Tiểu Sơn (4)
← Ch.413 | Ch.415 → |
Anh ấy rất sợ, trong khoảng thời gian này Sở Chí Mậu không cho Phúc Đoàn ăn một mình. Trước kia anh ấy cũng không sợ, nhưng hiện tại... Sở Chí Mậu sợ mình một ngày nào đó mình sẽ biến mất.
Trong khoảng thời gian này anh ấy bị đứt tay những ba lần.
Lần trước ở trong ruộng còn gặp phải một con rắn độc, chỉ là Sở Chí Mậu lo lắng mình nói ra ngược lại sẽ bị Niên Xuân Hoa nói đây là kết quả bất hiếu nên mới một mực giấu diếm.
Hiện tại, chân Sở Chí Mậu suýt chút nữa bị dọa cho mêm nhũn.
Thì ra anh ấy mới nhặt được một mạng trở về.
Sở Chí Mậu nói với Niên Xuân Hoa: "Mẹ ruột của Phúc Đoàn cũng đến rồi, mẹ lại muốn chiếm lấy Phúc Đoàn không buông, làm sao có lý này được chứ?"
Phải mau đưa Phúc Đoàn đi thôi.
Sở Chí Mậu dường như muốn hét lên, anh ấy không muốn may mắn, không muốn làm bác ba của may mắn, anh ấy tình nguyện vẫn nghèo khó, chỉ cần cả nhà bình an khỏe mạnh là đủ rồi.
Nhưng Niên Xuân Hoa không muốn.
Niên Xuân Hoa sớm đã bị phúc quý mê hoặc, bà ta hung hăng mắng Sở Chí Mậu: "Mày thì biết cái gì chứ! Làm người phải có lương tâm! Người phụ nữ này lúc trước đã không cần Phúc Đoàn, bây giờ có thể cần Phúc Đoàn sao?"
Đáng tiếc Lưu Giai Ni nói: "Tôi muốn."
Lưu Giai Ni đã nghĩ ra, cô ấy coi mình là người chết.
Lưu Giai Ni chết lặng nói: "Tôi đã sinh ra nó, đây là trách nhiệm của tôi." Cho dù là trách nhiệm nuôi Phúc Đoàn lớn lên, hay là trách nhiệm không cho Phúc Đoàn đi ra ngoài hại người, Lưu Giai Ni đều phải gánh vác.
Lưu Giai Ni nói: "Tôi từng có một công việc ở thành phố, sau đó tôi ở lại bệnh viện trong hai năm, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc để nuôi nó."
Lưu Giai Ni nhìn về phía Phúc Đoàn nói: "Con đi theo mẹ đi, không liên quan đến người khác."
Đồng tử Phúc Đoàn co rụt lại, có hoảng sợ ngắn ngủi xẹt qua trong mắt cô ta.
Phúc Đoàn cũng không dám trở về cùng Lưu Giai Ni. Chị gái Tống Tinh bởi vì cô ta mà chết, ba cũng là... Phúc Đoàn bị trả thù quá nhiều. Bây giờ cô ta sợ Lưu Giai Ni cũng trả thù mình.
Hơn nữa, những ngày ở nhà Niên Xuân Hoa tốt hơn nhiều.
So với tất cả những đứa trẻ khác Phúc Đoàn đều được yêu thích hơn. Cuộc sống như thế này mới là điều Phúc Đoàn thích. Hơn nữa nhà bà ta cũng đã ôm đùi rồi thì sau này không có khả năng kém hơn.
Phúc Đoàn lắc đầu, hiện tại cô ta không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể gào khóc.
Dù sao tuổi cô ta cũng không lớn. Lần này co dù người khác làm thế nào để Phúc Đoàn không gào thét thì cô ta vẫn cứ gào thét đến cùng.
Tất cả mọi người đều im lặng, không dám lên tiếng nghiêm túc ngăn cản cô ta, lo lắng mình bị trả thù.
Lưu Giai Ni chết lặng nói: "Nếu con không đi theo mẹ, vậy mẹ sẽ đi tự thú. Lúc trước mẹ muốn vứt bỏ con, là lỗi của mẹ." Ít nhất là về mặt pháp lý, Lưu Giai Ni đã sai.
"Mẹ đi tù là được." Trong tù, ít nhất cô ấy không cần lo lắng những chuyện xui xẻo đột ngột kia.
Tất nhiên, nó sẽ tốt hơn nếu cô ấy có thể bắn hay giết cô ấy thì càng tốt. Cô ấy không muốn sống, nhưng cũng không muốn bị cái gọi là may mắn hại chết, nếu có thể có một cách chết khác thì Lưu Giai Ny cam tâm tình nguyện.
Phúc Đoàn vẫn khóc, Niên Xuân Hoa nhìn Lưu Giai Ni như kẻ thù.
Hiện tại Sở Chí Mậu cũng chịu không nổi, anh ấy thấy tình hình này không đúng, mẹ quả nhiên là bị điên rồi.
Phúc Đoàn kinh khủng như vậy, mẹ anh ấy còn muốn nâng cô ta trong lòng bàn tay.
Sở Chí Mậu mang theo sợ hãi nói: "Mẹ, nếu mẹ muốn Phúc Đoàn, vậy chúng ta chia nhà đi. Nhà chúng con chưa từng có lỗi với Phúc Đoàn, bao gồm cả con cũng không có. Con không cho nó ăn một mình, nhưng hàng ngày chưa từng hà khắc với nó. Con kiếm ăn trên đồng ruộng, lòng con lớn, con không có tâm tư chú ý đến cảm xúc của nó như vậy."
← Ch. 413 | Ch. 415 → |