← Ch.032 | Ch.034 → |
Nếu là như trước, sau khi Mộ Dung Chinh rời đi Mộ Dung Gấm cũng sẽ rời khỏi Mộ Dung phủ, nhưng bởi vì hoàng đế ban quan chức, hiển nhiên là không thể đi được rồi.
Hôm nay đã xin nghỉ, Mộ Dung Gấm cùng Mộc Hương, Đường Trúc đi dạo một chút, trở lại lâu như vậy mà còn chưa mang các nàng ra cửa một lần!
"Ồ! Rốt cuộc có thể ra ngoài chơi rồi!" Mộc Hương như chim được sổ lồng chạy vào đám người, sờ sờ nhặt nhặt mấy thứ ở quán ven đường, không bao lâu liền mua đống lớn đống nhỏ ôm kín tay. Mộ Dung Gấm cũng không ngăn cản, bởi vì nàng biết Mộc Hương mua cũng không phải để cho nàng mà là mua cho những đứa bé ở hậu viện kia. Thường khiến bọn nó khóc nhưng nàng ta vẫn rất yêu thích bọn họ, mỗi lần ra ngoài mua đồ, khi trở về mang tất cả cho bọn chusg.
Ở trên đường đi dạo một vòng, Mộ Dung Gấm không mua thứ gì, chỉ có Mộc Hương ôm một đống. Bởi vì không ôm hết còn đưa Mộ Dung Gấm cầm hộ nàng hai hộp, trên tay Đường Trúc cũng có mấy thứ. Mặc dù rất bất mãn với Mộc Hương, nhưng bởi vì cho những đứa trẻ kia nên nàng nhịn!
Trong khi chủ tớ ba người chuẩn bị xoay người lại, Mộ Dung Gấm đột nhiên dừng lại, chuyển hướng nhìn một song bác không xa. Vẫn xoay người bước đi nhưng đi được hai bước rồi lại quay lại, sau đó đi tới sòng bạc.
Đường Trúc có võ công, nghe được âm thanh trong đó rất rõ ràng, tự nhiên hiểu Mộ Dung Gấm muốn làm cái gì, liền đưa mấy thứ đồ trong tay cho Mộc Hương, bước nhanh đuổi theo Mộ Dung Gấm.
Mộc Hương chu mỏ, thật vất vả mới ôm được mấy thứ trong tay không để rơi xuống, nhìn Mộ Dung Gấm và Đường Trúc đã đi xa, trực giác nói cho nàng biết có kịch vui, nhanh chóng đi vào một quán trọ đem mấy thứ trong tay gửi lại, sau đó chân chó đuổi theo Mộ Dung Gấm. Lúc này làm sao có thể thiếu Mộc Hương nàng được chứ!
Ở trong sòng bạc, mấy đại hán vạm vỡ đang vây quanh chiếu bạc, dồn chủ tớ hai người quần áo hoa lệ vào trong một góc. Nam nhân cầm đầu bỉ ổi nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên có gương mặt trắng noãn, uy hiếp nói: "Có chơi có chịu, nhanh lấy tiền ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Cút ngay, đừng đụng vào ta! Các ngươi muốn có tiền ta có thể cho các ngươi, nhưng trước hết các ngươi phải thả ta đi!" Giọng nói có chút non nớt vang lên, mặc dù rống lên có chút khí thế nhưng rõ ràng là chưa đủ.
"Ha ha! Ngươi cho là chúng ta ngu hả? Ngộ nhỡ ngươi trốn mất, không đưa bạc cho chúng ta thì làm như thế nào?"
"Ta để hắn ở lại, ta trở về lấy tiến!"
"Điện...... Công tử, không cần bỏ nô tài lại a!" Tiểu tùy tùng sợ hãi níu lấy y phục tiểu công tử, chỉ sợ hắn vất mình ở chỗ này!
"Ai nha! Ta trở về lấy tiền, lấy được tiền sẽ trở lại cứu ngươi!"
"Ha ha! Không bằng để tên tiểu tử này về lấy tiền, ngươi ở lại chỗ này!" Trong khi nói chuyện ánh mắt quét toàn thân cao thấp của tiểu công tử, ánh mắt cực kỳ hạ lưu!
"Đại ca, ta xem dứt khoát là không cần lấy tiền rồi. Da thịt tiểu tử này thật non, không bằng lấy thân trả nợ, để cho chúng ta nếm một chút thì như thế nào?"
"Đề nghị này không tệ, dung mao tiểu tử này nhìn rất tuyệt, khẳng định tư vị rất mất hồn!"
