Hoàng tẩu???
← Ch.033 | Ch.035 → |
Đường Trúc một người đánh ngã đám người, dĩ nhiên, nếu như không tính một tên xui xẻo bị Mộc Hương dùng một cục gạch giải quyết......
Trên đường trở về, Mộ Dung Gấm đi ở phía trước, Đường Trúc đeo kiếm đi theo hai bên, Mộc Hương không biết từ nơi nào tìm được một bao tải to, bỏ toàn bộ đồ mình mua vào trong đó, sau đó ném cho tiểu thái giám bị dọa sợ không nhẹ, sau đó tự mình đi theo Mộ Dung Gấm, lưu lại tiểu thái giám có khổ không thể nói.
Đông Phương Nhuận không gần không xa đi theo bọn họ, muốn nói điều gì lại không biết mở miệng như thế nào. Hơn nữa mỗi khi ánh mắt kịp thời chạm đến Mộ Dung Gấm, mặt hắn không nhịn được đỏ ửng một mảng. Đây là lần đầu tiên hắn ôm một nữ nhân trừ mẫu phi của mình, khi hắn ôm nàng trái tim liền bắt đầu nhảy lên bất quy tắc. Cho tới bây giờ, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng liền có cảm giác không thế hô hấp, tại sao lại như vậy chứ?
Trong khi Đông Phương Nhuận đang rối rắm Mộ Dung Gấm liền dừng bước: "Từ con đường này đi tới cuối chính là hoàng cung, cửu vương gia nhanh chóng trở về đi thôi, nếu không Liên phi nương nương sẽ lo lắng!"
"Nha, ......À?" Rõ ràng thần hồn của Đông Phương Nhuận còn chưa trở lại, mà chờ tới khi hắn hồi hồn, trên đường cũng chỉ còn hắn và tiểu thái giám cô linh linh đứng, Mộ Dung Gấm cũng đã đi xa. Chẳng biết tại sao trong lòng có chút mất mát, ủ rũ cúi đầu đi theo lối về hoàng cung.
Mà một nơi khác, Dương Hạo đang bi thảm bị tiểu ma nữ Sở Linh Nhi lôi kéo ra ngoài đi dạo phố. Đường đường là một đại ám vệ, võ công cao cường, giờ phút này khắp người lại treo đầy vật nhỏ, trong tay còn cầm mấy xâu mứt quả cùng đồ ăn vặt, ngang hông cũng bị tiểu ma nữ kia mua hai dây màu sắc rực rỡ không biết tên quấn lên. Nhìn thế nào cũng rất tức cười, thật mất mặt...... Dương Hạo nhìn trời rơi lệ, hắn tình nguyện nán lại một đêm ở Mộ Dung phủ cho muỗi đốt, cũn không nguyện ý bồi cô nãi nãi này đi dạo phố!!!!!
"Ồ! Cái này là cái gì?"
"Cái này không tồi!"
"Cái này thật xinh đẹp!" Sở Linh Nhi sờ đông sờ tây một chút, sau đó cuối cùng vung tay lên: "Tới đây, đưa tiền, tất cả những thứ này ta đều muốn!"
Dương Hạo nhìn một đôi tạp thất tạp bát, ngay cả hắn một chữ cũng không nói nổi, hoàn toàn hết ý kiến, bất đắc dĩ đưa tiền. Nhưng vấn đề kế tiếp là làm sao có thể mang những đồ này về? Không đợi hắn lấy được, Sở Linh Nhi lại cầm rất nhiều đồ vật chờ hắn trả tiền. Dương Hạo hận không cho mình một đao giải quyết, cô nãi nãi này thật biết giày vò người!
Đột nhiên ánh mắt Dương Hạo nhìn tới một ngõ hẻm có chủ tớ ba người đang đi qua, trong đầu nhất thời có một đạo linh quang hiện ra: "Tiểu thư! Thuộc hạ biết một bí mật, về chủ tử, người muốn nghe không?"
Sở Linh Nhi nửa tin nửa ngờ tiến lại gần, Dương Hạo nhỏ giọng nói, càng nói đôi mắt của Sở Linh Nhi càng phát sáng, cuối cùng sáng như hai ngôi sao: "Ngươi nói thật?"
