Đừng xô đẩy, xếp hàng ghi danh
← Ch.186 | Ch.188 → |
- Con có thể phục chế những kỹ năng của người dị năng yếu hơn con, thậm chí có thể hơn hẳn họ về cách vận dụng, nhưng con chưa biết cách phát huy siêu cấp cường năng dị nhân đến cảnh giới đỉnh cao. Công Tôn Liệt nói với thái độ nghiêm túc.
- Không thể đạt đến cảnh giới đỉnh cao? Thường Nhạc có vài phần khó hiểu, tay hắn chỉ khua nhẹ bầu không khí đã bắt đầu trở nên biến đổi kỳ dị, chỉ cái Hắc động kỳ quái hết sức kia lại lần nữa xuất hiện.
Không nói hiệu quả vẫn chỉ là phương diện hình thức, nó không khác gì so với Hắc động mà Công Tôn Liệt phát ra, Công Tôn Liệt tự nhiên hiểu ra ý của Thường Nhạc, tay của ông ta vung lên giống như thế.
- Cái gì?
Sắc mặt của Thường Nhạc thay đổi rõ rệt, hắn dường như thấy một điều gì đó không thể tin nổi, Hắc động vô thường bản thân sao chép được của Công Tôn Liệt trong khi ông ta đã uy hiếp hắn, trên thực tế đã bị Hắc động của Công Tôn Liệt chế ngự mất rồi.
Công Tôn Liệt khẽ cười nhạt: - Đương nhiên nếu con không sử dụng Hắc động và không chống đối ta thì con còn có cơ hội sống sót, nhưng trong tình huống sử dụng Hắc động sao chép, trong khi ta đã dùng nó đến mấy mươi năm, còn con chỉ vừa mới sử dụng, con có thể đỡ được dị năng khi không thể nào biết được dị năng còn tồn tại những ưu, khuyết điểm gì sao?
Thường Nhạc cũng không phải là kẻ ngu dốt, nên khi nghe vậy hắn hiểu ra ngay, hắn hướng ánh mắt cầu thị về phía Công Tôn Liệt và nói với thái độ rất chân thành:
- Chú, rốt cuộc thì phải dùng biện pháp gì mới có thể phá giải?
- Điều này..... Thần sắc của Công Tôn Liệt trở nên rất lạ, ông giường như chợt nghĩ tới một điểm mấu chốt gì đó, ngừng lại một lúc rồi lão nói tiếp: - Đợi đến tối ta sẽ nói cho con biết!
Thường Nhạc nghe vậy mà thấy như trên trán mình vã cả mồ hôi, giá như đó là câu nói của một cô gái xinh đẹp, buổi tối quả thật có nhiều thời gian, đằng này lại là một đại lão già.
- Thần tượng, cho tôi xin chữ ký đi!
Một người thanh niên nhìn có vẻ là một tiểu đệ cấp tiêu chuẩn, khi Công Tôn Liệt vừa rời khỏi, tên này nhanh chân chạy đến, rối rít nói.
Ánh mắt của Thường Nhạc nhìn quanh bốn phía, tinh anh cốt lõi của thế hệ trẻ tuổi trong gia tộc Công Tôn đều ở đây, thực tế có nhiều hơn trăm người, đều là những cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ, nếu để họ chết già ở nơi hoang sơn địa dã này, thì ngay đến bản thân Thường Nhạc cũng không thể tha thứ cho mình được.
Nghĩ đến đây, trong khóe miệng của hắn lộ ra điệu cưới bí hiểm. Điệu cười này lại biến đổi toàn bộ lịch sử của gia tộc Công Tôn. Cũng khiến cho bản thân Thường Nhạc ở trong một đội quân tinh nhuệ giống như bầy ma quỷ của một vương triều hủ bại.
- Thần tượng cũng cho tôi xin chữ ký đi!
Ngoài một thằng cha béo mập thuộc cấp tiểu đệ lao tới, còn có một vài đứa nít ranh, mấy cô gái với dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ cũng chạy về phía Thường Nhạc.
Những tên siêu cấp tu luyện này, mỗi người đều mang có vẻ non nớt non nớt vô cùng, đôi mắt của Thường Nhạc rực sáng, là nhân tài a, nhân tài, hắn cố chấn tĩnh lại tinh thần, hắn nghiêm giọng hỏi: - Cậu tên gì?
- Tôi là Tiểu Phong tử!
Thần sắc của tên đó có vẻ lúng túng nói.
- Ừ. Không tệ, tên là không tệ, nhưng đáng tiếc!
Nói đến đây, Thường Nhạc cất cao giọng:
- Mọi ngwòi ở trong núi này để làm gì? Nâng cao năng lực ư!
Lúc sau, tên béo mập mới trả lời, những người khác cũng rối rít gật đầu trả lời theo.
- Nâng cao năng lực? Thường Nhạc đưa ngang lên đầu, lộ ra một quả đấm tràn đầy sung mãn, hướng về phía những thế hệ tinh anh trẻ tuổi của gia tộc Công Tôn: - Mọi người thấy tôi thế nào?
