← Ch.138 | Ch.140 → |
Cách nhìn của Giang Trầm trong hôn nhân, đến từ ba mẹ của mình, hôn nhân ba mẹ anh và giữa anh và Thẩm Minh Dữu, đều là liên hôn thương mại.
Sau khi ba mẹ kết hôn, họ đều bận rộn nhiều việc sự nghiệp của riêng mình, quanh năm suốt tháng có thể gặp một hai lần đã tốt lắm rồi.
Giang Trầm từ nhỏ cũng không cần ba mẹ làm bạn, từ nhỏ trí thông minh của anh rất cao, trong nhà có quản gia giúp việc, ba mẹ giúp anh mời các thầy cô nhiều phương diện đến giảng bài cho anh, anh mỗi ngày có tri thức học không hết, không cần ba mẹ, không cần bạn chơi, một mình anh lớn lên rất tốt.
Nhưng khi còn bé anh cũng từng nghi ngờ, có một giáo viên nữ giảng bài cho anh, sau khi nữ giáo viên kia dạy xong thường được chồng mình đón về nhà, có đôi khi còn dẫn theo con họ đến đón cô ấy.
Hình ảnh một nhà ba người về nhà, được Giang Trầm mấy tuổi gặp qua nhiều lần.
Khi đó mỗi ngày Giang Trầm càng không ngừng học tập, đối với chuyện bên ngoài không chú ý lắm, chỉ duy nhất một lần anh hiếu kỳ với việc nhà người khác.
Giang Trầm nghĩ, thì ra không phải tất cả vợ chồng đều giống như ba mẹ của mình, giáo viên và chồng cô ấy sẽ mỗi ngày gặp mặt, dáng vẻ giống như rất tình cảm.
Ba mẹ Giang Trầm cũng rất ân ái, mặc dù mỗi người bọn họ đều bề bộn nhiều việc, dường như không gặp mặt nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt, hai vợ chồng đều sẽ rất vui vẻ, ba sẽ tặng quà cho mẹ, mẹ cũng sẽ nhiệt tình chia sẻ công việc và sinh hoạt của bà.
Giang Trầm nhớ rõ có một lần mẹ anh về nhà, anh kể lại chuyện chồng và con của cô giáo thường đón cô ấy về nhà cho mẹ nghe, hỏi bà sao gia đình mình lại không giống với người khác.
Lúc ấy mẹ anh nói thế nào.
Bà nói muốn duy trì hôn nhân là phải cần cảm giác mới mẻ, bà và ba anh cũng bởi vì hai người cho nhau đầy đủ không gian, lâu ngày gặp mặt một lần, bởi vì có cảm giác mới mẻ mới có thể ân ái như vậy, nếu mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, sợ là mỗi ngày sẽ phải cãi nhau, nói không chừng sẽ muốn ly hôn.
Giang Trầm nhớ rõ, lúc ấy anh không hiểu được lời mẹ nói cho lắm, nhưng sau đó không lâu, cô giáo dạy Giang Trầm đột nhiên ly hôn, đoạn thời gian ấy tâm tình cô ấy không tốt lắm, Giang Trầm còn chứng kiến cô giáo vụng trộm khóc nhiều lần.
Có một lần sau khi cô giáo dạy xong bài, chồng trước dẫn theo đứa con lại tìm đến cô giáo, Giang Trầm tưởng chồng trước cô ấy có thể là biết mình sai, không muốn để cô giáo phải khóc, đón cô về nhà là muốn nói xin lỗi, kết quả ngoài ý đoán, đôi vợ chồng ly hôn không lâu không sợ mất thể diện, hai người ngay ở cửa chính bắt đầu ồn ào, trỉ chính đối phương, xé rách nhau, thậm chí ra tay đánh nhau.
Hình ảnh Giang Trầm nhớ rõ cuối cùng chính là đứa trẻ không chênh lệch tuổi anh lắm, trốn ở trong góc, nhìn ba mẹ cãi nhau mà yên lặng khóc.
Khi đó, Giang Trầm mới biết được, thì ra mẹ mình nói đúng.
Vợ chồng cô giáo có lẽ là do mỗi ngày đều gặp mặt, hai vợ chồng quá mức quen thuộc không còn xuất hiện cảm giác mới mẻ nữa, từ đó bắt đầu có thói xấu bắt bẻ đối phương, chán ghét lẫn nhau, hôn nhân từ từ tan vỡ, như ba mẹ anh, một năm gặp một hai lần, mỗi lần gặp mặt rất trân trọng đối phương, quan hệ hôn nhân sẽ duy trì cảm giác mới mẻ lâu dài.
Giang Trầm luôn tin tưởng hôn nhân ăn sâu bén rễ vững chắc không thể nghi ngờ.
Sau khi kết hôn Giang Trầm, anh cũng là làm như vậy, anh duy trì khoảng cách không gần không xa với vợ, hai người không thường gặp mặt, nhưng mỗi lần về nhà anh đều sẽ tặng quà mà vợ thích, vợ thấy anh về nhà cũng rất vui vẻ, đối xử với anh thân mật, gần gũi, năm năm qua đi, Giang Trầm vẫn cho là hôn nhân của mình rất hạnh phúc.
Cho đến khi Thẩm Minh Dữu đưa ra lời ly hôn, anh mới biết được, thì ra hôn nhân của mình xảy ra vấn đề.
Thẩm Minh Dữu muốn để anh tự xem lại mình, Giang Trầm xác thực đã xem kỹ lại, anh xũng xem ra một chút vấn đề nhỏ, nhưng đều không phải sai lầm trí mạng, tình trạng không đến mức ồn ào phải ly hôn.
Anh cũng ý thức được mình có lỗi, nhưng anh không biết được mình rốt cuộc sai ở đâu.
Giang Trầm trở mình, uốn cong người trên chiếc giường đơn, cảm thấy cơ thể không thoải mái.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |