Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 275

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 275
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Tô Tái Tái nhún nhún vai, chỉ về sau lưng cậu ta rồi nói: “Giờ thì cậu đã biết được lợi ích của bánh bao ngọt chưa hả?”

Đại Khôn Hào nhìn theo phía ngón tay Tô Tái Tái chỉ, nơi đó đáng ra phải là ngón tay của A Quần bị cắn đứt, nhưng bây giờ nhìn lại thì nó chỉ là một miếng bánh bao ngọt mà thôi.

“Vừa rồi anh A Quần…” Đại Khôn Hào thì thào nói.

“Ừ. ” Tô Tái Tái gật đầu, cười híp mắt trả lời: “Là do cái bánh bao ngọt mà lúc nãy cậu làm rơi biến thành đó. ”

Tô Tái Tái nói đến đây thì dừng lại, sau đó nhìn về phía Đại Khôn Hào, đầu hơi nghiêng nghiêng sang một bên.

Sau đó cười giống như một tên biến thái.

“Sao hả? Cậu khách hàng này, cậu có hài lòng sự kí. ch thích mà cái bánh bao ngọt này mang tới cho cậu không?”

Đại Khôn Hào trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, đột nhiên nhớ tới lúc cậu ta đi nhặt bánh bao ngọt đã nói một câu: “Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cái bánh bao ngọt này có thể mang tới sự k. ích thích gì…”

Ngoài Đại Khôn Hào thì còn có đám người cư dân mạng cũng đang nhớ tới câu nói lúc nãy của cậu ta.

Bọn họ đều trợn to mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì mới được.

[À thì… Tự nhiên… Quê quá…] một dòng bình luận trôi qua.

Sau đó có người mới nhớ tới một việc: [Mọi người còn nhớ ánh mắt lúc đầu A Quần nhìn cậu ấm con nhà giàu này không? Lúc đó tui còn tưởng là mình nhìn lộn. Ai ngờ đâu… thật sự là đang thương hại cậu ta thật. ]

[Móa! Đây mới đúng là đẳng cấp nè. Chị Tái Tái là số một. ]

[Cô Tô ngầu đét bá cháy. ]

Trong lúc cư dân mạng điên cuồng bình luận, màn hình bỗng chuyển cảnh qua bên đạo diễn.

Hiện tại, nhóm chị Hà đang lặng lẽ trừng mắt nhìn Bách Trúc.

Tuy không ai mở miệng nói câu nào, nhưng ánh mắt đầy khinh bỉ cộng thêm dòng chữ giữa màn hình do tổ hậu kỳ thêm vào lại vô cùng ăn ý mà bổ sung cho nhau…

Đạo diễn Bách à, giờ anh còn muốn đích thân tới hiện trường quay phim nữa không?

“… Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này rồi. ” Sau một hồi lâu nhìn màn hình đến ngơ ngẩn.

Cuối cùng đạo diễn Bách cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn nhóm phó đạo diễn La, vừa chân thành lại nghiêm nghị nói: “Tôi vẫn nên ngồi lại đây hoàn thành tốt công việc mình đảm nhận thì hơn, vậy thì mới có thể gia tăng tỉ lệ người xem chương trình được. ”

Những lời này thành công khiến khu bình luận cười phá lên.

[Đạo diễn Bách cũng có ngày hôm nay cơ đấy. ]

[Thần tượng của tôi ơi, đừng sợ! Nhanh vác máy quay đi tìm cô Tô đi!]

[Sợ gì mà sợ, đạo diễn Bách của chúng ta chỉ là làm theo trái tim mách bảo thôi. ]

[Chính xác, đám fanti mấy người mau chống mắt lên nhìn tôi thay mặt thần tượng nhà tôi phỉ nhổ 𝒸♓·ế·𝖙 mấy người này! Với lại mấy người không thấy dáng vẻ sợ nhưng vẫn cố giữ hình tượng của Trúc Trúc Tử đáng yêu lắm lắm hả?]

[Cười 𝐜𝐡ế.𝖙, sao chương trình Huyền Linh Sư này có thể vừa đáng sợ lại vừa buồn cười như vậy chứ?! Báo hại tui cứ hết hét thảm lại cười phá lên như bị điên ấy, phiền quá đi mất, ha ha ha!]

Bách Trúc nhìn bình luận liên tục bay qua màn hình, không kiềm được mà hơi méo mặt, đúng là không thể nào thương nổi đám fan này mà.

Ở phía bên kia, Đại Khôn Hào đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

A Quần muốn giúp một tay, dù sao lúc nãy người ta cũng nghĩa khí với mình lắm, nhưng vừa nghiêng đầu, nhìn thấy ác 🍳●𝐮●ỷ còn đang bị nhốt bên cạnh, anh ta lại lặng lẽ vứt suy nghĩ đó ra sau đầu.

… Xin lỗi nha người anh em, xem ra tôi không thể trả ơn cho cậu rồi.

A Quần áy náy làm tiếp nhiệm vụ của mình, đồng thời hướng ống kính về phía Đại Khôn Hào, quay cận gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem kia của cậu ta.

Người anh em à, cậu có nghĩa khí như vậy, để tôi thêm giúp cậu vài cảnh quay cận mặt nhé.

… Không cần cảm ơn đâu.

Tiếc thay hành động “báo ân” của A Quần lại làm dấy lên làn sóng than trời trách đất ở khu bình luận.

[Anh Quần à, anh đang làm cái quái gì thế? Mau dời máy quay sang chỗ khác đi, bằng không dũng cảm lia lên trên cũng được mà?!]

