← Ch.105 | Ch.107 → |
Đêm hôm đó, Tần Viện mang bộ đồ dùng học tập Phương Thanh Nghiên đưa cho cô ấy tới phòng tự học ở ký túc xá.
Mới vừa lên trung học cơ sở nên mọi người vẫn rất tích cực làm quen với bạn học mới.
Tính tình Tân Viện hướng ngoại nên rất nhanh liền có thể hòa hợp với mọi người, bộ đồ dùng học tập của cô ấy cũng bị mấy bạn nữ cùng phòng nhìn trúng, sau đó liền nhao nhao hỏi cô ấy mua ở đâu.
Tần Viện nói lại giống như hôm nay Phương Thanh Nghiên nói, ngày hôm sau liền mang theo vài đơn đặt hàng đưa cho Phương Thanh Nghiên.
Mấy bạn nữ trong lớp cũng nhớ chuyện đồ dùng học tập nên đã sớm chạy tới hỏi.
Phương Thanh Nghiên lại nói: Hôm qua tớ vừa mới hỏi mẹ mà bên người ta vẫn chưa trả lời nên mọi người đợi thêm một chút nhé."
Vẻ mặt các bạn nữ thất vọng.
Đợi đến khi các bạn nữ này rời đi thì Tân Viện mới kỳ quái nói: "Tại sao không nói cho họ biết giá tiền vậy?"
Phương Thanh Nghiên giải thích cho cô ấy: "Không cần gấp gáp, hàng của chúng ta vốn không nhiều.
Nếu muốn những đơn đặt hàng này đều có thể bán hết thì phải kiên nhẫn một chút."
Tần Viện không hiểu Phương Thanh Nghiên nghĩ như thế nào, nhanh chóng bán đi không phải tốt hơn sao?
Trường trung học thực nghiệm có căn tin nhưng diện tích của căn tin quá nhỏ, không chứa nổi giáo viên và học sinh toàn trường cho nên căn tin mỗi buổi trưa đều đựng cơm trưa trong thùng giữ nhiệt to đi đưa cho học sinh, bình thường đều là một món mặn hai món chay, chủ nhiệm lớp sẽ sắp xếp mấy học sinh đảm nhiệm vai trò "bác gái căn tin".
Học sinh đi đưa cơm có thể nhận được một ít "phúc lợi", ví dụ như chuẩn bị nhiều cơm hơn cho mình hoặc bạn học thân thiết.
Học sinh đưa cơm là luân phiên nhau, sau một học kỳ mỗi học sinh trong lớp đều có thể đến phiên mấy lần nên có rất ít người ỷ vào đặc quyền đi đưa cơm để bắt nạt bạn học khác.
Nhưng mà mọi chuyện đều có thể xảy ra, ví dụ như từ khi khai giảng thì Thẩm Khả Di đã không được mọi người thích nên cô ta liền bị đối xử không công bằng.
Hôm nay món mặn có thịt viên, phòng bếp quy định mỗi học sinh là ba viên nhưng đến Thẩm Khả Di thì lại thiếu mất một viên.
Thẩm Khả Di không cam lòng nhưng vừa dị nghị thì đối phương chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
"Có bản lĩnh thì đi tố cáo đi, cái loại miệng rộng như cậu không phải thích tố cáo người khác lắm hay sao?
Thẩm Khả Di bị vặn đến mức một câu cũng nói không nên lời, cô ta biết nếu thật sự đi tố cáo thì danh hiệu chuyên đi tố cáo người khác này khẳng định sẽ gắn trên người cô ta không rũ sạch được, về sau còn bị xa lánh nhiều hơn.
Trở lại chỗ ngồi, cô ta nhìn hai viên thịt viên trong hộp cơm, càng nghĩ càng ủy khuất.
Những điều này... Lẽ ra Phương Thanh Nghiên mới phải lại người nhận lấy!
Thẩm Khả Di không nhịn được nhìn sang Phương Thanh Nghiên, so với cô ta ở bên này lẻ loi thì bên phía Phương Thanh Nghiên rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều.
Mấy bạn nữ ngồi vây quanh Phương Thanh Nghiên vừa nói vừa cười.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng họ thảo luận về đồ dùng học tập.
Nghe Phương Thanh Nghiên mang bảng giá tiền đồ dùng học tập đến, các bạn nữ sớm đã chờ không kịp liên sáp lại gân xem như sợ bỏ lỡ mất.
Trên bảng giá đồ dùng học tập này của Phương Thanh Nghiên còn có hình ảnh vẽ tay nên vừa xem là hiểu được ngay.
Có một bạn nữ không nhịn được hỏi: "Phương Thanh Nghiên, hình này là cậu tự vẽ sao?"
Phương Thanh Nghiên gật gật đầu: "Đúng vậy, sợ các cậu không phân biệt được nên tới liền vẽ sơ qua một chút."
Hình ảnh rất đơn giản nhưng vài nét bút ít ỏi liền phác họa ra hình dáng, so sánh với vật thật cũng không khác lắm.
Nhưng hình vẽ đơn giản như vậy cũng không có mấy người có thể vẽ được.
Mọi người nhao nhao khen Phương Thanh Nghiên vẽ tranh giỏi, nhưng sau khi nhìn thấy giá tiền thì họ lại nhịn không được nhíu mày.
Thành thật mà nói, những đồ dùng học tập này tuy là rất đẹp nhưng giá cả lại không rẻ, đắt hơn nhiều so với cửa hàng ở trước cổng trường.
Nhưng chờ đợi lâu như vậy rồi lại trải qua vài lần hụt hãng nên giờ nhìn thấy giá cả của những đồ dùng học tập này, hình như cũng không cảm thấy quá đắt nữa.
Hơn nữa, những đồ dùng học tập này thật sự rất đẹp.
Thấy vẻ mặt do dự của mấy người họ, Phương Thanh Nghiên liền nói thêm một câu..."Các cậu phải mau chóng quyết định nhé, người muốn mua có rất nhiều mà tớ không có khả năng mang nhiều hàng tới được, ai đến trước thì được trước!
Vừa nghe Phương Thanh Nghiên nói như vậy, trong lòng các bạn nữ sinh đều có chút sốt ruột.
Các cô ấy đợi lâu như vậy mới hỏi được giá tiền, kết quả lại còn có rất nhiều người muốn tranh với mình, cho nên các cô không thể đợi vô ích như vậy được!
← Ch. 105 | Ch. 107 → |