Chân Tướng (4)
← Ch.417 | Ch.419 → |
Thời đại này không giống như sự bùng nổ thông tin của thế hệ sau, đội sản xuất cũng không biết những thứ như Kumanthong.
Diệp Quân Chi giải thích: "Lúc trước ta nghe người ta nói, bên Nam Dương có Kumanthong, cũng là cần người cung phụng, lấy lòng, sau đó thay đổi vận mệnh, số phận cho người ta."
Ba người bọn họ giống như bị mù, cái gì cũng không rõ ràng.
Thời đại này cũng không có hàng quán linh tinh.
Chỉ có thể đoán mò, tóm tắt mù quáng.
"Tôi suy đoán, nếu Phúc Đoàn có chút giống Tiểu Sơn Bồ Tát, mà Tiểu Sơn Bồ Tát lại có chút giống Kumanthong. Vậy chúng một đặc điểm của là đều cần người khác cung phụng, nếu như không có người cung phụng, nó sẽ không có quyền lực."
Sở Thâm chợt tỉnh ngộ, cậu ấy búng tay một cái: "Giống như lúc mới bắt đầu, khi đó bà nội tuyên dương xung quanh là Phúc Đoàn có phúc, nhiều người tin. Khoảng thời gian đó Phúc Đoàn giống như thật sự nghĩ cái gì sẽ có cái đó. Sau này khi tất cả mọi người nhìn thấu chỉ có thể dựa vào chính mình, người tin lời của bà nội ít đi, sau đó Phúc Đoàn liền không có linh như vậy nữa."
Ngay cả Lưu Giai Ni nhớ lại tất cả mọi thứ về Phúc Đoàn cũng nói mọi người đều nói cô ấy có phúc.
Sở Phong cũng tỉnh tế hồi tưởng lại tất cả, phát hiện thật sự là như vậy.
Kiếp trước, Phúc Đoàn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, bởi vì toàn bộ đội sản xuất đều kính trọng cô ta, lấy lòng cô ta, năng lực của cô ta mạnh nhất.
Đời này, Phúc Đoàn lại ảm đạm hơn rất nhiều. Bởi vì từ sau sự kiện bệnh dịch gà, mọi người đều nhận ra đoàn kết mới là sức mạnh, dựa vào chính mình mới có lối thoát. Kiếp trước, những người vì Phúc Đoàn mà xui xẻo luôn không ngừng tự hỏi mình có phải vì đắc tội với Phúc Đoàn nên mới bị xui xẻo hay không, từ đó lâm vào sợ hãi tự trách, ngược lại càng xui xẻo hơn.
Đời này, bọn họ không có loại tâm tính này, ngược lại càng ngày càng tốt hơn.
Sở Phong đột nhiên nhanh trí, nếu như Phúc Đoàn thật sự là thứ siêu nhiên gì đó, như vậy thì những thứ siêu nhiên đó là vô hình và chỉ có thể ở trong lòng của mọi người.
Nếu không tin cô ta, bạn vẫn có thể sống.
Nếu tin cô ta thì bạn sẽ đặt mạng sống của mình vào tay cô ta.
Đời này đám người Niên Xuân Hoa, Vương Oánh rất tin Phúc Đoàn, cho nên Phúc Đoàn còn có sức mạnh, nhưng không lớn như vậy. Sở Phong, Sở Thâm năm lần bảy lượt đắc tội Phúc Đoàn, Diệp Quân Chi ra tay với Phúc Đoàn vẫn còn có thể sống, ngoại trừ do bọn họ cẩn thận ra, do năng lực của Phúc Đoàn yếu, mà còn một nguyên nhân là họ không tin vào Phúc Đoàn.
Đồng nghĩa là, chỉ cần người trong đội sản xuất trên dưới một lòng, không ai bị Phúc Đoàn mê hoặc. Như vậy, Phúc Đoàn chỉ là một "người bình thường".
Vận mệnh của bọn họ có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Phúc Đoàn.
Mấy người Sở Phong bàn luận xem làm thế nào để tránh được may mắn của Phúc Đoàn.
Họ bàn bạc nửa ngày, biện pháp hiệu quả nhất là không chủ động tiếp xúc với Phúc Đoàn, tuyệt đối, nhất định trong lòng không được tin Phúc Đoàn có phúc, không nên sinh ra sợ hãi đối với cô ta.
Đương nhiên, biện pháp triệt để nhất là tất cả mọi người trong đội sản xuất đều không tin Phúc Đoàn có phúc, như vậy may mắn hại người của Phúc Đoàn sẽ từ từ suy yếu, thậm chí là biến mất.
Tuy nhiên từ xưa đến nay, lòng người chính là thứ khó kiểm soát nhất. Con người ngay cả trái tim của mình cũng không khống chế được, làm sao có thể để cho ba đứa trẻ nhức Sở Phong đi khống chế lòng người khác được chứ?
Trong lúc nhất thời, Diệp Quân Chi lo lắng nhiều nhất lại là người thất vọng và bi quan nhất, cậu bé quá hiểu bản chất bội bạc xảo quyệt của con người.
Cũng giống như các con bạc biết kết quả của việc cờ bạc bừa bãi nhưng vẫn sẽ đi vào sòng bạc để kiếm lời.
← Ch. 417 | Ch. 419 → |