← Ch.134 | Ch.136 → |
Hai người ở trong phòng vệ sinh ước chừng lăn qua lăn lại gân một giờ, lúc đi ra, tinh thân Ngọc Đào sảng khoái, hôm nay mệt nhọc coi như tiêu tan.
Đối với người đàn ông đã cố gắng ra sức kia, cô quyết định để anh nghỉ ngơi một chút: "Anh nghỉ ngơi đi, em đi xào rau, dù sao cũng chỉ có rau xanh."
"Xem thường anh?" Lục Vân Dương cảm thấy bị sỉ nhục, trực tiếp phản bác: "Người đàn ông của em không hề yếu như vậy."
"Không phải nói anh không được, chính là đau lòng cho anh đấy." Ngọc Đào cười tủm tỉm giải thích: "Dù sao tối hôm qua anh đã ra sức như vậy, sáng sớm hôm nay lại dậy thu dọn đồ đạc, còn nâng lên nâng xuống, hiện tại nghỉ ngơi, giữ lại chút thể lực ngày mai làm việc."
Lời sau đó vừa dứt, Lục Vân Dương đột nhiên bật cười.
Thân thể cô nhỏ nhắn, không nhìn ra đối với loại chuyện này nhiệt tình như vậy, năng lực như vậy, thật sự làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Cho dù xào rau cũng không đến mức trì hoãn việc ngày mai." Anh không nhường cô, đi thẳng vào nhà bếp, quay đầu lại nói: "Em dọn dẹp bàn, sẽ có đồ ăn ngay lập tức."
Ngọc Đào nhìn anh cố ý muốn giành đi xào rau, ngẫm lại một chút, sau đó đứng dậy đi dọn bàn.
Hôm nay lúc tới Tống Mỹ Hoa quả thật nhét cho bọn họ rất nhiều đồ đạc, nhưng Trịnh Xuân Linh cũng nhét cho bọn họ không ít đồ, cô tìm trong vali, sau đó lấy đồ ra.
Lúc Lục Vân Dương bưng thức ăn ra, nhìn thấy Ngọc Đào đang rót rượu, anh hơi nhướng mày, trực tiếp cầm rượu đi: "Con gái đừng nên uống rượu nhiều, đó cũng không phải thứ tốt." "Em không uống." Bình rượu bị anh lấy đi, Ngọc Đào đem chén rượu trước mặt mình chậm rãi đẩy đến trước mặt anh: "Đây là cho anh."
Lục Vân Dương hơi nhíu mày: "Cho anh?"
Ngọc Đào gật đầu, hai tay nâng má, mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm anh, nói: "Mau uống đi, mỗi ngày một chén, bảo đảm thân thể khỏe gấp bội."
Mùi rượu trong chén không tính là nồng, tựa hồ còn mang theo một mùi thuốc, Lục Vân Dương híp mắt, nhìn trong con ngươi cô hiện lên một tia gian xảo, dừng một lúc: "Rượu gì đây?"
Khóe mắt Ngọc Đào khẽ nhếch lên: "Bổ thận, em trộm từ chỗ anh trai em..."
Lục Vân Dương:...
Thấy người đàn ông bất động cả nửa ngày, Ngọc Đào nhướng mày: "Chị dâu em nói, uống cái này sẽ giúp chúng ta mau chóng có con."
Mà nói đến chuyện có con, so với cô, Ngô Hiểu Phượng còn gấp gáp nhiều là đằng khác.
Ngọc Đào nghĩ, đây có thể là ý đồ của Trịnh Xuân Linh, chủ yếu là vì sợ cô gây ra chuyện gì đó.
Về phần Tống Mỹ Hoa, bà ta nghĩ cái gì cô cũng không biết, nhưng Lục Vân Dương đã gần hai mươi bảy, nên cô cũng có ý nghĩ này.
Lục Vân Dương nở nụ cười: "Cho nên em muốn sinh con?"
Chuyện sinh con này Ngọc Đào vẫn thích thuận theo tự nhiên hơn, lắc đầu trách móc nhìn anh một cái: "Em không phải muốn sinh con, chỉ là muốn ở bên anh...
Nói xong, cô dừng lại, chân dưới bàn trực tiếp vươn tới bên người đàn ông.
Dưới bàn che khuất, chân của cô khẽ chạm vào đôi chân dài của anh vài lần, bởi vì trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hành động lúc này của cô đặc biệt ngạo mạn.
Lục Vân Dương trước kia cũng không phải chưa từng lĩnh giáo chiêu này của cô, chỉ thoáng cái đã siết chặt hai chân, kẹp chặt chân cô lại.
Bàn cũng không tính là lớn, anh buông cái bát trong tay xuống, hơi nghiêng người đi qua, nhìn gương mặt cô tất cả đều là ý cười quyến rũ, ho nhẹ một tiếng: "Em lại muốn nữa?"
Sau đó, một lần nữa anh hỏi: "Chuyện gì đây? Vừa rồi là anh không cho em ăn no, hay em vẫn luôn không hài lòng về anh 2?"
Anh đột nhiên nói thẳng như vậy, Ngọc Đào thoáng cái có chút phản ứng không kịp, hệt như bị hơi thở của anh làm nóng, hai gò má cô dần đỏ lên: "Lời này của anh nói, em nào có ý như vậy?"
← Ch. 134 | Ch. 136 → |