Tai ương đột ngột (2)
← Ch.071 | Ch.073 → |
Người đầu tiên lấy lại tinh thần cư nhiên lại là Dương thị, "Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa!"
Gia đinh kia thở gấp, nói to một lần nữa, Hách Liên Dung vội hỏi: "Cháy như thế nào?"
"Thực, rất lớn, cháy rất lớn!"
Lời của gia đinh còn chưa dứt, Vị Thiếu Quân đã đứng dậy đi ra ngoài, Vị Thiếu Huyên theo sau. Sau đó, Nghiêm thị cũng vội vàng đứng dậy, nói với Hồ thị: "Ta cũng đi nhìn xem sao, ngươi ở lại với nương."
Hồ thị vội vàng nhận lời, vồi vàng ngồi vào bên cạnh lão phu nhân, lão phu nhân trong nhất thời dường như mất đi năng lực phán đoán, nắm chặt tay Hồ thị vội la lên: "Đi! Các ngươi đều tới hỗ trợ!"
Gia đinh nói: "Vị quản gia đã phái người đi rồi."
Nghiêm thị gật gật đầu, nói với Ngô thị cùng Hách Liên Dung: "Chúng ta cũng đi thôi."
Vị Đông Tuyết cùng Nghiêm Yên cũng đứng dậy, mọi người theo sau Nghiêm thị ra khỏi Vị phủ. Tuy rằng đường đi cũng không xa lắm, nhưng Vị quản gia đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ngồi trong xe, không ai nói chuyện, chỉ có Vị Đông Tuyết mang vẻ mặt tím tái dựa vào Hách Liên Dung, nhỏ giọng nói: "Nhị ca mới muốn làm chút chuyện, như thế nào lại thành ra như vậy? Nếu từ đường bị hủy hoại nghiêm trọng, nhị ca chỉ sợ sẽ đau lòng tới chết."
"Nói gì vậy!" Vị Thủy Liên không vừa lòng nói: "Chẳng lẽ những người khác sẽ không đau lòng sao?"
Vị Đông Tuyết rụt rụt người không dám nhiều lời. Nghiêm Yên nói: "Biểu tỷ chớ phiền não, biểu muội không phải có ý này."
Vị Thủy Liên hừ một tiếng, không nói gì nữa. Hách Liên Dung cảm thán trong lòng, e rằng Vị Đông Tuyết nói không sai. Vị Thiếu Quân vừa định làm chút chuyện có ý nghĩa, từ cuộc nói chuyện của hắn cùng lão phu nhân cũng nhìn ra được hắn đang rất cố gắng. Hiện tại chỉ hy vọng tình huống của từ đường không quá nghiêm trọng, nếu không, Vị Thiếu Quân thật sự sẽ chịu đả kích không thể tưởng tượng được.
Trong xe lại không phục sự yên lặng. Khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy kỳ lạ là Ngô thị. Nàng giống như đã chịu đả kích còn lớn hơn so với Vị Thiếu Quân, từ lúc rời khỏi phủ đến bây giờ một lời cũng chưa nói. Giống như đại cục đều bị Nghiêm thị nắm trong tay. Xem xét những chuyện từng xảy ra, khả năng này không lớn lắm.
Lại một lát sau, xe ngựa dừng lại. Mặc dù còn đang ngồi bên trong xe ngựa, cũng đã nghe được tiếng lửa cháy "vù vù", tiếng gỗ bị đốt cháy "ba ba", cùng tiếng hô quát của những người đang dập lửa.
Nghiêm thị xuống xe đầu tiên. Hách Liên Dung ngồi bên sườn xe, vén mành xe lên nhìn ra bên ngoài xem xét một chút. Xe ngựa vẫn chưa đi vào trước từ đường, vẫn còn đang trong ngõ nhỏ; nhưng cũng đã nhìn thấy một mảnh lửa đỏ rực. Chỉ nhìn ánh sáng phát ra trong không gian, cũng khiến người ta có cảm giác đang bị lửa thiêu đốt, khiến cho tâm tình ai nấy đều trở nên nôn nóng.