- Cao thủ, quả thực là cao thủ xuất chúng!
Một thiếu nữ thanh tú với giọng nói nhỏ nhẹ.
- Tin rằng mọi người cũng biết thực lực của tôi, quả thật thực lực của tôi cũng không là gì trong giới giang hồ, tối đa cũng được coi là nhân vật hạng ba. Giọng nói của hắn kết hợp rất ăn ý với vẻ mặt có chút tự ti.
- Nhân vật hạng ba?
Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh sợ, khiếp vía.
- Đương nhiên rồi, điểm xuất phát của tôi và mọi người đều như nhau, sau đó tôi tung hoành thiên hạ, trải qua một năm khổ luyện nên thực lực bắt đầu đã có sự tiến bộ vượt bậc. Thường Nhạc gật đầu như để khẳn định: - Ngay đến chú họ của tôi cũng chỉ là một Tổ trưởng, mà trên Tổ trưởng còn có Đội trưởng, trên Đội trưởng còn có Tiểu đoàn trưởng, Đoàn trưởng..."
- Tung hoành thiên hạ để tập luyện có thật là hơn hẳn chúng tôi ở tại đây luyện tập không?
Một tên trong nhóm đó hỏi với thái độ vô cùng hưng phấn, hiển nhiên rồi, gã thuộc loại cuồng điên tu luyện mà.
- Đương nhiên rồi, đi sâu vào việc thực hành xã hội thì ý chí của bản thân sẽ không giống với địch thủ, chỉ cần luyện tập hết mình sẽ trở thành một kẻ lòng lang dạ sói.
Thường Nhạc nói tới đây thoáng dừng lại một lúc, hắn chỉ vào y phục của mình nói như thể hắn đã quá quen thuộc: - Mọi người xem, trên người ta từ quần, áo đến giầy toàn là hàng hiệu đấy.
Đám người vây quanh hắn với những ánh mắt hiếu kỳ, được thể hắn nói tiếp: - Ngoài những thứ này ra, tôi còn ăn những món ăn hảo hạng như chim trời cá nước, chỉ có mọi người ở nơi đây là không biết tới những thứ đó thôi, và cũng chưa bao giờ được thưởng thức.
Ánh mắt của những tinh anh trẻ tuổi của gia tộc Công Tôn sáng rực cả lên.
Thường Nhạc lại tiếp tục nói: - Mọi người nhìn người này xem, đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi, còn là người hay sao? Hắn vừa nói vừa khoác chiếc áo choàng lên người đó, đồng thời châm điếu thuốc đưa lên miệng anh ta, quả nhiên là lịch sự hơn nhiều.
Tên đó nhìn Thường Nhạc một cách đầy xúc động.
Ánh mắt của Thường Nhạc hướng tới những người con gái trong đám đông đó, nói với vẻ thương tiếc: - Tục ngữ có câu rất hay, phật nhờ vào áo cà sa, người nhờ vào quần áo đẹp, mọi người ai nấy đều rất thanh tú, xinh đẹp, đáng tiếc...không biết làm đẹp chính là đang xỉ nhục bản thân mình, đợi các ngươi ở đây tu luyện thành công, tới lúc đó cũng đã già nua héo mòn, muốn làm làm đẹp cũng không kịp nữa rồi.
- Big Ben, mày qua đây. Thường Nhạc vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Big Ben lại gần, Big Ben còn vác một chiếc hòm nhỏ trên lưng chạy tới, chỉ thấy Thường Nhạc tiến gần tới trước mặt một thiếu nữ có dáng vẻ thanh tú nhất, cầm lên một vật dụng và bắt đầu thể hiện: - Chanel, chỉ cần là nữ giới đều biết đến Anna Sui ngày nay đang lãnh đạo chủ nghĩa tự nhiên đơn thuần ở trào lưu thời thượng, chỉ cần dùng nó sẽ đem đến cho bạn có một phong cách đặc biệt, với một dáng vẻ lộng lẫy và kiêu kỳ.
Hắn vừa nói vừa giúp cô gái hóa trang, những sáng tạo của hắn thuộc cấp bậc đại sư phụ trong thế giới thẩm mỹ, những sáng tạo của hắn hàm chứa dáng vẻ ngạo nghễ và tương phản, tất cả chủ nghĩa trang trí hoa lệ đều tập trung trong những sáng tạo của hắn.
Sau khi hắn hoàn thành tác phẩm của mình, tất cả mọi người đều choáng ngợp đến mê mẩn, người thiếu nữ thanh tú ban đầu đã hoàn toàn biến mất, trước mắt là hình ảnh hớp hồn người, dường như đã làm rung động những sắc thái mỹ miều nhất, đương nhiên bên trong cái phong cách Huyễn Ma đó càng mê hoặc tất cả mọi người.
Nếu nói như người thiếu nữ thanh tú trước đó ví như một con vịt xấu xí, vậy nàng mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt chúng ta chính là nàng thiên nga trắng tuyệt đẹp, ngay đến bản thân Thường Nhạc suýt chút nữa cũng quá bất ngờ với chính sáng tạo của mình.
