Khóc Lóc (10)
← Ch.254 | Ch.256 → |
Loại chuyện này, thím nhỏ Hoa giải quyết không phí sức, thím nhỏ Hoa lúc này mở cuống họng, hô lớn: "Khóc tang mẹ cháu, hả? Trời mưa lớn như vậy, lúc đầu thời tiết đã không tốt, cháu khóc khóc khóc, khóc nhiều xui xẻo!"
Phúc Đoàn khóc khàn cả giọng: "..."
Cô bé bị mắng đến mức quên khóc, Phúc Đoàn luôn được nói có phúc, lại có thể có người nói cô bé xui xẻo, lúc này... Phúc Đoàn tức giận khóc cũng không khóc.
Đáy lòng thím nhỏ Hoa thâm mắng một câu đồ đê tiện, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đúng không? Thím ấy chống nạnh, nói với Phúc Đoàn: "Cháu khóc cái gì mà khóc, hả? Cháu suốt ngày gây chuyện phiền phức, cháu tôi không dám nói thẳng, tôi dám! Cũng bởi vì cháu làm ra những chuyện kia, bây giờ những người lớn trong đội có chuyện gì cũng sẽ nói cho con mình, lo lắng con không hiểu chuyện, học cháu, vậy xong rồi."
"Cháu ngày ngày xuống sông câu tìm cá, chúng ta làm sao dám để con cùng chơi với cháy, lỡ như con của chúng ta xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Cháu còn cho người xem sinh nam sinh nữ, còn nói Đơn Thu Linh người ta, ai không sợ con nhà mình giống như cháu chứ, cháu còn có mặt mũi khóc, nếu tôi là cháu tôi sẽ chôn mặt mình ở nghĩa địa!"
Phúc Đoàn: "..."
Phúc Đoàn bị mắng sắp gục ngã, thím nhỏ Hoa không hề nao núng, thím ấy xem như mắng sướng rồi.
Thím nhỏ Hoa không ngốc, mới đầu lúc gà mái nhà thím ấy chết, Niên Xuân Hoa chế giễu thím ấy không có phúc, thím ấy nửa điểm không nghĩ chuyện này liên quan tới Phúc Đoàn. Phúc Đoàn chỉ là một đứa bé, thím Hoa trước đó mạnh mẽ, cũng sẽ không mạnh mẽ với đứa nhỏ. Thế nhưng về sau hết chuyện này tới chuyện khác, làm thím Hoa phát giác được, Phúc Đoàn gần đây còn mê tín hơn Niên Xuân Hoa, cũng là Phúc Đoàn đến nhà Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa mới bắt đầu lải nhải, vừa nghĩ như vậy, thím nhỏ Hoa trong lòng tựa như có kim thép đâm mình.
Lúc trước Niên Xuân Hoa nói mình không có phúc, nói không chừng ở sau lưng trao đổi với Phúc Đoàn.
Bởi vậy, bây giờ hoa thẩm nửa điểm cũng không đối xử với Phúc Đoàn như một đứa trẻ, Phúc Đoàn đã có phúc khí như vậy, năng lực vậy, cũng có thể làm bà đồng, tôi cũng không cần thiết coi cháu như đứa trẻ không hiểu chuyện để cho cháu đi, thím ấy nghĩ thầm.
Phúc Đoàn bị mắng không có sức lực chống đỡ nào, Niên Xuân Hoa từ bên cạnh đi ra, xì một tiếng khinh miệt, cãi nhau cùng thím nhỏ Hoa.
Đôi bên cảnh tàn sát khốc liệt, bà tới tôi đi.
Các đội viên còn lại ở một bên xem, lo lắng hai người đánh nhau, chú ba Sở thì mặt sạm đi, bàn bạc với Sở Chí Quốc một chút, hai người xác định rõ tuyến đường đi lần này, nhóm người dẫn đầu rời đi lấy hạt giống, nông cụ, thuốc trừ sâu.
Đồng thời, trong cảnh hỗn loạn này, không có một người phát hiện Sở Chí Nghiệp không thấy đâu.
Hạt giống trong huyện thành, đầu năm nay, trong đội không có xe, duy nhất có thể di chuyển chính là một chiếc máy kéo, máy kéo cũng không phải tài sản của đội sản xuất thứ chín, mà là của công xã Phượng Hoàng, lúc vừa đến muốn dùng, các đội sản xuất muốn vào bên trong công xã bên xin, viết báo cáo.
Nhất là ngày mùa vụ, từng người đội sản xuất người đều muốn dẫn đầu đạt được quyền sử dụng máy kéo, đội trưởng các đội sản xuất thường xuyên tranh nhau đến mặt đỏ tía tai, không có một chút phong độ.
Cho dù vất vả tranh được máy kéo, cũng không thể cứ vô tư không lo như vậy. Bộ máy kéo kia tính tình còn lớn hơn tổ tông của đội sản xuất, động một tí liền xảy ra vấn đề, thường xuyên làm cho các đội viên phải sứt đầu mẻ trán, còn phải hoàn hảo không chút tổn hại trả lại nó cho công xã.
Với điều kiện này, nhóm người Sở Chí Quốc chỉ có thể đi hộ đi trong huyện.
Trên đường, chú ba Sở đi bên cạnh Sở Chí Quốc, mưa thu vừa dứt không lâu, không khí râm mát dày đặc, sợi thuốc lá của chú ba Sở đều có chút ẩm ướt, chú ấy hơn nửa ngày mới châm lửa, nói với Sở Chí Quốc: "Lão đại."
← Ch. 254 | Ch. 256 → |