Hách Liên Dung sau khi xuống xe, đi theo mọi người chậm chạp đi vào nơi gần từ đường. Cửa lớn từ đường cũng không bị bắt lửa, nơi phát cháy chính là nơi đặt bài vị, cũng đã bị thiêu cháy thành tro. Ngọn lửa ở bên trong từ đường bừa bãi thiêu đốt, cũng vẫn chưa lan đến những dãy nhà liền nhau. Vị quản gia đã tới nơi này từ trước, chỉ huy gia đinh lấy nước dập lửa, thấy Nghiêm Thị cùng Ngô thị tới, vội vàng bước lại."Còn chưa có tìm thấy Trung thúc, không biết có phải bị kẹt trong từ đường không. Chính đường lửa cháy quá lớn, không thể vào bên trong tìm kiếm được."
Nghiêm thị vội la lên: "Biết vì sao lại cháy không?"
Vị quản gia lắc đầu nói: "Giống như là đột nhiên bốc cháy, nếu không phải có hàng xóm xung quanh giúp đỡ, chỉ sợ lửa đã sớm lan sang những nơi khác."
"Tiếp tục tìm Trung thúc." Nghiêm thị quay đầu không ngừng tìm kiếm xung quanh, "Thiếu Dương vì sao còn chưa đến?"
Vị Đông Tuyết cùng Nghiêm Yên mang vẻ mặt tái nhợt không ngừng nhìn xung quanh, các nàng đang tìm Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân một mình chạy tới, cũng không ngồi xe ngựa, khẳng định sẽ không tới nhanh hơn các nàng.
Hách Liên Dung lại để ý Ngô thị, bởi vì nàng thấy Ngô thị kéo lấy Vị quản gia, nhỏ giọng hỏi: "Ở từ đường có phát hiện người khác không?"
Người khác? Nói tới ai? Nhớ lại những hành động khác thường của Ngô thị tối nay, có chút khả nghi.
Cuối cùng, Vị Thiếu Dương cũng tới, khi hắn nhảy xuống từ xe ngựa, ngọn lửa có xu thế cháy mạnh không giảm, hơn mười gia đinh càng không ngừng thay nhau múc nước dập lửa, cũng không có hiệu quả. Vị Thiếu Dương thấy ngọn lửa cháy lớn như vậy, hơi chần chờ một chút rồi nói với Vị quản gia, "Nhanh đi thông báo Hàn đại nhân, bảo Hàn đại nhân phái đội tưới tiêu tới hỗ trợ." (đội guồng nước là đội gì? Ta để là đội tưới tiêu vậy)
Cái gọi đội tưới tiêu chính là tổ chức phòng cháy chữa cháy, tuy nhiên, thành viên đều là kiêm chức (một lúc làm nhiều chức vụ), có khi là bộ khoái trong nha môn, có khi là dân chúng bình thường, thời điểm khẩn cấp tụ lại cùng nhau kiếm chút bạc, gần giống như hợp đồng lao động thời vụ.
Vị quản gia liền vội vàng đi ngay, Nghiêm thị không quá đồng ý với phương pháp của Vị Thiếu Dương, "Tìm nhiều người dập lửa mới phải, việc gì phải thông báo quan phủ!"
Vị Thiếu Dương lại nói: "Chẳng lẽ nương không gửi được mùi dầu hỏa sao? Cháy đột ngột như vậy, chỉ sợ gia đinh nhà chúng ta không thể dập tắt lửa."
Nghiêm thị hấp hấp cái mũi (kiểu như đánh hơi ý): "Dầu hỏa? Sẽ không phải là có người cố ý phóng hỏa chứ?"
"Khó nói được." Vị Thiếu Dương quay đầu nhìn đám người Ngô thị cách đó không xa, lại quay đầu tìm một vòng, "Báo cho nhị ca chưa?"
Vị Thủy Liên nói: "Hắn cùng đại ca đã chạy tới đầu tiên, cũng không biết đã chạy đi đâu."
Vị Thiếu Dương nhìn quanh một vòng, không bao lâu nhìn thấy bóng dáng Vị Thiếu Huyên giữa đám người đang dập lửa, cũng không thấy Vị Thiếu Quân. Đi qua hỏi vài câu, Vị Thiếu Huyên lại nói đi được nửa đường Vị Thiếu Quân bảo hắn tới trước, sau đó liền rời đi. Vị Thiếu Dương nghiền ngẫm suy nghĩ, nhíu chặt lông mày, vớ đại một người không rõ lai lịch đi tìm kiếm.
