Giáo Dục (5)
← Ch.117 | Ch.119 → |
Lời này của ông cụ, không phải nói nhà bị sụp đổ, mà ông cụ đang nói nếu Niên Xuân Hoa còn tiếp tục như vậy, cẩn thận gia đình sụp đổ, tan nát.
Nhưng Niên Xuân Hoa dựa vào ký ức được trọng sinh, ngoại trừ cảm thấy tồi tệ khi bị mắng trực diện, bà ta không hối hận chút nào. Ông cụ lắc đầu, không nói gì nữa.
Thím Hoa đảo mắt, hiểu ra sự tình, chán ghét liếc nhìn đống khoai lang trên mặt đất: "Xuân Hoa, bà chà đạp người à? Hai củ khoai này không to bằng ngón tay út của tôi, bà còn có ý muốn gọi cháu trai cháu gái của bà ngồi trên đất ăn chút khoai lang này?"
"Chó nhà tôi ăn rất nhiều!" Thím Hoa vừa nói vừa xoa đầu Sở Phong Sở Thâm: "Hai đứa trẻ này cao lớn như vậy rồi, ăn có chút như vậy sao được? Nào, đến nhà thím ăn."
Niên Xuân Hoa sửng sốt, cao?
Bà ta mới chú ý đến hai đứa nhãi ranh này, nhìn trông cũng không tồi, cao hơn Phúc Đoàn.
Kiếp trước, hai đứa này không phải vừa lùn vừa vô dụng sao? Kiếp trước Chí Quốc giúp nuôi Phúc Đoàn, hai đứa này không cao lắm, bây giờ sao lại cao lên rồi?
Chắc chắn là ăn hết phần vốn dĩ thuộc vê Phúc Đoàn ở kiếp trước rồi! Niên Xuân Hoa đau lòng!
Sở Phong ngọt ngào nói: "Cảm ơn bà thím, cháu và anh trai ăn ở nhà rồi, bà thím đi bẻ ngô ạ?"
Thím Hoa cười nói phải, Sở Phong nói: "Cháu vừa mới từ Đông đại trở về, ngô ở đó bẻ cũng được kha khá rồi, để buổi chiều đi Tây đại bẻ."
Thím Hoa vui vẻ cười toe toét: "Thím còn định đi Đông đại, Tiểu Phong nhắc nhở đúng lúc quá, ngoan quá. Thảo nào trước đây nghe nói bác sĩ Chung rất thích hai cháu, nói hai cháu những ngày đó đã giúp đỡ rất nhiều, tặng một lọ viên canxi cho hai cháu, đổi là thím, thím cũng thích."
Nói xong, bà ấy cố ý liếc nhìn nửa củ khoai lang mà Niên Xuân Hoa đã xúc phạm, chậc lưỡi: "Một người bà nội không bằng người ngoài... Không biết là do nghèo đói hay là tâm địa đen tối."
Sắc mặt Niên Xuân Hoa tối sầm lại.
Cuối cùng chuyện này là bà ta cố ý ghét hai đứa nhỏ trước, nói ra không hổ thẹn, không tiện làm ầm lên, bà ta nhặt bát trên đất lên, vào nhà đóng cửa.
Niên Xuân Hoa càng nghĩ càng tức, dù sao Thái Thuận Anh đã phục tùng theo, tóm Nhị Ni để cô bé không khóc nữa ngoan ngoãn ăn khoai lang. Bà ta cũng không vui vẻ nổi.
Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Thái Thuận Anh: "Đều tại cô, đang buổi trưa cô làm ầm cái gì! Cô đánh con mắng con để cho tôi xem à? Người cô muốn đánh là tôi!"
Thái Thuận Anh đau cả đầu, nước mắt chảy dài, cô ta âm thầm chịu đựng.
"Mẹ, hai nhãi ranh kia có cao hơn cũng không sao." Thái Thuận Anh che mặt: "Nhà chúng ta đông con như vậy, sau này sẽ có đứa cao hơn chúng nó, ví dụ như Đại Tráng, ví dụ như..."
Ánh mắt cô ta nhìn lên người Nhị Ni, nhìn thấy bàn tay tát còn in trên mặt Nhị Ni, nhanh chóng rời mắt đi.
Dù sao, chẳng phải phụ nữ đều có số phận này sao?
Nhị Ni dường như trong sự mù mịt cảm nhận được bản thân từng bị một bàn tay ôm lấy trong thoáng chốc, bởi vì cô bé quá nhẹ, bị đôi tay đó nhanh chóng thả xuống, vứt bỏ. Cô bé thẫn thờ nhìn củ khoai lang biến dạng trong bát, cuối cùng không rơi nước mắt. Cứ như vậy trở nên khô cạn.
Bạch Gia Tuệ không thể nhìn nổi nữa, làm mẹ không thấy đau lòng, thì người bác gái này đau lòng! Cô ấy đưa Nhị Ni rời đi, đi đến nhà khác ăn.
Niên Xuân Hoa đảo đôi mắt trắng dã: "Đại Tráng bọn nó cao thì có tác dụng gì? Phúc Đoàn cao mới có tác dụng." Thái Thuận Anh không nói gì, cô ta cười hòa làm lành, cũng cảm thấy bản thân hèn.
Niên Xuân Hoa tức giận đến nỗi nhói tim, viên canxi, đó là viên canxi. Đến Phúc Đoàn phúc khí lớn như vậy còn chưa từng được uống viên canxi.
Kiếp trước, những người đó không phải đều thích Phúc Đoàn sao? Bởi vì Phúc Đoàn khiến mọi người thương yêu, bọn họ mở cho Phúc Đoàn bao nhiêu cánh cửa tiện lợi.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |