← Ch.07 | Ch.09 → |
An Hiểu Hiểu toàn thân nóng lên, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hoàn toàn xâm chiếm, ý thức bắt đầu phân tán, đợi đến lúc lấy lại tinh thần, hai người đã đi đến bên giường, li rượu trong tay anh cũng đã đặt xuống.
Cô tim đập bùm bùm, tầm mắt mê ly không biết nên nhìn vào đâu, đành phải cúi đầu, nhưng ngay lập tức lại bị hắn nâng cằm lên.
Anh liếm rượu vang còn dính lại trên cằm cô, chậm rãi đi xuống, đầu lưỡi ấm nóng tinh tế lướt qua cần cổ, đi đến chỗ lõm của xương quai xanh, một tay vòng ra sau lưng cô, kéo phéc mơ tuya của chiếc váy.
Sau một hồi, bộ váy liền màu trắng mà Thường Nhạc chọn giúp cô, giống như một gợn sóng trên mặt hồ, từ từ tuột xuống.
Anh không ngừng hôn lên người cô, lúc nãy rượu vang chảy đến chỗ nào, lưỡi của hắn liền liếm tới đó, chậm rãi xâm chiếm tuyết nhũ mềm mại, giống như đang thưởng thức một cái bánh ngọt, liếm qua rồi liếm lại.
Sau đó bàn tay to của anh đặt trên mông cô, từ từ đi dần lên phía trên rồi nhẹ nhàng tháo bỏ áo ngực của cô...
An Hiểu Hiểu hít một hơi, hơi thở hỗn độn gấp gáp, càm thấy mất thăng bằng, sau đó liền ngã ở trên cái giường lớn mềm mại.
Hạng Thanh Lỗi đứng ở bên giường, thân hình cao lớn đầy đặn thập phần tuyệt đẹp, âu phục vẫn là thẳng thớm như cũ, nhìn không ra một tia hỗn loạn, trong khi đó, cô đã là trần truồng hết nửa người.
An Hiểu Hiểu hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt mê mang lộ ra một chút bất an, tuy rằng Thường Nhạc đã dùng đại lượng nam nam tiểu thuyết giúp cô bù lại, nhưng cô vẫn là rất khẩn trương.
"Sợ sao?" Hạng Thanh Lỗi khom người xuống, dính lấy chóp mũi cô, miễn cưỡng dùng lưỡi thăm dò, từng chút từng chút một liếm môi trên của cô.
"Em có thể kêu không cần không?" An Hiểu Hiểu khờ khạo hỏi.
"Em nói gì?" Hạ thân hắn đã sưng đến sung huyết, nhìn miếng thịt trước mắt không ăn mà lại để chạy mất được sao?
Nhìn thấy lửa tình dục trong đối mắt phượng của Hạng Thanh lỗi, An Hiểu Hiểu biết điều cắn nhẹ môi.
"Có thể làm chậm một chút không?" Tiết tấu thả chậm một chút, cô có thể chậm rãi thích nghi hắn đi?
Hạng Thanh Lỗi nở nụ cười, cởi tây trang, cởi bỏ caravat, cử chỉ tao nhã giống sư tử mạnh mẽ leo lên giường, đem cô áp đảo."Đây chính là chính em yêu cầu."
Nữ nhân ở trên giường lại cầu hắn làm chậm một chút chắc cũng chỉ có cô, một bộ dạng cực kì bất lực đến tội nghiệp, kích thích bản năng giống đực trong hắn.
Nụ cười lóa mắt của hắn thực tuấn mĩ, ánh lấp lánh trong đôi mắt phượng hệt như đá quý, đem tâm thần cô toàn bộ quyển nhập, nhưng cô mơ hồ cảm giác được, nụ cười của hắn lộ ra tà ý, giống như là nụ cười của con sói hoang khi dụ dỗ được con thỏ ngây thơ rơi vào bẫy...
