← Ch.139 | Ch.141 → |
Chín giờ sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong bữa sáng, phòng phát sóng trực tiếp đúng giờ mở ra.
Thẩm Minh Dữu đang buộc tóc cho Niệm Niệm, sáng hôm nay sẽ có một cuộc thi đấu thể thao thú vị, phụ huynh của các bạn nhỏ đều phải thay đồ thể thao, tích cực tham dự cuộc t. h. i t. h. ể thao.
Sau khi Giang Trầm thay xong quần áo ra ngoài, anh phát hiện quần áo của anh và hai mẹ con Thẩm Minh Dữu đều cùng một màu trắng, giống như được sắp xếp trang phục ba mẹ và con cái.
[Trang phục ba mẹ và con cái, trông thật đẹp!]
[Oa, hôm qua Giang tổng mặc áo sơmi quần tây rất đẹp trai rồi, hôm nay anh rể Dữu mặc đồ thể thao sao tôi cảm giác càng đẹp trai hơn vậy nè!]
[Cảm giác của tôi bị sai sao? Sao tôi cảm giác vành mắt của Giang tổng có chút thâm vậy, ha ha, có phải tối hôm qua làm chuyện xấu gì hay không?]
Lúc Thẩm Minh Dữu rửa mặt cho Niệm Niệm, ống kính quét đến bên ngoài toilet có trưng bày hai chậu rửa chân một lớn một nhỏ.
Nhìn giống như rất mới, dùng được một hai lần.
Ánh mắt khán giả lập tức phát hiện không thích hợp.
[A, hai cái chậu ngâm chân mới này chính là đêm qua anh rể Dữu, từ đống đồ dùng gỗ trong nhà lựa được sao?]
[Cho nên, đêm qua anh rể Dữu có phải mua chậu rửa chân, sau đó anh ấy bưng nước cho chị Dữu và Tiểu Niệm Niệm ngâm chân? Oa, giám đốc bá đạo sẽ giúp vợ và con gái rửa chân, thật tri kỷ!]
[Tôi biết rồi, anh rể Dữu Tử chính là người thoạt nhìn thì lạnh lùng, nhưng đằng sau lại người trung khuyển hận không thể mỗi giây mỗi phút ở cùng vợ, một mặt cháy bỏng nhất để lại cho vợ, ha ha!]
[Đời trước Thẩm Minh Dữu nhất định đã cứu cả vũ trụ đi, thật hâm mộ cô ấy. ]
Sau khi tất cả nhóm khách quý tập hợp, đạo diễn Ngô Lực tuyên bố quy tắc thi đấu: "Hôm nay đại hội thể dục thể thao chia làm ba trận đấu, trận đầu tiên là chạy tiếp sức, trận thứ hai là ba người bốn chân, trận thứ ba là ném vòng, mỗi trận thi đấu có mười điểm, hạng hai bảy điểm, hạng ba năm điểm, hạng bốn ba điểm, điểm tích lũy dồn vào, gia đình đạt được điểm cao nhất, sẽ trở thành gia đình quán quân của chúng ta, phần thưởng rất phong phú nha."
Những nhà đều có ba người, chỉ có gia đình Cố Ngải Phỉ là bốn người, cho nên một trong thai long phượng thai tham gia vòng đầu tiên thi đấu chạy tiếp sức.
Chu Tử Dục chạy nhanh hơn Chu Tử Ngải, Cố Ngải Phỉ nghĩ trận đầu nhường cho Tiểu Dục lên trước.
Nhưng cô ta vẫn hỏi hỏi: "Tý nữa sẽ chạy tiếp sức, người một nhà chúng ta chỉ có thể chọn ba người tham gia, Tử Ngải và Tử Dục ai muốn tham gia đây?"
Tử Ngải và Tử Dục rất tích cực, lập tức giơ tay lên nói: "Con, con muốn tham gia."
Cố Ngải Phỉ giải thích nói: "Nếu các con tham gia trận tiếp sức, trận thứ hai ba chân tiếp theo hai con không thể tham gia được nữa rồi."
Tử Dục lập tức nói: "Mẹ ơi, con muốn tham gia trận đầu tiên, con chạy rất nhanh."
Tử Ngải có chút không vui: "Em chạy nhanh hơn anh mà, em cũng muốn tham gia chạy tiếp sức."
Hai đứa bé không ai nhường ai, Cố Ngải Phỉ nhất thời có chút khó khăn, cặp song sinh chính là như vậy, thường xuyên tranh tới tranh lui một vật gì đó, mặc dù cô ta đã cố gắng cho hai đứa bé mỗi đứa một đồ vật, nhưng một số lúc, đồ vật đó không cách nào chia làm hai được, bọn nhỏ lập tức tranh nhau, đây là chỗ bình thường của cặp song sinh làm cho cô ta đau đầu nhất.
Lúc đầu Cố Ngải Phỉ muốn nói bọn nhỏ oẳn tù tì rồi quyết định, nhưng giọng Chu Cảnh Hành bên cạnh truyền đến.
"Tử Ngải tham gia đi." Chu Cảnh Hành sờ đầu con gái: "Tử Ngải tý nữa phải cố gắng lên nhé, nhưng con cũng phải chú ý an toàn, an toàn là nhất thi đấu là thứ hai, con hiểu không?"
Tử Ngải gật đầu: "Dạ, con hiểu rồi ba."
Ánh mắt Tử Dục ở bên cạnh tối lại, rõ ràng cậu chạy nhanh hơn em gái, sao ba lại chọn em gái chứ không chọn cậu.
[Chu Cảnh Hành đúng là nô lệ của con gái, mặc kệ Tử Ngải nói cái gì đều sẽ vô điều kiện đồng ý. ]
[Đột nhiên cảm thấy Tử Dục có chút đáng thương, nhìn bộ dáng Chu Cảnh Hành đối xử nghiêm khắc với con trai, nhưng lại đối xử với con gái vô cùng cưng chiều, hôm qua Tử Ngải vừa ôm vừa hôn, còn tự mình gội đầu cho Tử Ngải với Ngải Phỉ, bỏ sót Tử Dục một mình, tôi cảm giác Tử Dục có chút không vui. ]
[Thai đôi là thế đó, muốn hoàn toàn công bằng rất khó. ]
← Ch. 139 | Ch. 141 → |