Dương Hạo chân chó cười nói: "Thuộc hạ lừa gạt ai cũng không thể lừa gạt người nha!"
Nghe vậy, Sở Linh Nhi đem vật cầm trong tay ném lại, như gió lốc xông ra. Dương Hạo thở phào một cái: "Coi như chủ tử biết, tối đã cũng chỉ trừng phạt, dù sao cũng tốt hơn đi theo tiểu ma nữ này để mất mặt!"
Thật nhanh bỏ một thân đồ, đuổi theo Sở Linh Nhi!
Mộ Dung phủ, Mộ Dung Gấm vừa chuẩn bị bước vào, đột nhiên một ngọn gió cuốn một vật thể vọt tới trước mặt nàng: "Mộ Dung Gấm, ngươi chính là Mộ Dung Gấm sao?"
Mộ Dung Gấm thấy trước mắt là một cô gái khả ái, dáng dấp giống như một búp bê tinh xảo, mặc dù làm người khác ưa thích nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng tà ác, hiển nhiên không giống bề ngoài một dạng vô hại. Mộc Hương dò xét hướng cái đầu ra: "Ngươi là ai? Tìm tiểu thư của ta có chuyện gì?"
Sở Linh Nhi chăm chú chuyển quanh trên người Mộ Dung Gấm, một hồi hài lòng gật đầu, một hồi lại thất vọng lắc đầu, trong miệng còn lảm nhảm: "Xem ra so với mấy nữ nhân ngụy trang kia thoải mái hơn, nhưng lại không đủ xinh đẹp. Nữ nhân của hoàng huynh cũng không thể quá bình thường, nhưng có thể khiến hoàng huynh coi trọng, chắc hẳn phải có đặc điểm gì đặc biệt, nhưng ở đâu?"
Gân xanh Mộ Dung Gấm nổi leen: "Xin hỏi cô nương là ai?"
Nghe vậy, Sở Linh Nhi ngẩng đầu, cười ngọt ngào: "Ta tên Sở Linh Nhi, Sở Dạ là hoàng huynh của ta, hôm nay ta mới tới nơi này, ngươi có thể gọi ta là Linh nhi!'
Sở Linh Nhi, Sở Dạ! Mộ Dung Gấm có chút bất đắc dĩ: "Không ngờ là công chúa Sở quốc!"
"Ai nha! Cái gì là công chúa mới không công chúa chứ, về sau ngươi sẽ là hoàng tẩu của ta, gọi ta là Linh nhi là tốt rồi!" Sở Linh Nhi mặc dù là ma nữ nhưng nàng cũng có nguyên tắc. Nàng trêu cợt những thứ nàng tự xem là không quen, nhưng mà đối với những người nàng có cảm tình, nàng sẽ thu hồi vẻ mặt ghê tởm của mình. Nhất là nghe Dương Hạo nói người trước mắt này có thể là chị dâu hoàng huynh nhìn trúng, đương nhiên nàng muốn ngoan một chút, nếu không về sau chị dâu không thích nàng thì làm như thế nào!
"Hoàng tẩu?" Mộc Hương bối rối, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Dung Gấm: "Tiểu thư, người chừng nào thì lập gia đình?"
Đường Trúc nghe vậy, không chút khách khí một quyền đánh tới: "Ngậm lại cái miệng thú của ngươi!"
"Đường Trúc chết tiệt, ngươi nhẹ tay một chút, rất đau đấy!"
Mộ Dung Gấm cười khẽ: "Công chúa nhận lầm người, ta chỉ là một tiểu thư của phủ tướng quân, cũng không phải là hoàng tẩu của ngươi!"
"Ai? Người không yêu thích hoàng huynh của ta hay sao?" Trực giác của Sở Linh Nhi cho thấy Mộ Dung Gấm không thích Sở Dạ. Bởi vì lấy những nữ nhân trước kia, chỉ cần vừa nhắc tới hoàng huynh của nàng, trên mặt đều là bộ dạng hoa si. Nhưng Mộ Dung Gấm không có, mặc dù là đang cười, nhưng thế nào cũng cảm thấy có chút lạnh nhạt. Nhất thời nàng bắt đầu lo lắng thay hoàng huynh của mình: "Làm sao ngươi lại không thích hoàng huynh của ta? Hoàng huynh của ta khá tốt, hắn là hoàng đế một nước, hơn nữa võ công cao cường, chủ yếu hiện tại một phi tử cũng không có, giữ mình rất trong sạch (Đây nhá, hết thắc mắc anh Sở Dạ có sạch không nhá). Ở Sở quốc chúng ta không có một cô nương nào không muốn gả cho hoàng huynh ta, nhưng hoàng huynh một cái nhìn cũng không cho......"
Sở Linh Nhi còn đang suy nghĩ vì hoàng huynh của mình giải thích, nhưng Mộ Dung Gấm đã vòng qua nàng bước vào cửa phủ, lạnh giọng hạ lệnh: "Đóng cửa!"
"Ai! Đừng! Ngươi nghe ta nói hết đã!" Sở Linh Nhi nóng nảy, lập tức muốn xông tới ngăn cản đóngcửa. Đường Trúc lập tức giơ tay lên ra chiêu muốn bức lui nàng, Sở Linh Nhi tức giận bừng bừng, giơ tay lên chống lại chiêu thức của Đường Trúc. Hai người đánh nhau ngay trước của phủ, võ công của Đường Trúc có nhiều độc dược cùng ám khí phụ trợ, nhưng người trước mắt nàng không thể đả thương, cho nên chỉ đơn thuần so chiêu. Nhưng Sở Linh Nhi bất đồng, thân thể của nàng linh hoạt, võ công cực kỳ xảo trá, tai quái, luôn ngoài ý muốn có một chút thủ đoạn đánh lén, hơn nữa không có gì cố kỵ, Đường Trúc đương nhiên rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy Đường Trúc không địch lại, Sở Linh Nhi vui mừng, nhưng một khắc sau đột nhiên Đường Trúc gia tăng thực lực, công lực của Đường Trúc tăng thêm hai thành công lực, tự nhiên Sở Linh Nhi không phải là đối thủ của nàng. Trong chớp mắt trước khi cửa lớn đóng lại, Đường Trúc dùng nội lực đem Sở Linh Nhi bung ra, sau đó nhảy vào trong cửa!
Nhìn cửa chính đóng lại ngay trước mắt, Sở Linh Nhi uất ức cong môi, cứ như vậy ghét bỏ nàng sao?
Dương Hạo kinh ngạc nhìn Sở Linh Nhi, trong lòng có nhiều vui mừng, hơn nữa hắn thập nhị vạn phần bội phục dũng khí của Mộ Dung Gấm. Dám đối đãi như vậy với tiểu ma nữ này, lần đầu tiên hắn thấy! Dĩ nhiên, những hả hê này chỉ có thể để trong lòng, phi thân đến bên cạnh Sở Linh Nhi: "Công chúa, nếu nàng không hoan nghênh, không bằng chúng ta trở về thôi!"
"Hừ! Khá lắm!" Sở Linh Nhi chu chu mũi, sau đó chớp mắt một cái, một đạo ánh áng tà ác thoáng qua. Nhất thời Dương Hạo lùi về sau ba thước, sợ rằng tiểu ma nữ này lại nghĩ tới biện pháp chỉnh người rồi, không khỏi cảm thấy có chút muốn xin lỗi Mộ Dung tiểu thư.
Ban đêm, Dương Hạo im lặng nhìn bóng dáng lén lén lút lút: "Công chúa, nửa đêm người bò lên tường nhà người ta, rất dễ bị người ta hiểu lầm là đạo tặc đấy!"
Sở Linh Nhi quay đầu 'hắc hắc' cười cười một tiếng: "Không có việc gì! Chúng ta đi rình coi hoàng tẩu tương lai, sau đó trở về nói cho hoàng huynh, hắn nhất định cũng rất tò mò đấy!"
Dương Hạo nhức đầu nâng trán: chủ tử không có bỉ ổi như vậy!
← Ch. 033 | Ch. 035 → |