Nói xong những lời bỉ ổi, có người đã không dằn nổi đưa tay muốn đụng chạm tiểu công tử kia. Thiếu niên nghe những lời hạ lưu ghê tởm kia sắc mặt giận đến tím tái, nhưng võ công của hắn không tốt, lại dẫn theo một tùy tùng vô dụng này. Nhìn một đôi tay ghê tởm, hắn gấp đến độ toàn thân run rẩy: "Bổn vương là đương kim cửu hoàng tử Đông Phương Nhuận, các ngươi......!"
Lời của hắn còn chưa nói hết lập tức có người không chút kiêng kỵ cười lớn, hiển nhiên không tin tưởng lời của hắn: "Đại ca, hắn lại còn nói hắn là cửa vương gia, người tin tưởng sao?"
"Ha ha! Cửu vương gia làm sao có hể tới nơi này chứ, ngươi đã gặp qua vương gia nào không mang theo tùy tùng, không mang theo thị vệ chưa? Hắn rõ ràng đang bịa chuyện!"
"Đúng vậy, cửu vương gia làm sao lại có dáng dấp như con thỏ non thế này được!"
"Đại ca, quyết định nhanh một chút đi, ta đã không nhịn được......" Nói xong còn bỉ ổi sờ sờ hạ thể của mình.
"Cút ngay!" Trong lòng Đông Phương Nhuận vô cùng tức giận, không ngờ mình nói ra thân phận cũng không hữu dụng, trong tay áo vẫn cất giữ chủy thủ, muốn liều lĩnh đánh một trận.
Trong nháy mắt có một đôi tay ghê tởm sắp tiếp chạm vào người hắn thì đột nhiên có một âm thanh lành lạnh vang lên: "Đường Trúc!"
Sau đó Đông Phương Nhuận cảm giác được trước mắt mình sáng lên, hai tên đã bị ném ra cửa chính, mấy tên còn lại đang đánh nhau với một nữ tử thanh y. Ánh mắt chuyển ra cửa, khi thất bóng dáng màu trắng kia thì hắn vui vẻ không ngôn ngữ nào có thể nói được, cảm giác như được sống lại, khiến cho hắn không để ý đến cái gì khác, lập tức chạy tới hung hăng ôm chặt Mộ Dung Gấm.
Mộc Hương mắt thấy Đông Phương Nhuận nhào tới, nàng tưởng rằng tiểu thư sẽ tránh, lại không nghĩ rằng cuối cùng cứ như vậy để yên cho Đông Phương Nhuận, nhất thời mí mắt kéo ra, tiểu thư sao vậy? Mộc Hương không hề biết, căn bản Mộ Dung Gấm không nghĩ tới tiểu tử này sẽ xông tới ôm mình, hơn nữa khoảng cách quá ngắn, coi như nàng phản ứng kịp, nếu không dùng võ công thì cũng không tránh khỏi, cho nên bất đắc dĩ liền có bộ dáng hiện tại này.
"Vương...... Vương gia......" Tùy tùng tiểu thái giám rốt cuộc cũng tìm lại được âm thanh của mình, mừng rỡ đi tới.
Đông Phương Nhuận chợt buông Mộ Dung Gấm ra, sau đó mặt hồng thành quả táo. Hắn nhìn xung quanh, nhưng không hề nhìn Mộ Dung Gấm. Vừa rồi hắn thật sự là quá kích động, sau đó không biết làm sao, không cẩn thận liền......
Vì che giấu bối rối của mình, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Ngươi...... Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mộ Dung Gấm cười như không cười nhìn hắn: "Cửu gia cho là thế nào?"
Đề tài tới đây, Đông Phương Nhuận càng thêm lúng túng, định không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đám người đang đánh nhau. Đường Trúc vỗ công rất cao, cho nên căn bản những người kia không phải là đối thủ của nàng, cơ hồ chỉ cần một chiêu cũng đá bay ra ngoài rồi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đi lên, sau đó sẽ đuổi ra.
Lúc này tên cầm đầu chú ý tới Mộ Dung Gấm và Đông Phương Nhuận, cầm một cây gậy lên, sau đó đi tới bên này, hung hăng cầm gậy đánh về về phía hai người. Nhưng gậy còn chưa đánh tới đột nhiên có thứ gì đó đập vào ót của hắn, sau đó cả người không có dấu hiệu nào té xuống. Phía trên hắn Mộc Hương đang cầm một khối không biết mò được từ nơi nào, cười đến vô cùng bất lương. Mặc dù đánh nhau nàng không bằng Đường Trúc, nhưng không có nghĩa là nàng không dùng được!
← Ch. 032 | Ch. 034 → |