Hai giây sau, áo ngực ren màu hồng đào của cô đã bị ném xuống giường, tuyết nhũ hình dạng khéo léo duyên dáng đứng thẳng, bởi vì tiếp xúc trực tiếp với không khí mà run rẩy, giống như lớp bơ màu anh đào trên chiếc bánh ngọt, phát ra hương thơm ngọt ngào mê hoặc.
Hạng Thanh Lỗi cúi thấp mặt, chóp mũi kề sát ngực cô, hơi thở nóng rực phả qua nhũ lôi, mang đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, An Hiểu Hiểu không nhịn được thở dốc một tiếng, nhắm mắt cắn môi.
Hắn mỉm cười yếu ớt vẻ vừa lòng, dùng đầu lưỡi thăm dò, dùng tốc độ thật thong thả liếm trái dâu, một chút lại một chút.
Một tay còn lại không ngần ngại nắm một bên ngực cô, vội vàng xoa nắn, lòng bàn tay thô ráp không ngừng ma sát qua lại trên đầu nhũ, làm cho nó càng lúc càng đứng thẳng, nhanh chóng ửng lên một màu sắc vô cùng diễm lệ.
......
Đây không phải là lần đầu tiên Hạng Thanh Lỗi nhấm nháp tư vị tình ái, nhưng là lần đầu tiên hắn cảm nhân được thú vui khi kết hợp cả thể xác lẫn tình thần.
Hắn nhận ra chính mình đã yêu thích loại tư vị này, tựa như bị nhiễm độc, rốt cuộc giải không được...
Buổi sáng ngày thứ hai, An Hiểu Hiểu xin nghỉ phép, nhưng lại là Hạng Thanh Lỗi tự mình gọi điện thoại.
Vì thỏa mãn thú tính cường đại của người nào đó, An Hiểu Hiểu bị nhốt ở căn phòng cao cấp đằng đẵng mười hai tiếng, thân thể mẫn cảm vì vừa trải qua tư vị tình ái đã bị ai đó biết hết, còn khai phá nhiều chỗ mẫn cảm.
Điều duy nhất đáng giá là, cái túi bao cao su đã dùng mất năm cái...
Mười hai giờ dùng hết năm bao cao su! An Hiểu Hiểu thực sự bị dọa ngây người, nhớ tới Thường Nhạc từng dùng khẩu khí ám muội nói với cô Hạng Thanh Lỗi là cao thủ ở trên giường, có khả năng biến cô gái thanh thuần trở thành người phụ nữ dâm đãng.
Thời điểm đó có đánh chết cô cũng không tin, hiện tại hồi tưởng tối hôm qua đằng đẵng mười hai giờ "đại chiến", còn có cô ở dưới thân anh luôn miệng cầu xin thực khiến cô muốn đâm đầu chết.
Lúc ra khỏi khách sạn, nàng đã bị Hạng Thanh Lỗi uy no, hơn nữa thiếu chút lại chạy trở về trên giường, may mắn cô tử cố sống cố chết cầu xin mới làm cho anh dừng tay.
Xương cốt toàn thân đều giống như bị người ta tháo rời rồi xếp lại từng cái một, An Hiểu Hiểu cố chịu đau, chỉ muốn bẻ gãy thắt lưng, buổi chiều lại phải đi làm.
Một bước tiến vào "Khang Linh", không chỉ đồng nghiệp ở phòng tiếp tân nhìn nàng, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng hướng cô bật cười haha, không cần đoán cũng biết, chuyện Hạng Thanh Lỗi thay cô xin phép đã truyền khắp toàn bộ công ty.
An Hiểu Hiểu cảm thấy như vậy thực là dọa người, nhưng là cô phát hiện tiền lương tháng này không hiểu sao lại tăng thêm vài ngàn, thái độ của Trầm đại nương đối với cô cũng từ nghiêm khắc chuyển qua hiền lành thân thiết, cô cảm thấy dọa người cũng không có gì không tốt.
"Hiểu Hiểu, cậu đúng là cô bé lọ lem, hiện tại mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt vừa ghen tị lại vừa hâm mộ, nhìn bà quản lí mặc đồ đen của cái tầng này mà xem, bình thường đối với nhân viên tiếp tân chúng ta có thái độ coi thường không để đâu cho hết, hiện tại thì chỉ có thể trừng mắt nhìn mà thôi!"
Hơn ba giờ chiều, Trầm đại nương vừa vặn ra ngoài, mọi người thừa dịp lúc này ăn điểm tâm cùng tán gẫu, An Hiểu Hiểu bị đồng nghiệp vây quanh, muốn chạy trốn cũng trốn không được.
"Hì hì" Hiểu Hiểu không biết nên trả lời thế nào, chỉ là ngây ngô cười.
"Thế nào? Tổng tài đối xử với cậu không tốt sao?"
"Có phải công phu trên giường của anh ấy thực mãnh liệt không?"
"Anh ấy đưa cái gì cho cậu làm lễ vật? Dây chuyền kim cương hay là ngân phiếu?"
Đối mặt với những lời truy vấn này, An Hiểu Hiểu rõ ràng ăn không tiêu, chỉ có thể ậm ừ trả lời, không phải gật đầu thì là lắc đầu, côchỉ nói chuyện này cho một mình Thường Nhạc biết, còn với cái loại người nhàn rỗi thích đưa chuyện này là một mực giấu kín.
Cái gì cậy thế ép người, cái gì cáo mượn oai hùm, An Hiểu Hiểu là học không đến, cô cũng biết chính mình không có cái tính ấy, cũng tự biết thân biết phận. Tổng tài chính là nhất thời ham muốn của lạ, quan hệ kiểu này sẽ không có khả năng kéo dài.
Nếu cô cũng giống như những nữ nhân vật chính trong các bộ phim truyền hình thường bị ức hiếp, cô sẽ không làm gì cả, vẫn nên hảo hảo bảo vệ bản thân để tránh bị khi dễ.
Biết ý tưởng của An Hiểu Hiểu, Thường Nhạc khen ngợi gật gật đầu, sờ sờ đầu cô."Ý này rất hay, chơi thì cứ chơi, những ngàn vạn lần đừng để cho loại nam nhân hoa tâm cặn bã kia hủy đi tương lai của bản thân."
An Hiểu Hiểu nghe xong thật sự là dở khóc dở cười, lại một lần nữa khắc sâu cảm giác suy nghĩ logic của Thường Nhạc thật sự khác người bình thường.
Chung quy nữ nhân rất hay ghen tị, cho nên những đồng nghiệp ở phòng tiếp tân vẫn là chế giễu cô.
"Hiểu Hiểu, cậu sẽ không hồn nhiên cho rằng, chuyện của cậu cùng tổng tài truyền ra, thì cậui vẫn còn có thể bình yên tiếp tục làm việc ở 『 Khang Linh 』 đi?" Đồng sự Giáp San San nói.
"Đúng vậy, vì sao tổng tài trước kia cũng không đụng vào nhân viên của công ty? Chính là bởi vì sợ chuyện sẽ ầm ĩ làm mất mặt thôi! Nhưng là công ty là nhà anh ấy, tuyệt đối không có khả năng boss chạy lấy người còn cậu được ở lại đi." Đồng sự Ất Lương Lương phụ họa theo.
An Hiểu Hiểu nghe xong rất là bất an, càng nghĩ càng lo, đến mức điện thoại kêu lên hai ba lần mà cô cũng không phát hiện ra.
Đợi đến khi bình tâm lại, đã là sau khi tan tầm.
Đây là lần đầu tiên cô nghe điện thoại của Hạng Thanh Lỗi, cô khẩn trương khắp người đều đổ mồ hôi, điện thoại vừa chuyển một khắc, nghe thấy tiếng nói gợi cảm trầm thấp của Hạng Thanh Lỗi, cô bỗng nhiên kêu sợ hãi một tiếng, sau đó làm rớt di động.
Hạng Thanh Lỗi thực mất hứng gọi lại, quả thực không thể tin được hắn cũng có ngày bị nữ nhân từ chối nghe điện thoại, An Hiểu Hiểu này quả thực có lá gan không hề nhỏ.