- Chúng tôi cũng muốn được làm đẹp.
Những người con gái đó hoan hô rối rít, trong đôi mắt không ngờ lại những lệ quang duyên dáng, những người đàn ông thì càng bị hấp dẫn bởi thuốc lá hàng hiệu.
Từ trước đến giờ họ chưa bao giờ thấy qua những vật dụng này, họ cảm thấy rất tự nhiên phóng khoáng, cảm thấy bị kích thích, mỗi người đều có những cá tính riêng nhưng không được khai thác, cho nên luôn trầm lặng, qua những lời khích lệ của nhà diễn giảng cao cấp Thường Nhạc họ đã đốt cháy tâm hồn rực lửa của mình.
- Chỉ cần mọi người đi cùng ta chắc chắn sẽ nhận được những điều tốt nhất. Thích phụ nữ thanh thuần cũng có thể cua, thích đàn ông bảnh bao ưa nhìn cũng có, chỉ cần là mọi người thích đều có thể đạt được. Bây giờ tôi hỏi mọi người, có muốn cùng tôi đi tung hoành thiên hạ không? Thường Nhạc cao hứng đi đến nơi đất cao nhất, giơ cao cánh tay của mình.
Đoán chừng Công Tôn Liệt đã thấy hết cảnh này, nhưng ông không thể tự nhiên xông vào giữa đám đông đó được.
- Chúng tôi nguyện cùng lão đại đi tung hoành thiên hạ.
Tuổi trẻ chỉ cần bị kích động, thì điều gì cũng thổ lộ ra hết, khi một người hưởng ứng thì những người khác cũng đồng thuận nghe theo.
- Đừng có xô đẩy, xếp hàng ghi danh.. Đừng xô đẩy, người nhanh nhẹn này đứng qua bên này.
- Cần phải có tôn ti trật tự...
- Củ chuối thật, thằng nhóc này không ngờ cũng lì lợm quá, tôi đưa cậu đến khách sạn Hỷ Lai Đăng.
- Cái gì? cậu còn lợi hại hơn người vừa rồi, đợi sau khi ra ngoài thiếu gia sẽ đưa cậu đi vui vẻ một đêm.
- Hì.. hì, cậu cần thay đổi, bản thiếu gia sẽ đưa cậu đến một tiệm cắt tóc siêu cấp.
...
Thành viên tinh anh nhất thế hệ trẻ tuổi của Công Tôn gia tộc, vì tung hoành thiên hạ, vì bảnh bao, vì xinh đẹp họ đều thể hiện những tài năng của mình, kích động Thường Nhạc thiếu chút nữa không thể khóc nổi.
Hắn nghĩ đến những quy tắc vốn có của gia tộc Công Tôn nay bị mất đi, trong lòng không kìm nổi sung sướng đã hét lên: - Nhân tài bị ta dẫm đạp rồi.
Buổi sáng hôm sau, tất cả có một trăm linh bảy người cộng thêm cả Tiểu Ben gia nhập, có hơn một trăm chàng trai cô gái và chó cùng nhau ký kết hợp đồng bán thân với Thường Nhạc.
Xong xuôi, những tinh anh trẻ tuổi kia phấn khởi trở về nơi ở của họ thu dọn đồ đạc theo Thường Nhạc xuống núi.
Thường Nhạc thiếu gia đã mệt, khí chỉ có ra chứ không thể tiến vào.
Big Ben vốn dĩ thông minh nên vội chạy tới xoa bóp cho thiếu gia, Thường Nhạc thoải mái đứng dậy, trong lúc không tự chủ, hắn thấy những ngày tháng trước mắt, một mình chỉ huy một đội quân lên đến trăm tên tinh anh. Bản thân vẫy tay là mỹ nữ trên toàn thế giới đều phải cởi bỏ xiêm y, xếp hàng chờ mình, hắn phấn khích mà nhẩm tính, một đêm mười người, ái chà, khi nào mới xong được.
Một trận gió mạnh thổi tới, toàn thân hắn run rẩy, hắn tròn mắt nhìn tứ phía, không có người đẹp, chỉ là một giấc mộng vàng, hắn thầm nghĩ: - Chỉ cần là giấc mơ đẹp nhất định sẽ trở thành hiện thực.
Thường Nhạc khẽ mỉm cười, ngày mà hắn hy vọng cũng đã đến, Big Ben vẫn nằm bên cạnh Thường Nhạc cũng đã ngủ khá say, chỉ thấy trên mặt nó một nụ cười dâm đãng.
- Ha ha, đợi sau khi thiếu gia thống nhất thiên hạ đem tất cả những động vật trên mặt đất đến trước mặt mày, để cho con chó như mày có thể thoải mái.
Hắn vừa dứt lời, ống quần liền bị vật gì đó kéo tụt xuống, định thần một lúc chỉ thấy chân trước của Tiểu Ben dựng lên như ra hiệu điều gì đó......
← Ch. 186 | Ch. 188 → |