← Ch.133 | Ch.135 → |
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Lục Vân Dương đương nhiên phản ứng lại, rất nhanh cầm lấy bàn tay còn đang mải mê chải trên ngực, ánh mắt sâu thẳm trừng mắt nhìn cô: "Em làm gì vậy?"
"Không làm gì, nóng quá đi mất." Ngọc Đào nhìn anh, lông mi thật dài khẽ chớp: "Chúng ta cùng nhau tắm được không?"
Lục Vân Dương cười cười, nhéo mặt cô một cái: "Em tắm trước, anh đi nấu cơm, lát nữa em xong là có thể ăn ngay."
Tống Mỹ Hoa biết bọn họ có tủ lạnh ở đây, hôm nay còn cố ý đựng rất nhiều đồ ăn, sống, chín đều có, tùy tiện làm một chút là có thể ăn.
"Thật sự không cần cùng nhau tắm?" Ngọc Đào nhìn chằm chằm anh, mắt hàm chứa chờ mong: "Anh không muốn sao?"
Lục Vân Dương ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra ngoài: "Trời còn sớm, em tắm trước, ngoan, nghe lời."
"Được rồi." Ngọc Đào nhìn sắc mặt nghiêm nghị của anh, bộ dạng vốn không hề muốn nghe lời, lúc này lại đứng lên: "Vậy em đi tắm á."
Lục Vân Dương gật gật đầu, cũng đứng dậy theo: "Có muốn anh chỉnh cho nước ấm không?"
"Không cần, em tắm một chút là được rồi." Ngọc Đào nói xong xoay người đi vào phòng vệ sinh, hiện tại nóng đến sắp chín tới nơi, làm gì còn cần nước nóng nữa.
Không thể không nói, nhà bên này rất tốt, phòng không chỉ được trang bị đèn điện, có nhà vệ sinh riêng biệt, so với ở thôn, so với nhà bên ngoài thực sự tốt hơn nhiều, rất nhiều là đằng khác.
Phòng tắm tuy rằng không lớn như cô tưởng tượng, nhưng vòi nước gì đó, những thứ nên có đều có, tắm rửa đặc biệt thuận tiện.
Trời rất nóng, nước lại không lạnh như tưởng tượng, Ngọc Đào tắm một hồi, nhẹ nhàng mở cửa, hướng ra ngoài hô: "Bác sĩ Lục, em quên lấy quần áo, anh giúp em tùy tiện lấy một cái đi."
Lục Vân Dương mới nấu hai món thì cô đã tắm xong, tốc độ này hình như hơi nhanh, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, rửa tay liền vào phòng lấy quần áo.
Đến phòng vệ sinh, cửa hơi mở ra, anh nhẹ nhàng đẩy một cái, còn chưa vươn đồ trong tay ra, cổ tay anh thoáng cái bị kéo vào bên trong.
Lục Vân Dương cứ như vậy bị kéo vào phòng vệ sinh, sau đó, một thân thể mềm mại nhào tới, cô gái trực tiếp đè anh lên tường.
Lục Vân Dương:...
Phòng tắm mát mẻ, ánh sáng đầy đủ, một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập vào.
Thân thể cô hoàn toàn không có gì, dưới ánh sáng, cô tựa như một khối ngọc đang tỏa ra ánh sáng ôn nhuận, trên người tựa hồ còn có sữa tắm chưa rửa sạch, anh có thể cảm nhận được sự trơn lạnh.
"Bác sĩ Lục, anh lau lưng cho em đi." Ngọc Đào ấn ngực anh, đầu ngón tay khẽ điểm lên trên, nhìn trong ánh mắt cô toàn là sự đắc ý: "Tay em không thể với được."
Tối hôm qua hai người đã trải qua một đêm thân mật nhất, nhưng lúc này Lục Vân Dương rũ mắt xuống, nhìn bộ dáng sóng biển mãnh liệt của cô, vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
Hai người ôm nhau, từ lồng ngực lan tràn chung quanh cảm giác làm cho người ta khó có thể nói thành lời, yết hâu anh nhẹ nhàng lên xuống, liếm môi, phát run: "Muốn lau như thế nào?" Ngọc Đào đưa khăn mặt trong tay cho anh, chạm cằm anh, cười xoay người, bóng lưng mảnh khảnh hướng về phía anh, chậm rãi khom lưng mình xuống, quay đầu cười nói: "Cứ như vậy lau đi..."
Lục Vân Dương nhìn tư thế xấu hổ của cô như vậy, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cái "lau" từ miệng cô lúc này nghe thấy anh cũng trở thành một loại ý tứ khác.
Nếu là lúc mới bước vào anh còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng hiện tại, anh cảm giác mình đã sớm rơi vào bây của cô, nếu không làm chút gì đó, căn bản không thể bước ra ngoài được.
Anh đáp ứng lời mời của cô, khăn trong tay nhẹ nhàng di chuyển, cơ thể anh cũng tự giác cúi xuống.
Chuyện sau này xảy ra như thế nào, đương sự Ngọc Đào sao còn không rõ, hơn nữa thêm phần thích thú, cô quyết định sau này sử dụng tư thế này nhiều hơn.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |