← Ch.08 | Ch.10 → |
Hạng Thanh Lỗi nghe xong, không giận cũng không cười, đem xe ngừng bên đường, quay đầu lại trừng cô: "Em thật muốn chúng ta kết thúc như vậy?"
"Không phải em muốn, mà là chuyện đó tất nhiên sẽ xảy ra thôi! Em chỉ là nhìn mây đoán mưa, lo nghĩ cho bản thân thôi."
Dù sao chuyện chơi xong thì vứt bỏ, nữ nhân vật chính chẳng những không vơ vét được cái gì béo bở mà còn phải bồi thường cả trái tim khổ vì tình, đã không còn thích hợp ở thời đại này, cô chính là tính toán kỹ lưỡng, cho dù là yêu đương cũng muốn coi trọng thực tế nha!
Vừa nói xong, An Hiểu Hiểu nhìn thấy Hạng Thanh Lỗi cả khuôn mặt đều đen, trong mắt toát ra hai ngọn lửa, nhưng biểu cảm vẫn là cực kì lạnh lùng, chỉ có trên trán nổi lên gân xanh chứng tỏ anh đang tức giận.
"Ai nói anh với em nhất định sẽ kết thúc? Nói không chừng cứ như vậy mà kéo dài vĩnh viễn!" Hạng Thanh Lỗi gợi lên ý cười.
"Như vậy sao được!" An Hiểu Hiểu kinh hô."Kịch tình sẽ không như vậy đi."
"Cái gì kịch tình?"
"Phim truyền hình, còn có tiểu thuyết, bình thường đều sẽ không diễn ra như vậy."
"Em bình thường đều xem cái loại sách vớ vẩn như thế sao?" Anh gõ lên trán cô một cái, nhìn cô ngơ ngác xoa đầu kêu đau, trong lòng thế nhưng có điểm không nỡ, đành phải đem cô kéo vào trong lòng.
"Dù sao anh cũng không phải thực sự thích em..." Thanh âm của cô thập phần nhỏ bé yếu ớt, nhưng vẫn là bay vào trong tai anh.
"Anh khi nào biểu hiện làm cho em cảm thấy anh không thích em?
"Anh đối với em chỉ là nhất thời mê muội thân thể... Rất nhanh sẽ chán." Tựa như nữ nhân cam nguyện chìm đắm làm bạn giường, cô cũng sẽ không là ngoại lệ, nói không chừng hạ tuần hai người liền 88. (bye bye)
Em không có tự tin vào bản thân?" Cô đại khái sẽ không biết lực sát thương của cô đối với anh có bao nhiêu lớn, nhưng là anh cũng sẽ không để cho cô biết.
"Không phải không tự tin, mà là tự mình biết mình." Cô hít sâu, giương lên mắt to sáng ngời, dũng cảm nói:"Nếu anh thực sự chán, nhất định phải chính miệng nói với em, tốt nhất là có thể nói trước, để cho em có chuẩn bị tâm lý."
"Loại chuyện này còn có thể nói trước sao? Em cho là tiêm thuốc dự phòng hay là chích ngừa vắc-xin phòng bệnh?" Hạng Thanh Lỗi giận dữ cười.
"Được rồi được rồi, em đây sẽ thức thời một chút, chỉ cần nhận thấy được cái gì, liền hỏi anh một chút, như vậy có thể chứ?"
"Tùy em." Hạng Thanh Lỗi đã giận đến không muốn nói chuyện.
"Kia vạn nhất thực sự chán, em còn là có thể tiếp tục làm ở 『 Khang Linh 』đúng không? Anh sẽ không khai trừ em đi?"
"An Hiểu Hiểu, em thực sự rất thích chọc anh tức giận?"
"Ách... Em đã dự tính hợp đồng, hi vọng anh ký tên đóng dấu, nếu chúng ta chia tay, em còn có thể giữ công tác của mình..." An Hiểu Hiểu vừa nói xong, từ trong túi xách lấy ra hợp đồng tự chế.
Cái này, Hạng Thanh Lỗi là triệt để nổi giận.
Ngày đó bữa tối bị huỷ, An Hiểu Hiểu đói bụng bị mang đến nơi nào đó cao cấp, hai tay bị caravat trói trên đỉnh đầu, đồng phục trên người bị hung hăng kéo mở, quần lót ren lủng lẳng trên mắt cá chân, ngay cả váy còn chưa có cởi hẳn, cứ như vậy bị anh hung hăng chiếm lĩnh.
"A a a... Về sau không dám... Anh nhẹ chút... A a..."
"Hiện tại cầu xin tha thứ đã quá muộn!" Một cái xâm nhập va chạm tận cùng, cũng đem thần trí của cô đánh bay.
......
Cái loại kề cận tử vong lại vô cùng dễ chịu giải phóng này, dường như ngay cả linh hồn cũng cùng nhau đạt được giải thoát, trong mắt thế giới đều bị tình dục nhuộm thành sắc thái rực rỡ tươi đẹp.
Một đêm kia, mặc cho An Hiểu Hiểu khóc kêu cầu xin tha thứ thế nào đều vô dụng Thuận tiện, số lượng bao cao su hao tổn tăng một cách chóng mặt, thật sự là đáng mừng!
Nháy mắt, hai tháng trôi qua, hôm nay là ngày tròn ba tháng An Hiểu Hiểu cùng đại Boss kết giao, sáng sớm tỉnh lại đã nhận được tin nhắn, bảo cô buổi tối trang điểm cho thật phấn nộn ngon miệng.
An Hiểu Hiểu đọc xong tin nhắn lại cọ cọ một hồi trên giường, đang là ngày nghỉ, đương nhiên muốn hảo hảo ngủ bù, tỉnh lại lần nữa, đã là sau giữa trưa,
Đứng dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, chọn một bộ âu phục màu hồng phấn, làn váy thêu hoa hồng cùng dã bách hợp, làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, giống đóa hoa xuân kiều diễm nở rộ.
Bây giờ cho tới giờ hẹn vẫn còn sớm, cô nhanh nhẹn rời khỏi phòng nhỏ, đi đến bách hóa phụ cận nhà ăn công ty, ngón trỏ khẽ nhẹ trên cánh môi hoa anh đào, mắt to xuyên qua lớp kính thủy tinh triển lãm, tìm món quà thích hợp.
Nói ra có lẽ sẽ không có người tin, trong khoảng thời gian hai người kết giao này,
Hạng Thanh Lỗi chưa hề tặng cô cái gì, nhiều lắm chỉ là lặng lẽ "trở về" tiền lương, biến thành cô một lần ai oán cảm thấy chính mình giống cái nữ lang.
Nhưng là "mê muội thân thể" cô, anh cũng không có nhạt dần, ngược lại lại có xu thế dần dần trầm mê, làm cho cô hàng đêm có nhà lại về không được, cơ hồ là ký túc ở khách sạn cao cấp.
Ngẫu nhiên vẫn sẽ nghe thấy một ít tiểu tin tức, hoặc là bát quái tạp chí sinh động như thật miêu tả Hạng Thanh Lỗi cùng ai ai ai chụp kéo, hoặc là mỗ nữ minh tinh dạ phóng Hạng Thanh Lỗi, hoặc là Hạng Thanh Lỗi ra vào câu lạc bộ đêm nổi danh hơn nữa thủ bài ca phúng điếu đàn đương hồng tiểu hôm sau...
Về đồn đãi này nọ, An Hiểu Hiểu một mực không xem không nghe thấy, ngay cả thói quen thu thập tin tức của Hạng Thanh Lỗi cắt từ báo đều giảm đi.
Đúng vậy, cô là tâm tính đà điểu không có sai, chính cô cũng biết đoạn quan hệ thân thể này thực ngắn ngủi, có lẽ liền như cầu vồng sau mưa, chỉ trong chốc lát, nhưng cô vẫn như cũ vui vẻ cùng trầm luân trong đoạn cảm tình này.
Chọn xong lễ vật, An Hiểu Hiểu nhịn đau đưa ra thẻ tín dụng, nhìn tiểu thư quầy thu ngân quẹt thẻ, sau đó đem hai chỉ nam nữ đối biểu cất vào hộp nhung gấm màu lam, đóng gói tinh xảo hoa mỹ.
Cô tiếp nhận đối biểu giá trị hai tháng tiền lương, lòng đang chảy máu, khóe miệng cũng là loan thành độ cong ngọt ngào.
Hôm nay là kỷ niệm tròn ba tháng, cô hẳn là nên biết điều một chút, tuy rằng loại hành động này thoạt nhìn giống lấy lòng nam nhân, nhưng cô tin tưởng anh hẳn là sẽ không cự tuyệt mới đúng.
Thời gian hẹn vừa đến, An Hiểu Hiểu đã ngồi vào chỗ của mình ở nhà hàng hai người thường đến, nơi này bỏ ra trăm vạn trang hoàng thật hoa lệ, nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, đầu bếp chính ba sao Michelin, mọi thứ đều là cao cấp nhất, cũng là nhà hàng Hạng Thanh Lỗi yêu thích nhất.
An Hiểu Hiểu nhìn túi giấy màu lam đặt ở bên cạnh, tưởng tượng vẻ mặt Hạng Thanh Lỗi khi nhận quà, không khỏi lộ ra chút bật cười ngượng ngùng ngây ngô.
Hạng Thanh Lỗi xa xa đi vào nhà ăn, lập tức thu vào mắt mạt mỉm cười này, mắt phượng nhẹ giương, tâm tình cực tốt.
Anh cùng An Hiểu Hiểu kết giao, chẳng những ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả chính anh đều cảm thấy kinh ngạc không hiểu, cho rằng rất nhanh sẽ chán ngấy, cho rằng chỉ là cảm giác tươi mới nhất thời, nhưng dần dần, nhợt nhạt để ý dần dần trở nên nồng đậm, tình cảm với cô chậm rãi rõ ràng, trở thành tình cảm sâu đậm.
Ở phương diện tình ái, anh đối với cô là triệt để mê muội, tình cảm càng ngày càng sâu, anh cũng càng ngày càng để ý cảm thụ của cô, tham lam muốn xem cô ngu si lại thường xuyên nói ra những câu kinh người lại đáng yêu.
Có lẽ tình yêu chính là như vậy, tồn tại một cái đặc thù trong cuộc sống, một định mệnh nữ nhân, vô luận đẹp xấu, vô luận phú quý hay bần cùng, cô đột nhiên xông vào trong tầm mắt, làm chủ tất cả cảm giác của anh, từ nay liền là chúa tể toàn bộ thế giới.
An Hiểu Hiểu gây cho anh chính là cảm giác mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến anh đã không thể nắm trong tay tình cảm chính mình, càng không thể đắn đo đối cô để ý nên phóng bao nhiêu, hết thảy đều bị cảm giác lôi kéo.
"Ngây ngô cười cái gì?" Hạng Thanh Lỗi ngồi vào chỗ đối diện, nhẹ gõ trán cô một cái. An Hiểu Hiểu nhanh chóng thu hồi tươi cười, co quắp theo anh khoát tay, sắc mặt thục hồng giống cà chua, suy xét khi nào thì đem quà lấy ra có vẻ thỏa đáng?
"Anh thật chậm nga, em bụng đều đói rồi." Cô yêu kiều nói.
"Vậy ăn nhiều một chút, buổi tối mới không mệt mà suy sụp." Hạng Thanh Lỗi mày giương lên, tầm mắt lưu lại ở cổ áo trễ thấp của cô.
An Hiểu Hiểu bị anh nhìn chăm chú xấu hổ vô cùng, đành phải đem mặt vùi vào menu, cố gắng gọi món ăn, cũng chỉ có ăn cơm mới có thể lau của anh dầu, đương nhiên muốn bốn phía địa điểm.
Dù sao trong mắt anh, cô là tiểu dê béo "đợi làm thịt", mỗi lần hẹn hò, trước tiên nhất định sẽ đem cô uy no, thẳng đến cô ăn không nổi nữa mới thôi, sau đó liền đến phiên cô "uy no" Anh.
Hôm nay trước khi xuất môn có cân qua, béo lên hai kg, hết thảy chính là hạnh phúc phì a!
"Tuần sau anh phải đi châu Âu, em theo anh đi." Ăn được một nửa, Hạng Thanh Lỗi nhàn nhạt nói, thậm chí khẩu khí không phải hỏi, mà là đơn phương báo cho biết.
An Hiểu Hiểu ngẩn người, dao nĩa trong tay ngừng lại, trên mặt tràn đầy khó xử."Nhưng là như vậy thì tiền thưởng chuyên cần của em toàn bộ liền ngâm nước nóng nha... Có thể không đi hay không?"