"Uy?" Vừa nghe thấy tiếng nói của anh, An Hiểu Hiểu lại nghĩ tới cảnh điên cuồng tối hôm qua, trái tim đều phát run.
"Vì sao tắt điện thoại?" Trong di động truyền đến giọng không mấy vui vẻ của Hạng Thanh Lỗi.
"Em không nghĩ muốn lừa dối mọi người trong công ty..." Cô bứt rứt nói.
Hạng Thanh Lỗi buồn cười hừ lạnh."Nói dối! Đến tối xem anh trị em thế nào."
"Buổi tối?" Phát hiện trong thang máy mọi người đều lén nhìn mình, An Hiểu Hiểu đè thấp âm lượng kinh ngạc hỏi.
"Anh đặt bàn rồi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm." Hắn cả ngày đều muốn cô, căn bản cái gì cũng làm không được.
"Nhưng tối nay em bận rồi." An Hiểu Hiểu yếu ớt nói.
"Quan trọng hơn cả chuyện đi ăn cơm với anh sao?" Hạng Thanh Lỗi khẩu khí rõ ràng trầm hạ.
"Không có... Chỉ là đồng nghiệp tụ tập thôi."
"Bỏ đi!"
"Nhưng mà... Đây là công ty cho phép tụ tập, dùng quỹ để trả, mỗi quý chỉ có một lần, không đi thực đáng tiếc."
Ở bên kia Hạng Thanh Lỗi nghe xong, thiếu chút nữa bóp nát di động trong tay. Cho nên ý tứ của cô là - bữa liên hoan miễn phí của công ty còn quan trọng hơn đi ăn tối với hắn?
Cái buổi liên hoan kia giỏi lắm thì một người được năm, sáu trăm đồng, còn hắn đặt bàn tại nhà hàng năm sao, do đầu bếp nổi tiếng Michelin trực tiếp nấu, rút cuộc thì cái đầu của An Hiểu Hiểu được dùng vào đâu chứ?
Nếu không phải cô xài chiêu lạt mềm buộc chặt, thì chỉ có thể là đồ ngốc! Ngốc tới mức làm cho hắn tức không nói được gì, thật muốn lập tức vọt tới trước mặt cô, gõ gõ của đầu của cô, thuận tiện nắm lấy cằm, hung hăng hôn cô đến khi tỉnh ra mới thôi.
An Hiểu Hiểu nghe thấy bên kia di động truyền ra thanh âm không được vui, liền vội vàng bồi thêm một câu: "Sau khi tan tiệc em sẽ tới tìm anh..."
"An Hiểu Hiểu, lập tức đến trước cửa công ty ngay, bằng không em ngày mai liền cút về nhà mà tự mút ngón tay."
Mệnh lệnh truyền đến là phải ngay lập tức được thực thi, để xe ở bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, cô nhanh chóng đi vào thang máy, lộn trở lại đại sảnh lầu một.
Kêu một tiếng, cửa thang máy mở, trùng hợp làm sao nhân viên cùng trưởng bộ phận tiêu thụ cũng từ thang máy đối diện đi ra, thân là nhân viên tiếp tân có thân phận thấp nhất trong công ty, An Hiểu Hiểu theo bản năng cúi đầu, muốn cho các cô đi ra trước.
"An Hiểu Hiểu, em còn đứng ngây ngốc đó làm gì hả?"
Hạng Thanh Lỗi hai tay đút trong túi quần, thân ảnh cao lớn đứng ở cách đó không xa, mắt phượng khóa chặt trên người An Hiểu Hiểu, ngoại trừ ánh mắt kinh diễm thì không còn gì khác.
Đám nhân viên kia lách thành hai hàng đi qua người An Hiểu Hiểu, không nhịn được mà liếc cô một cái. Mục đích quá rõ ràng, ánh mắt ghen ghét cùng hâm mộ đều dừng lại ở trên nữ nhân ngốc là cô.
"Không nghe thấy anh kêu em sao?" Hạng Thanh Lỗi giương mày, không để ý đến ánh mắt của đám nhân viên.
An Hiểu Hiểu run run, hận dưới chân không tự nhiên xuất hiện một cái hố, cả người trực tiếp ngã xuống đó, cũng tốt hơn ở trước mặt mọi người đi tới chỗ Hạng Thanh Lỗi.
Hạng Thanh Lỗi không kiên nhẫn, nhìn ra cô đang giống như đà điểu cúi đầu giả chết, đành tự mình đi qua, kéo lấy tay cô, ương ngạnh đem cô ra khỏi công ty.
Mọi người đứng đờ ra, tận mắt nhìn thấy chuyện đồn thổi bấy lâu nay là thật, dị thường kinh ngạc, không khí lập tức trở nên trầm mặc, thời gian cũng dường như trôi chậm hơn.
"Ăn bữa cơm còn muốn anh tự thân đến mời, em thực sự lớn mật đấy." Bước ra trước cửa, Hạng Thanh Lỗi còn ác ý ném ra một câu, rõ ràng là sợ tin đồn trong công ty còn chưa đủ nhiều.
An Hiểu Hiểu thực muốn khóc, phỏng chừng sáng mai sẽ có thêm nhiều lời đồn đại nữa cho mà xem, Hạng Thanh Lỗi khẳng định là cố ý!
Biết ánh mắt của mọi người còn nhìn chằm chằm sau lưng mình, An Hiểu Hiểu không dám cãi lại, chỉ có thể yên lặng lên xe của Hạng Thanh Lỗi.
Ngày hôm qua là BMW, hôm nay đổi thành chiếc Lamborghini, loại phô trương này còn hơn cả trong truyện Cidenralla, chỉ tiếc trong cuộc sống hiện thực thì cô bé lọ lem là cô sắp bị đánh đến hiện nguyên hình rồi.
"Đi ăn cơm cùng với anh mà em lại làm ra một bộ dáng như sắp khóc vậy?" Hạng Thanh Lỗi một bên lái xe, một bên hướng An Hiểu Hiểu hỏi, khóe miệng cong lên, tâm tình thập phần sung sướng.
"Tổng tài..."
"Gọi ai vậy?" Hạng Thanh Lỗi mắt điếc tai ngơ.
An Hiểu Hiểu quay mặt, húng hắng hai câu, ngay lập tức chuyển qua vẻ mặt quyến rũ, nở nụ cười chuyên nghiệp của nhân viên tiếp tân, dùng giọng nói ngọt như đường hướng hắn gọi: "Thanh Lỗi."
Chỉ một tiếng ngọt ngào này, Hạng Thanh Lỗi nhận ra chính mình không thể kiểm soát được thân thể, nhiệt độ cơ thể lên cao, hiệu quả như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không cần nhìn cô trần truồng, chỉ cần cô gọi tên anh thật ngọt ngào, hắn liền nổi lên phản ứng mãnh liệt, rút cục An Hiểu Hiểu đã hạ ma chú gì lên người hắn?
"Em có chuyện muốn thương lượng với anh..." Không phát hiện hắn thất thần, An Hiểu Hiểu tiếp tục nói.
"Chuyện gì?" Mắt phượng khẽ liếc, khiến tim cô đập loạn.
"Chính là, có liên quan đến công việc của em."
"Muốn chuyển sang bộ phận khác?"
An Hiểu Hiểu lắc đầu, cố lấy dũng khí nói."Không phải."
"Vậy nói xem." Nhìn thấy bộ dạng uất ức của nàng, Hạng Thanh Lỗi cuối cùng đồng ý.
An Hiểu Hiểu nuốt một ngụm lớn, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn, dễ dàng khơi mào ngọn lửa nóng trong người Hạng Thanh Lỗi.
"Chính là..." Cô khẩn trương cắn môi dưới, như là vô tâm dụ hoặc, làm cho Hạng Thanh Lỗi không thể chuyên chú lái xe."Tuy rằng bây giờ chúng ta đang là yêu đương nồng nàn, nhưng là luôn luôn có một ngày nào đó, chuyện giữa chúng ta kết thúc, thì anh sẽ không đuổi em ra khỏi công ty chứ?"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |