Giáo Dục (4)
← Ch.116 | Ch.118 → |
Trời nắng nóng, Sở Phong phảng phất nhìn thấy một con rắn độc da người phun ra thạch tín*.
*Thạch tín: một chất cực độc của loài rắn.
Sở Phong nắm chặt tay anh trai, cười nói: "Bà nội, chúng cháu ăn rồi, cảm ơn ý tốt của bà."
Niên Xuân Hoa nheo mắt lại, trong lòng tức giận, kiếp trước, hai đứa trẻ này giống như mèo bị đóng băng, một đứa còn tệ hơn đứa kia. Ở kiếp này, sao lại thể hiện ra có sức sống như vậy? Đặc biệt là Sở Phong dường như rất hào phóng và có năng lực.
Theo bà ta, có vẻ hai đứa trẻ này mệnh quá cứng... ở kiếp này cản trở bà ta.
Niên Xuân Hoa cười nói: "Không sao, nhà chúng mày mượn lương thực, chắc là ăn không no, nào đến đây bà cho ăn."
Nói xong, Niên Xuân Hoa vừa quay người, từ trong nhà bưng ra hai cái bát, bên trong đựng hai củ khoai lang hình thù kỳ lạ, bà ta hất cằm gật đầu, đặt hai cái bát xuống đất: "Ở nhà không có chỗ ngồi, chú thím của chúng mày đều hiếu thuận, mỗi năm đều đem lương thực đến biếu bà, không giống ba mẹ chúng mày... chúng mày đừng trách bà, không có chỗ ngồi, chúng mày ngồi ở bậc cửa ăn đi."
"Đặc biệt là mày, Sở Phong, mày là một nha đầu, không thể ăn nhiều như thế" Bà ta có ý đồ riêng bẻ củ khoai lang nhỏ thành hai nửa, nửa còn lại trơ trọi trong bát.
Thấy cảnh Niên Xuân Hoa giết gà để cảnh báo khỉ, máu toàn thân Thái Thuận Anh lạnh toát.
Mẹ đây là muốn giết gà cho cô ta xem, thủ đoạn của mẹ thật không thể tưởng tượng, nếu như dùng cách này để đối phó với cô ta và con cái cô ta... người khác ngồi ăn cơm, bọn họ giống như chó ngồi ở bậc cửa ăn, nhà này không còn vị trí cho họ nữa.
Thái Thuận Anh sợ hãi, phục tùng, thả đứa con gái khỏi vòng tay mình, cô ta không cố chấp nữa.
Sở Thâm đỏ mắt, từ trong cổ họng gầm lên: "Chúng cháu vừa mới đi ngang qua cửa nhà bà, tại sao bà lại xúc phạm chúng cháu như vậy?"
Sở Thâm quá xung động, muốn vồ vào đánh bà ta, Niên Xuân Hoa thầm cười, nếu Sở Thâm đánh bà nội, danh tiếng cậu bé sẽ bị hủy hoại! Ở dưới quê, loại người này sau này lớn lên sẽ không cưới được vợ.
Xem trái tim của Chí Quốc đến lúc đó còn hướng về hai đứa nhãi ranh vô phúc này không.
Sở Phong ôm chặt anh trai mình, nhanh chóng nói lưu loát: "Bà nội, cháu và anh trai không ăn. Bà nội đã từng nói, nếu đã tách hộ, chúng cháu có đến nhà bà thì sẽ là khách, khách nên hiểu nghĩa lấy ít."
Sở Phong liếc nhìn khoai lang trên đất: "Nhưng, cháu nhớ mẹ từng nói, không được cho khách ngồi dưới đất, còn chủ nhà lại ngồi trên bàn. Mẹ nói trẻ con phải hiểu phép lịch sự, hôm nay chúng cháu không ở chỗ bà ăn nữa."
Niên Xuân Hoa càng nghe càng tức giận, nhãi ranh bệnh dịch gà này, không biết có phải cố ý nói bà ta không biết lễ phép!
Ở kiếp này con dịch gà này cố chấp, vì vậy, đến nhà của lưu manh cũng không biết nhận tội, đáng đời!
Cơn tức giận của Sở Thâm dần bình tĩnh trở lại, em gái đã biểu thị, dạy cho cậu bé một phương pháp mới cần phải làm như thế nào để đối mặt với sự khiêu khích của người khác, Sở Thâm đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Cậu bé muốn học theo em gái, từng bước trở nên trưởng thành.
Lúc này vừa hay là buổi trưa, mọi người đều ăn cơm xong lần lượt rời khỏi nhà đi làm.
Nhìn thấy cảnh này cũng lạ, tại sao nhà Niên Xuân Hoa suốt ngày cãi nhau?
Không phải đứa trẻ này khóc thì là đứa trẻ kia khóc, không đánh đứa này thì đánh đứa kia, chỉ có Phúc Đoàn ngày ngày vui vẻ.
Lẽ nào đây chính là phúc khí của Phúc Đoàn? Loại phúc khí này, nhà họ không cần.
Gia đình và sự vui vẻ hòa thuận đều quan trọng hơn mọi thứ, nếu cả nhà chỉ có một người nở nụ cười, còn những người khác khóc, đáng sợ như thế nào.
Một ông cụ cúi đầu xuống, hướng về phía Niên Xuân Hoa lắc đầu: "Xuân Hoa, bà không được như vậy, tại sao trong nhà ngày nào cũng cãi nhau? Bà nhìn nhà bà xem, vừa rồi khi nhà bà cãi nhau, đẩy đi đẩy lại, một bức tường bùn có thể chịu được vài lần đẩy, cẩn thận sụp đổ mất."
← Ch. 116 | Ch. 118 → |