Phân Chia (1)
← Ch.418 | Ch.420 → |
Một số người biết khả năng kỳ diệu của Phúc Đoàn, khi sợ hãi cũng sẽ chọn vâng lời cô ta để nhận được nhiều may mắn hơn.
Giống như những người nuôi Tiểu Sơn Bồ Tát và Kumanthong, lòng tham của con người là vô đáy, là điều tà ác nhất, có thể nuôi dưỡng Phúc Đoàn bừa bãi.
Diệp Quân Chi lại ho vài tiếng, cậu bé ho nhiều lắm, khuôn mặt đỏ bừng.
Sở Thâm đồng cảm vỗ lưng cho cậu bé, Sở Phong cũng giúp chắn gió.
Bệnh này của Diệp Quân Chi, xem như làm hại Phúc Đoàn mà bị.
Đi hai bước là ho, gió thổi liền phát bệnh.
So với em gái Lâm còn tốt hơn một chút.
Sở Phong có thể nhìn thấy rõ sự buồn bã và mỉa mai trong đôi mắt của Diệp Quân Chi, cô không nhịn được nói: "Tuy rằng chúng ta không có cách nào kiểm soát được suy nghĩ của người khác, nhưng chúng ta vẫn làm giống như lúc trước đây vậy là tốt rồi."
Giống như trước đây, với trí tuệ và nỗ lực của tập thể, không phải hầu hết mọi người đều cam tâm tình nguyện, thành thật kiên định dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiên sao?
Đầu cơ trục lợi mặc dù "thơm" nhưng những người như vậy luôn chiếm thiểu số.
Ba đứa trẻ cổ vũ lẫn nhau, khuyến khích lẫn nhau, trong gió mùa đông của đội sản xuất số 9, họ quên đi danh tính của mình, quên đi sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn.
Giờ phút này, bọn họ chặt chẽ nhất, cũng thuần khiết nhất.
Phía ủy ban đội.
Mấy người Sở Phong phán đoán không sai, ngoại trừ Sở Chí Mậu đắc tội Phúc Đoàn lời lẽ chính đáng yêu cầu Phúc Đoàn đến từ đâu thì trở về nơi đó.
Niên Xuân Hoa thì kiên quyết muốn giữ Phúc Đoàn "đáng thương" ở lại, nói mẹ ruột cô ta bị bệnh tâm thần, vốn không xứng nuôi Phúc Đoàn.
Những người còn lại, hoặc là ánh mắt lóe lên, sau khi phản ứng lại bắt đầu nghĩ đến ôm đùi, giúp Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa nói chuyện.
Hoặc là chuyện không liên quan đến mình, không dám đắc tội Phúc Đoàn chỉ dám nhìn từ xa.
Lưu Thiêm Tài rít sâu một hơi thuốc, nắm chặt tóc, nhìn rõ suy nghĩ mờ ám của các đội viên.
Mẹ kiếp, con người, đây là con người!
Lúc trước một đám chính nghĩa hiên ngang lẫm liệt, bây giờ biết rõ Phúc Đoàn là tai họa, bọn họ lại bởi vì lợi, muốn cung phụng cho cô tal
Nhưng Lưu Thiêm Tài không kiểm soát được lòng người.
Quả thật tình trạng tỉnh thần của Lưu Giai Ni không tốt, cho dù kiện tụng, chỉ sợ cô ấy cũng không phải là người giám hộ tốt nhất.
Lưu Thiêm Tài xua tay, giống như mất đi tất cả sức lực.
Anh ấy mệt mỏi nói: "Ai thích nuôi thì nuôi đi."
Niên Xuân Hoa vừa nghe thấy lời này liên vui vẻ. Nơi này là đội sản xuất số 9, chỉ cần bà ta không đồng ý cho Phúc Đoàn đi, Lưu Giai Ni có dùng vũ lực cũng không thành.
Lưu Giai Ni thì môi mấp máy, hôm nay cô ấy đã nhắc nhở đến mức này, người khác tự tìm đường chết, cô ấy không ngăn được.
Cô ấy đờ đẫn nói: "Vậy tôi đi sẽ đầu thú."
Cô ấy thà ngồi tù còn hơn tiếp xúc với Phúc Đoàn ở bên ngoài nữa.
Niên Xuân Hoa đắc ý cười cười, cảm thấy mình thắng. Nào biết sau một giây sau, Sở Chí Mậu liền kiên định nói: "Được, nếu mẹ đã quyết định, con làm con trai cũng không thể nói gì. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chia nhà đi."
Khuôn mặt già nua của Niên Xuân Hoa bị tát mạnh một cái, giống như bà ta muốn mắng gì đó nhưng lại không mắng được.
Mấu chốt lúc này, Sở Chí Quốc cũng nói: "Mẹ, sau này vấn đề dưỡng lão của mẹ, con cũng giống như em ba."
Ngụ ý, chính là cũng phải hoàn toàn tách biệt với Niên Xuân Hoa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Niên Xuân Hoa không khác nào bị mọi người xa lánh, bà ta tức giận mắng: "Thằng cả, thằng bai"
"Có phải chúng mày muốn bất hiếu không?"
Sở Chí Quốc lại nói: "Mẹ, dù sao chúng con cũng phải suy nghĩ cho người nhà của mình."
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, mọi người đều hiểu.
← Ch. 418 | Ch. 420 → |