Đừng đẩy tôi vào hố lửa
← Ch.187 | Ch.189 → |
Thường Nhạc ngay lúc đầu vẫn chưa hiểu ý, nhưng trong lúc Tiểu Bôn chuẩn bị vươn ra một cái móng khác thì Thường Nhạc đã không nhịn được liền bật cười: -Yên tâm, mày và Big Ben không giống nhau!
Nhìn nhìn sắc trời, không ngờ mình vớ vẩn mơ một giấc trời đã tối rồi, không phục mình cũng không được!
Thường Nhạc vươn người một lúc cái này gọi là nhân phùng hỉ sự tình thần sảng, dùng cái này để hình dung ra hắn quả là thỏa đáng nhất rồi. Trở về đại sảnh, nhìn thấy Công Tôn Liệt, Công Tôn Khả Nhân cùng với Công Tôn Thị đều ngồi ở đó.
Thường Lạc chợt lo lắng: "Chẳng lẽ việc đã bị bại lộ?"
- Ha ha ha ha, bà nội, chú họ, chị họ, hôm nay trăng tròn nhỉ! Trên khuôn mặt bạn học Thường hiện rõ vẻ điển trai nhất, cười cười nói nói, từng bước đi về phía Công Tôn Thị.
- Đúng vậy, trăng tròn quá!
Công Tôn Khả Nhân nhìn ra bên ngoài, một khoảng tối đen như mực, chị ta nói với thần sắc lạnh lùng.
Vì lí do sức mạnh vẫn chưa hồi phục, Công Tôn Khả Nhân vừa dứt lời, bộ ngực bất giác phập phồng.
- Mau ngồi đi, chú còn có chuyện nghiêm túc muốn nói với con. Công Tôn Liệt nhìn thấy hai người như gà trống chọi, trừng mắt nhìn nhau. Ông ta chỉ biết lắc đầu. Chẳng lẽ đây chính là tiểu oan gia?
Thường Nhạc nghe thấy câu này liền thôi ngay, chỉ cần không phải là chuyện lừa gạt thì những chuyện khác đều có thể thương lượng. Hắn đi đến bên cái ghế dựa ngồi xuống, tiện tay bưng một ly trà.
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị nhìn nhau. Cuối cùng Công Tôn Thị gật gật đầu, Công Tôn Liệt mới từ từ mở miệng nói: - Chú muốn con đính hôn vớiKhả Nhân!
- Phụt!!
Thường Nhạc vừa hớp được ngụm trà khi nghe được câu này thì bị phun ra. Hắn thần sắc cổ quái nhìn biểu thúc. Cẩn thận nói:
- Chú họ, chú đừng nói đùa chứ?
Công Tôn Khả Nhân bĩu môi, hiển nhiên là sớm biết chuyện này rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cô vẫn không chịu được nhíu nhíu mày, tự mình coi như là phải gả đi. Vậy cũng là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Nhìn lại hắn xem...tiểu nhân, háo sắc, ngụy quân tử...đúng là chẳng có chỗ nào tốt, thật không thể hiểu nổi cha nghĩ như thế nào về hắn.
Công Tôn Liệt sửng sốt. Lúc đầu tưởng gả con gái cho hắn đã là tủi thân cho Công Tôn Khả Nhân rồi, Thường Nhạc đáng lẽ phải vô cùng thích thú mới đúng. Bây giờ thì phải xem tình hình đã, dường như...
Ông ta gật gật đầu khẳng định: - Không sai, ngày mai con và chị họ con sẽ đính hôn!
- Bà nội, tốt xấu gì con cũng lớn khôn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cứ coi như là không thèm tính đến phần con đẹp trai vô đối. Bà cũng phải thấy rằng con là cháu đích tôn của bà, là đứa duy nhất nối dõi tông đường, đừng đẩy cháu vào hố lửa nữa!
Thường Nhạc vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Công Tôn Thị.
Nhìn thấy thần sắc này của Thường Nhạc, Công Tôn Khả Nhân suýt chút nữa thì ngất đi. Bây giờ xem ra, ngược lại là mình trông giống như gái lầu xanh tầm thường. Khốn kiếp... đồ khốn kiếp.
Công Tôn Liệt thật phục con người này, mình là gả con gái, giờ ngược lại là cưới con dâu. Ông vừa giận vừa cười nhìn Thường Nhạc: - Nhóc đừng có được voi đòi tiên, nếu không vì trận đấu mấy tháng sau giữa Công Tôn Gia và Lãnh Gia thì ta cũng sẽ không làm như vậy.
Thường Nhạc ngẩn người, lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra không phải mình có sức cuốn hút lớn đến nỗi chị họ phải khóc lóc kêu gào đòi gả cho mình sao?
Công Tôn Thị khẽ gật đầu, nói: - Công Tôn gia chúng ta và Lãnh Gia tuy là đại gia nam bắc, nhưng chiến tranh ngầm cũng đến trên trăm năm. Sau này quy định từ trong thế hệ trẻ đại gia tộc chọn ra một người làm đại diện, tiến hành thi đấu. Mỗi năm đấu một trận, tổng cộng phân chín trận. Bây giờ đã đấu được tám trận rồi, vừa đúng bằng nhau. Trận thứ chín chuẩn bị bắt đầu, lúc đầu Khả Nhân đại diện cho Công Tôn gia tộc thì cứ xảy ra chuyện ở thời khắc mấu chốt.
Thường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy tự mình bây giờ nên là vị đại gia, hắn bỗng tỉnh ngộ nói: - Bây giờ chỉ cần con và Khả Nhân đính hôn, vậy thì tôi cũng là người của Công Tôn gia tộc, hờ hờ, đến lúc đó đại diện cho Khả Nhân xuất trận thì Công Tôn gia tộc sẽ có thể giành chiến thắng!
- Không sai, sau khi bất kỳ bên nào giành thắng lợi, thì bên thua trận phải rút khỏi Trung Quốc. Công Tôn Liệt thần sắc nghiêm túc nói.
- Cuộc chiến thật tàn khốc!
Thường Nhạc không kìm nổi thốt ra.
Tục ngữ nói đúng, tre già măng mọc. Mà điều kiện của họ là nhổ tận gốc. Thảo nào Công Tôn gia tộc lại có thể cho mình đính hôn với Công Tôn Khả Nhân. Hóa ra sự tình liên quan thật đơn giản. Hạnh Phúc của Công Tôn Khả tự nhiên nhỏ bé không đáng bàn.
Trên mặt Thường Nhạc bất giác gắn mác cười: - Chú họ, thật ra chị họ cứ cho là không đính hôn với cháu, cháu cũng sẽ giúp Công Tôn gia tộc vô điều kiện. Vả lại trong cơ thể cháu cũng mang dòng máu của Công Tôn gia tộc.
- Được, chú họ không nhìn nhầm con. Công Tông Liệt kích động nói với Thường Nhạc. Ông ta cảm thấy việc con gái đính hôn là đúng.
Sau khi được Công Tôn Liệt tán dương như vậy thì Thường Nhạc cảm thấy có một chút ngượng mồm.
Công Tôn Liệt cũng nhận ra được sự thay đổi trên bộ mặt Thường Nhạc. Ông ta kinh ngạc nói:
- Thường Nhạc, con còn có gì thì mau nói ra. Chỉ cần chú làm được thì nhất định sẽ giúp con hoàn thành.
- Hờ hờ không có gì ạ, con sợ mình không đủ thực lực, chú họ, chú có thể giảng lại cho con một lần về những thứ tu luyện kia không? Trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ khiêm tốn vô cùng.
- Mặt trời mọc đằng Tây rồi!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Công Tôn Khả Nhân lộ ra một sự kinh ngạc.
Công Tôn Liệt càng nhìn càng thấy Thường Nhạc như kéo dài thời gian. Như vậy, thực lực vẫn biết tu luyện, thật sự rất hợp với khẩu vị của mình: - Tốt, khi tu luyện cần bất kì thứ gì cứ việc nói. Mặt khác, ta sẽ tìm ra những ưu khuyết điểm cho con biết. Chú hi vọng con có thể đạt đến một trình độ cao hơn.
- Cảm ơn chú! Con nhất định sẽ cố gắng.
Tâm tư của Thường Nhạc đã sớm bay đến những bảo bối quý giá trên người, qua sự chỉ điểm của Tiểu Ben, hắn phát hiện ra quả dại. Những cây cỏ chưa mọc dễ đều là bảo bối. Nếu mình mà không mang về một ít thì chẳng là không phải con người mình nữa.
Thường Nhạc trong lòng đã bắt đầu nổi lên thói tính toán nhỏ nhặt.
Nếu Công Tôn Liệt biết được những suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc thì ông ta không cho tên tiểu ranh này khóc cha đòi mẹ thì không xong. Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị nhìn nhau, cùng đi khỏi đại sảnh, hiển nhiên để lại một khoảng không gian cho Thường Nhạc và người vợ tương lai - Công Tôn Khả Nhân nuôi dưỡng tình cảm.
- Hừ!
Công Tôn Khả Nhân phát hiện ra Thường Nhạc mắt gián mày gian nhìn mình chằm chằm. Cô liền giận dữ quay ngoắt người đi.
- Chị họ, chị yên tâm, Thường Nhạc tôi không phải là loại tiểu nhân. Chỉ cần chị không đồng ý, tôi tuyệt đối không cưỡng ép, cái gọi là dưa chín ép thì sẽ không ngọt, đạo lý này tôi cũng biết mà.
Thường Nhạc đi đến ngồi trước mặt Công Tôn Khả Nhân, nghiêm trang nói.
- Vậy cậu muốn làm gì?
Công Tôn Khả Nhân thần sắc kinh ngạc nhìn Thường Nhạc. Tên háo sắc này chẳng lẽ đổi tính rồi?
- Chị họ, tôi đến mang thuốc cho chị. Thường Nhạc từ từ cẩn thận đưa bình thuốc đến trước mặt Công Tôn Khả Nhân.
Công Tôn Khả Nhân ngẩn ngơ: - Đưa thuốc cho tôi làm gì?