[Anh Quần mà dời ống kính thì tui hứa sẽ vào nhóm của anh điểm danh. ]

“Cô… cô!” Đại Khôn Hào ngồi bệt dưới đất, vừa nức nở vài tiếng vừa trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, trông như mới bị người khác bắt nạt một trận vậy.

Tới cả Tô Tái Tái cũng cảm thấy hơi áy náy, sau một hồi suy ngẫm bèn nhảy xuống khỏi lồng sắt, nghiêng đầu nhìn Đại Khôn Hào, “Ừ…” một tiếng rồi giơ bánh bao trong tay tới trước mặt cậu ta: “Ăn không?”

Ăn cái khỉ khô!

Đại Khôn Hào trừng mắt, không muốn nói thêm câu nào với Tô Tái Tái. Cậu ta vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, hậm hực tự mình bò dậy.

Lúc này, cư dân mạng mới nhận ra chuyện mà họ đã sơ suất bỏ qua ban nãy.

[Có ai phát hiện ra bịch bánh bao của Tô Tái Tái… chỉ còn vài cái không?!]

Bình luận này khiến ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về bịch thức ăn trong tay cô, sau đó ngạc nhiên phát hiện đúng là bên trong chỉ còn ba, bốn cái!

[?!... Không phải chứ, cô ấy ăn hết được thật hả?]

[… Chắc là ban nãy nhân lúc máy quay không chú ý đã lén vứt bớt chứ gì?]

Sau khi đứng dậy, Đại Khôn Hào mặt đối mặt với Tô Tái Tái, bỗng thấy có hơi xấu hổ.

Cậu ta chép miệng, nhìn bịch bánh bao không còn mấy cái của cô, mượn này làm đề tài, ngại ngùng bắt chuyện: “Cô ăn gần hết bánh bao rồi hả?”

“À, đút hết rồi. ” Tô Tái Tái ung dung đáp lời.

Đút... ?!

Ko đúng, đút là sao? Ở đây có con gì cần cô đút hả?!

Đại Khôn Hào trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, không dám hỏi thêm lời nào.

Khu bình luận cũng bị mấy lời như [Trời má! Không có gan nghĩ sâu hơn luôn á!]… bao phủ.

Đương lúc tâm trạng của mọi người thoáng được thả lỏng sau một hồi căng như dây đàn, Tô Tái Tái vỗ tay cái bốp, kéo sự chú ý của Đại Khôn Hào về lại, rồi cười híp mắt nói: “Không biết… cậu Đại có hài lòng với sự phục vụ của tôi không?”

Đại Khôn Hào: “…”

“Không hài lòng cũng không sao, dù gì trò chơi vẫn chưa kết thúc, chúng ta có thể tiếp tục. ” Tô Tái Tái lại vỗ tay, bày ra dáng vẻ sẽ cố gắng hết sức.

Tới đây đi, tôi sẽ toàn lực giúp cậu cảm nhận được kí. ch thích tột độ tiếp.

“…??!” Đại Khôn Hào hoảng sợ trợn trừng hai mắt: “Tôi không cần…”

Còn chưa nói hết câu thì Tô Tái Tái đã nhét toàn bộ số bánh bao còn dư vào lòng Đại Khôn Hào, rồi chỉ tay về phía sau lưng cậu ta, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, xông lên đi!”

Cả người Đại Khôn Hào cứng đờ, bấy giờ cậu ta mới nhớ ra ban nãy, lúc vừa bắt đầu, bản thân đã bất cẩn quên mất một vài… “Việc nhỏ”.

Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng, vừa cầm bánh bao trong tay, vừa “cót két” ngoái đầu nhìn về phía sau.

Lúc phát hiện đám ác q*u*ỷ kia vẫn còn ở đó, cậu ta hoảng sợ hít sâu một hơi, nhanh chân chạy biến ra sau lưng Tô Tái Tái.

Máy quay của A Quần cũng xoay về phía đó, trong sự kinh ngạc của cư dân mạng, bóng dáng của đám lệ զ⛎*ỷ còn tụ tập xung quanh một lần nữa xuất hiện trước màn ảnh.

Có lẽ do từng bị dọa một lần rồi nên giờ khi nhìn thấy lần nữa, năng lực thích ứng của mọi người cũng được đề cao.

Khán giả ôm chặt trái tim đang nhảy thình thịch của mình, để nó bình tĩnh lại một chút, rồi bất ngờ phát hiện hình như mấy ác qц.ỷ đó có hơi khác lúc trước.

[Hửm? Có vẻ bọn nó đang sợ thì phải?]

[? Hình như là thế thật!]

Đám ác q𝐮*ỷ lo lắng tụ lại một chỗ cách đó không xa, hoảng sợ nhìn Tô Tái Tái chằm chằm, bất an xoay tới xoay lui, không những không dám tới gần mà cả lá gan bỏ chạy cũng không có.

Cuối cùng chúng chỉ đành phát ra tiếng r. ên rỉ nghẹn ngào như chó nhà có tang, thỉnh thoảng lại gầm nhẹ một tiếng với Tô Tái Tái, cố bày ra dáng vẻ bản thân vô cùng lợi hại cũng cực kỳ tàn ác, dù trong lòng đang sợ 𝒸♓.ế.✞ khiếp.

Đồng thời, cũng có vài con lén lút lẻn tới gần cửa, định tìm thời cơ chuồn êm, nhưng vừa ló đầu ra được một chút đã nghe thấy tiếng hú truyền tới từ ngoài hành lang, tiếp sau đó là tiếng xương cốt bị cắn nát, lại xen lẫn vài tiếng nhai rốp rốp, cuối cùng là tiếng nuốt.

Chương (1-301 )