Khóc Lóc (11)
← Ch.255 | Ch.257 → |
Sở Chí Quốc giúp chú ba Sở ngăn gió từ bên cạnh, để tránh gió lạnh thổi tắt thuốc lá chú ba Sở vất vả đốt lên.
Anh ấy nói: "Chú ba, chú nói, cháu nghe."
Chú ba Sở thở ra một làn thuốc, chậm rãi nói: "Lão đại, con người không có cách nào lựa chọn xuất thân của mình." Lời nói chú ấy sâu xa võ vai Sở Chí Quốc, bản vai Sở Chí Quốc cứng rắn, rộng lớn, đã có thể gánh vác gia đình.
Chú ba Sở nói: "Mẹ cháu như vậy, ài, đầu óc bà ta là khúc dõ, là ngu xuẩn, chúng ta đều thấy ở trong mắt, nhiều năm như vậy, cháu và Dung Phương không dễ dàng."
Cổ họng Sở Chí Quốc có chút nghẹn lại, vẫn bình tĩnh nói: "Lúc trước cháu và Dung Phương lập gia đình, may mắn là có Tam thúc hỗ trợ, chuyện này cháu sẽ nhớ một đời."
Chú ba Sở xua tay: "Người một nhà không nói hai lời, chú là muốn nói cho cháu, ngươi hai đứa bé kia, không phải vật trong ao." Chú ba Sở chỉ ánh mắt của mình, "Chú cháu chú không có bản lĩnh khác, nhìn ở công xã những năm này, nhận ra có chút bản lĩnh."
Chú ấy ra hiệu Sở Chí Quốc trước tiên đừng vội vã khiêm nhường: "Duy nhất chú phải nói với cháu là, ít để bọn họ tiếp xúc với mẹ cháu, mẹ cháu bất công, căn bản sẽ không dạy được trẻ con, cháu cũng đừng để bọn họ tiếp xúc với Phúc Đoàn, không phải lòng chú hung ác, không thể thấy họ khác người, mà là Phúc Đoàn này trong đầu đầy mưu tính, thông minh vốn vô dụng trong đạo lý đúng đắn, mới vừa rồi còn muốn mượn mình để cho chú không kiên trì, để em cháu cùng chúng ta đi lấy hạt giống."
Chú ấy cười lạnh một tiếng: "Chú ăn muối so với cô bé ăn cơm còn nhiều hơn, chú có thể đồng ý sao? Còn Chí Nghiệp cái loại người này, cả một đời cậu ta là nông dân còn tốt hơn, sẽ không gặp rắc rối, hễ địa vị của cậu ta cao một chút, có nhiều thứ trong tay, cậu ta sẽ muốn tham lợi, sợ là tính mạng còn không giữ nổi! Tóm lại đừng để Phúc Đoàn làm hư sâu nhỏ Tiểu Phong, đứa trẻ nhỏ, học tập là chuyện quan trọng nhất, đi bắt cá cái gì, so sánh phúc khí cái gì, dốc hết ruột gan ra, sao còn có thể bình tĩnh như vậy?"
Chú ba Sở muốn nói, đứa bé Phúc Đoàn này, xem như hỏng, thông minh không dùng ở nơi thích hợp.
Làm người lớn, nhìn thấy đứa trẻ thông minh như vậy đi lạc đường, chú ba Sở vốn là muốn giáo dục.
Thế nhưng, chú ấy nào dám?
Trên dưới toàn đội, ai dám giáo dục Phúc Đoàn? Trước đó Phúc Đoàn phạm vào chuyện lớn như vậy, hại chết người, Niên Xuân Hoa không phải cũng che chở sao?
Cán bộ công xã khuyên Phúc Đoàn học tập cho giỏi, ít mê tín, đứa bé Phúc Đoàn kia cũng mồm miệng lanh lợi oán hận lại, chú ba Sở lo lắng mình quản nhiều chuyện, ngược lại còn để Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa này hận mình!
Ài, mọi người tự quét tuyết trước cửa đi.
Cuối mùa thu, trời cao mây thưa, vừa mới có một trận mưa to thỏa thuê, những đám mây trên bầu trời bị nước gột rửa sạch sáng.
Cuộc chiến mắng chửi của Niên Xuân Hoa và thím Hoa rất chua ngoa và lâu dài, âm thanh vạch trần điểm yếu của nhau xông thẳng tận trời, đám mây trên trời sợ tới mức đều run rẩy.
Cho đến lúc nấu cơm, hai người mới không phục lẫn nhau mà một bước quay đầu ba lần, oán hận mắng trả lại.
Phúc Đoàn cũng được anh em Sở Học Văn, Sở Học Võ nhẹ giọng dỗ dành, khóc đến đôi mắt nhỏ đỏ hoe, nấc sữa. Sở Học Văn dỗ Phúc Đoàn: "Em gái Phúc Đoàn, ngày hôm đó quả táo mà em nói, tiếng Anh phát âm như thế nào?"
Phúc Đoàn sửng sốt một chút, nói với giọng trẻ con: "Áp, áp bồ."
Sở Học Văn lại dỗ cô bé nói vài từ đơn.
Đội sản xuất thường mở họp trong hội đường hoặc là trường học, từ hội đường đi ra ngoài chỉ có một dãy bờ ruộng chạy dọc từ đông sang tây.
Con đường mà Sở Phong và Sở Thâm về nhà trùng với con đường mấy bé Phúc Đoàn, bởi vậy, Sở Thâm cũng nghe được phát âm của Phúc Đoàn.
← Ch. 255 | Ch. 257 → |