Thường Nhạc dùng ngón tay chỉ lên mặt Công Tôn Khả Nhân nghiêm túc nói: - Dấu răng trên mặt chị vẫn còn hiện rõ lắm.
- Cậu...
Công Tôn Khả Nhân kích động muốn khóc.
- Chị họ, chị chắc là buồn ngủ rồi. Tôi đưa chị về nghỉ ngơi nhé. Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Công Tôn Khả Nhân, lại liên tưởng đến bộ dạng chị ta lúc bình thường thủy hỏa bất xâm. Thường Nhạc cảm thấy ngoại hình làm mê người ngay trước mắt.
- Không cần...
Công Tôn Khả Nhân vẫn chưa nói xong, đôi tay thối của Thường Nhạc liền ôm lấy Công Tôn Khả Nhân ngông nghênh đưa về phòng.
Vốn là, Công Tôn Khả Nhân còn tưởng rằng Thường Nhạc sẽ kiếm chút lợi lộc. Nhưng không ngờ sau khi đưa mình về phòng hắn liền rời đi ngay. Cô ta lúc đó liền bị mê hoặc rồi.
- Mỹ nữ, mỹ nữ, giống như chuột yêu gạo vậy!
Thường đại công tử không phải là không muốn kiếm chút ít, chẳng qua hắn hiểu tâm nóng vội thì ăn không nổi đậu phụ nóng. Hơn nữa đây lại là mỹ nữ cao cấp. Nếu đối phương kêu la khóc lóc để mình ôm cô ấy thế mới là cảm giác sung sướng thật sự.
Ban đêm, Thường Nhạc cũng không nghỉ ngơi. Hắn dắt theo Big Ben và Tiểu Ben đến nơi tu luyện. Bắt đầu vất vả thu thập những thứ bảo bối kia, bận mất một buổi tối. Gần như thu một lần hết tất cả các nơi.
Chân trời vừa lộ ra nửa bên vệt trắng. Sau khi đi ra từ chỗ tu tuyện, Thường Nhạc ngáp một cái mới uể oải đi về phòng ngủ.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ không lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Có để cho tôi sống không hả!
Mắt Thường Nhạc mở mông lung, bước đi lừ đừ ra mở cửa.
- Lão đại, mau dậy đi, phải đến đại sảnh tiến hành nghi thức đính hôn rồi. Thường Nhạc mông lung nhìn thấy một khuôn mặt béo tròn, nhưng lúc nghe thấy nội dung trong câu nói, hắn liền mở trừng mắt.
Lập tức phản ứng lại ngay, ngày hôm qua Công Tôn Liệt còn nói với mình, hôm nay phải tổ chức nghi lễ đính hôn mà không ngờ rằng buổi tối tìm bảo bối hưng phấn quá đến nỗi quên mất việc trọng đại này.
Thường Nhạc vội vàng mặc quần áo, cũng không cả chỉnh lại liền chạy vội đến đại sảnh.
- Để tôi kéo!
Nhìn thấy trong đại sảnh chật kín người, Thường Nhạc không kìm được kêu rống lên.
Nghe thấy tiếng của Thường Nhạc, bên ngoài những fans hâm mộ lập tức mở ra một con đường rộng. Vị trí đúng chính giữa, Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị mỗi người ngồi một bên trái phải trên ghế Thái sư.
Công Tôn Khả Nhân trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, lúc này nhẹ nhàng đứng trước mặt mọi người.
Thường đại thiếu gia chúng ta đi đến bên cạnh Công Tôn Khả Nhân, kéo nhanh bàn tay mềm yếu không xương của cô, trịnh trọng nói: - Bắt đầu thôi!
- Khì khì!
- Ha hả- ha hả!
Không biết ai là người cười đầu tiên, tiếp đến những thanh niên xung quanh lần lượt cười theo.
Mắt Công Tôn Khả Nhân bất giác nhìn về phía Thường Nhạc. Tiếp xúc với khuôn mặt đầy bụi, đầu tóc đầy cỏ, cô ta gần như phải bỏ chạy. Nói như thế nào nhỉ, con gái đính hôn cũng là chuyện cả đời chỉ có một lần.
- Cậu... đêm qua đi ra ngoài làm kẻ trộm hả? Bàn tay nhỏ của Công Tôn Khả Nhân buông khỏi tay của Thường Nhạc, tiện tay lấy một cái gương, đặt trước mặt Thường Nhạc.
- Trời! Dã nhân này là ai?
Thường Nhạc quá sợ hãi, chính mình đêm qua cố tìm bảo bối thì nào còn chú ý đến vấn đề hình tượng. Đương nhiên, hắn liền phản ứng ngay, từ từ cẩn thận gỡ một bó nhìn như hoa dại xuống.
Cẩn thận cài lên mái tóc Công Tôn Khả Nhân, cảm động nói: - Khả Nhân, tôi hi vọng tình yêu giữa chúng ta cũng giống như những hoa cỏ dại này, dã hỏa thiêu bất tận, gió xuân thổi lại thêm sâu.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |