trung, cảm xúc của bản thân cũng thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Lúc này Bích Lan từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt Ngô thị lập tức nhìn lướt qua phía sau nàng, đã thấy Vị Thu Cúc vọt vào, một chân mới vừa bước vào đại sảnh, tiếng khóc đã vang lên: "Này sao có thể xảy ra, nhà chúng ta năm nay thật đúng là phủ trạch không yên......"
Cảm xúc của lão phu nhân vừa trở nên tốt hơn, bị sự nháo loạn này của nàng khiến cho hai mắt lại cay nóng, Vị Thủy Liên vội vàng bảo nha hoàn phía sau tiến lên đem Vị Thu Cúc sang một bên, trách mắng: "Hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì!" Mắng xong lại ngẩn ra, ánh mắt chuyển tới Hách Liên Dung, nhẹ nhàng than thở, "Tuy nhiên, ta cũng nghe nói, có người mới vào phủ là phải xem số mạng phong thủy, bằng không sẽ tổn hại tới phủ trạch."
"Nhị tỷ!"
"Nhị tỷ!"
Hai thanh âm đồng thời vang lên, lại là từ hai hướng bất đồng, âm thanh bất đắc dĩ phát ra từ Vị Thiếu Dương ngồi bên cạnh Nghiêm thị, lạnh giọng cảnh cáo lại xuất phát từ Vị Thiếu Quân ngồi ngay bên cạnh Hách Liên Dung.
Trong lòng Hách Liên Dung cảm thấy quái gì không thể hình dung, nếu là lúc bình thường, hai người họ người nào một mình lên tiếng nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng hiện tại lời nói ra quá mức nhịp nhàng, lại là dưới tình huống thế này, không chỉ riêng Hách Liên Dung, tất cả mọi người trong sảnh cũng hơi run sợ một chút, Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu Dương lại đồng thời mở miệng.
Trong sảnh lại lâm vào tình trạng yên tĩnh, lại ẩn ẩn mang chút hàm xúc ý tứ xấu hổ, nhất là Vị Thủy Liên, bị hai người đồng thời quát cho ngưng lại, tâm tình khỏi phải nói. Đúng lúc này, một bóng người lẳng lặng xuất hiện trước cửa, đánh vỡ sự trầm mặc xấu hổ của mọi người.
Cùng Vị Thu Cúc tới dĩ nhiên là cô nãi nãi Vị Đình Ngọc, Ngô thị nhìn thấy rõ ràng Vị Đình Ngọc xuất hiện trước mặt, khó có thể ức chế, nắm chặt tay lại, lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Vị Đình Ngọc đã đến cũng chưa khiến cho những người khác chú ý. Ngay tại lúc mọi người tại đây đều nghĩ Vị Đình Ngọc sẽ giống như thường ngày, lặng yên không một tiếng động ngồi xuống, Vị Đình Ngọc lại đi tới giữa đại sảnh, bình tĩnh mở miệng: "Vị gia đột nhiên bị tai họa này, Đình Ngọc có chuyện không nói không vui."
← Ch. 072 | Ch. 074 → |