Nghiêm Yên lập tức nói: "Đi tìm nhị biểu ca sao?"
Vị Thiếu Dương "uh" một tiếng, Vị Đông Tuyết cũng lập tức kéo Hách Liên Dung đuổi theo sau, đi được một đoạn không xa, liền nghe Nghiêm Yên kinh hô một tiếng, "Ở đây!"
Hách Liên Dung chạy tới phía nàng vừa chạy đi, thấy một đám người vây quanh một góc tường, nếu không phải nhờ vào ánh lửa, căn bản không thể nhìn ra nơi đó có người.
Vị Thiếu Dương cũng vội vàng bước qua, hắn muốn đỡ Vị Thiếu Quân, cũng không ngờ vừa kéo Vị Thiếu Quân một chút, thân mình hắn lại dựa về phía sau, giống như vừa mới phát hiện mọi người, nhẹ nhàng đẩy Vị Thiếu Dương ra, đứng thẳng lại.
"Nhị ca, không có việc gì chứ?" Vị Thiếu Dương không có hỏi hắn bị làm sao, lại hỏi hắn không có việc gì chứ, giống như là câu hỏi thể hiện lòng cảm kích với hiền tài. Hách Liên Dung cảm thấy tò mò, nhìn Vị Thiếu Quân, đã thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lại cẩn thận đánh giá, liền không khó phát hiện hai tay của hắn hơi hơi phát run, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.
Hắn..... đang sợ hãi sao?
"Ta... không có việc gì." Thanh âm Vị Thiếu Quân mơ hồ thả ra mấy chữ này, lảo đảo bước tới hai bước. Vị Đông Tuyết vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, lại không cẩn thận chạm vào thắt lưng bên trên của hắn bị Vị Thiếu Quân đẩy ra. Vị Đông Tuyết ngây ngốc một lúc lâu, "Nhị ca?"
Vị Thiếu Quân lấy tay che thắt lưng bên trái, lắc đầu, muốn để cho bản thân thanh tỉnh một chút, không nói cái gì, đi như chạy tới đám cháy.
Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm Yên lại đuổi theo, Vị Đông Tuyết giật mình đứng tại chỗ, "Nhị tẩu, nhị ca sao vậy?"
Hách Liên Dung lắc đầu, từ nãy khi Vị Đông Tuyết chạm vào hắn, thắt lưng hắn rõ ràng hơi rụt lại một chút, giống như một người bị chạm vào miệng vết thương, phản xạ có điều kiện thường làm ra những hành động giống nhau.
Hắn bị thương?
Hách Liên Dung cơ hồ lập tức phủ định ý tưởng này, vừa mới đây thôi bọn họ còn tại hoa viên chơi trò đuổi bắt, nếu là bị thương, động tác sao có thể nhanh nhẹn linh hoạt như vậy.
Vị Đông Tuyết trở lại chỗ đám cháy, Vị Thiếu Dương cũng đã gia nhập hàng ngũ dập lửa, Nghiêm thị ở một bên hô to gọi hắn trở về, Vị Thiếu Dương mắt điếc tai ngơ. Hách Liên Dung nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Vị Thiếu Quân, nghĩ tới tình huống hiện tại của hắn, không biết vì sao lại có chút bồn chồn, lúc này liền nghe thấy Vị Đông Tuyết hét lớn một tiếng, chày tới gần chỗ đám cháy, "Nhị ca, huynh làm gì vậy!"
Hách Liên Dung tại lúc Vị Đông Tuyết hơi cử động liền không tự giác theo sát phía sau, đợi cho tới gần mới thấy Vị Đông Tuyết đang đỡ lấy một người, đúng là cả người ẩm ướt Vị Thiếu Quân. Trên mặt Vị Thiếu Quân không có một tia huyết sắc nào, thậm chí ngay cả đôi môi cũng trắng bệch, miệng hắn run rẩy một chút, "Trung thúc, bọn họ cũng chưa thấy Trung thúc, nhất định còn ở bên trong."
"Nhị ca!" Vị Đông Tuyết gắt gao níu hắn lại, "Tam ca nói bên trong bị tưới dầu hỏa, cái gì cũng đều cháy sạch!"
"Dầu hỏa?" Vị Thiếu Quân không dám tin hỏi lại, nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt từ đường, trong mắt không biết tại sao lại toát lên một chút hận ý, quay đầu nói với gia đang đang hối hả, "Y phục, cởi y phục ra cho ta."
Gia đinh đã vội tới muốn hôn mê, nghe được mệnh lệnh chỉ biết làm theo, Vị Thiếu Dương thấy hành động của Vị Thiếu Quân vội vã chạy tới, "Nhị ca, Trung thúc không chắc chắn đã ở bên trong, đã phái người đi tìm rồi."
"Không phải không tìm được sao?" Vị Thiếu Quân đem quần áo của vài tên gia đinh ném vào trong nước tẩm ướt, đang muốn hành động bước tiếp theo, lại ngừng lại một chút, xoay người đối mặt với Hách Liên Dung, từ trong lòng lấy ra một vật gì đó nhét vào trong tay nàng, "Chờ ta trả lại lại sửa gương cho nàng."
Hách Liên Dung cầm ngân kính nho nhỏ kia, tựa như có ngàn cân trên tay, giật mình nhìn hắn đem y phục đã tẩm ướt mặc vào trên người. Dựa vào ánh lửa, Hách Liên Dung thấy rất rõ ràng sự run rẩy của Vị Thiếu Quân, hắn thật sự đang sợ, vì cái gì lại....
"Huynh tỉnh táo một chút!" Vị Thiếu Dương kéo mạnh Vị Thiếu Quân tới bên cạnh, "Cháy lâu như vậy, cho dù bên trong có người cũng tuyệt đối không thể còn sống!"
Vị Thiếu Quân lại giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành động của mình, vài gia đinh bên cạnh nhìn thấy có chút há hốc mồm, Vị Thiếu Dương quát: "Nhìn cái gì! Tiếp tục dập lửa!"
Bọn gia đinh cuống quít tản ra, Vị Thiếu Dương giật lấy xiêm y trong tay Vị Thiếu Quân, "Muốn đi đệ đi! Dù sao cũng là đệ nợ huynh!"
Hách Liên Dung nghe không hiểu lời này, không đợi nàng ngăn cản Vị Thiếu Dương, cách đó không xa truyền đến một thanh âm già nua, "Nhị thiếu gia, tam thiếu gia." Vị Đông Tuyết kinh hỉ kêu lên: "Trung thúc!"
Vị Thiếu Quân nhìn qua, quả nhiên Vị Trung đang đứng ở nơi đó, nét mặt không khỏi thư giãn, hai tay đang cầm y phục ẩm ướt buông xuống, mất hết khí lực ngã ngồi trên mặt đất.
Vị Thiếu Dương đồng thời nhẹ nhàng thở ra, Vị Trung tiến tới, nhìn từ đường bị cháy đến không rõ hình dạng, không khỏi lão lệ tung hoành, "Như thế nào.... Như thế nào lại biến thành như vậy...."
Vị Thiếu Dương nói: "Trung thúc, người đi đâu vậy?"
Vị Trung lau khóe mắt, "Nhị thiếu bảo ta ra ngoài một chút, bằng không...."
Nhị thiếu gia? Hách Liên Dung kinh ngạc, nếu là Vị Thiếu Quân bảo hắn đi ra ngoài, hành động vừa rồi của Vị Thiếu Quân nên giải thích như thế nào?
Vị Thiếu Dương cũng cực kỳ kinh ngạc, "Cái gì?"
Vị Trung vừa nói xong, không rõ mọi người vì sao lại có phản ứng như vậy, "Lúc hoàng hôn có người tới nhắn rằng, vị thiếu gia muốn đem bài vị tới miếu trước, bảo ta mang bài vị tới miếu cùng nhị thiếu gia gặp mặt."
"Ta?" Vị Thiếu Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ mê mang, "Là... Ta?"
← Ch. 071 | Ch. 073 → |