Một cái liếc mắt lạnh lùng sắc bén phóng tới, An Hiểu Hiểu sợ tới mức lạnh run, bội phần cảm ủy khuất cúi đầu. Mỗi khi cô bày ra bộ dáng con chó nhỏ đáng thương này, hơn phân nửa đều có thể làm Hạng Thanh Lỗi đau tiếc, khá là hưởng thụ.
Nhưng là lúc này Hạng Thanh Lỗi khó có lúc hạ ác tâm, chính là không chịu nhượng bộ, anh đã cho cô nhiều lắm đãi ngộ đặc biệt, cô lại tổng không chịu đối anh biểu hiện ra một tia để ý, thật nhiều lúc anh đều cảm thấy như là anh đang bắt buộc cô.
An Hiểu Hiểu thực sự như lời cô ấy nói, thầm mến anh thật lâu sao? Vì sao anh không cảm giác được?
Hạng Thanh Lỗi lần đầu đối nữ nhân cảm thấy hoảng hốt, thậm chí ẩn ẩn có không muốn thừa nhận cảm giác thất bại, An Hiểu Hiểu này, rõ ràng đơn thuần lại vô tâm cơ như vậy, nhưng là anh thế nhưng nắm không được lòng của cô. Hạng Thanh Lỗi chán ghét chính mình lo âu như vậy, lại muốn gắt gao bắt được An Hiểu Hiểu, cố tình cô luôn một bộ không sao cả, chọc lửa giận của anh cuồng cháy.
"Anh sẽ nói thư ký giúp em xin phép, em chuẩn bị một chút đi." Anh ra mệnh lệnh "không cho cãi lời".
"Không có thương lượng sao?"
"Không muốn đi cũng được, vậy từ chức." Hạng Thanh Lỗi mặt mày tối xuống, tư thái tao nhã cắt gà rượu đỏ đôn xuân trên đĩa sứ.
"Như vậy không được!" An Hiểu Hiểu thiếu chút nữa kéo khăn bàn kháng nghị."Cứ như vậy, mọi người rồi sẽ biết em với anh cùng đi công tác."
"Biết thì như thế nào? Chẳng lẽ đi cùng anh là chuyện xấu hổ không dám gặp người?"
Khi hai người hẹn hò, Hạng Thanh Lỗi thường là tư thái lười nhác thả lỏng, khó có được thần sắc nghiêm khắc xuất hiện giờ phút này, An Hiểu Hiểu không nhịn được rùng mình.
Ngô, thật hung dữ! Rõ ràng trên bàn anh là hương thuần tuý úc gà đôn xuân, nhưng thế nào ăn vào miệng anh, toàn như là thuốc nổ, gầm với cô hoàn toàn khác hẳn?
Ăn sai dược là đi? An Hiểu Hiểu co đầu rụt cổ âm thầm đoán.
"Cũng không phải không dám gặp người, chính là rất dọa người".
Vạn nhất không lâu sau hai người 88 nói chia tay, bọn họ có làm bất cứ sự tình gì, đều sẽ trở thành trò cười cho mọi người lúc trà dư tửu hậu, anh là đại Boss đương nhiên không sao cả, không ai dám chê cười anh, khốn khổ tuyệt đối là tiểu cung nữ cô đây.
Hạng Thanh Lỗi đương nhiên không hiểu logic này, trong mắt anh, An Hiểu Hiểu mọi cách chống đẩy đều là đang khiêu chiến mị lực nam tính của anh, khắp nơi chứng minh thầm mến trong miệng cô tất cả đều là nói dối.
Nếu thực sự thích anh, kia không phải hẳn là từng phút từng giây đều muốn ở cùng nhau? Nữ nhân vừa động tình không phải đều như vậy sao, khi nào thì có ngoại lệ? Chỉ có không yêu, mới có thể ra sức khước từ.
"Đi với anh làm cho em thực dọa người? Thầm mến quỷ quái gì đó, cũng đều là đâu có nghe? Chính là muốn nịnh bợ anh?" Mắt phượng giơ lên, tản ra hàn băng.
"Không phải như thế..."
"An Hiểu Hiểu, anh dễ dàng tha thứ cho em nhiều như vậy, em lại lấy loại tâm tính này đến đáp lễ anh, em coi anh là cái gì? Tăng lương, máy rút tiền, hay là thật muốn trèo lên giường của anh sẽ có chỗ tốt?"
Lần này Hạng Thanh Lỗi là thật tức giận, anh nhận ra chính mình đối An Hiểu Hiểu để ý đã vượt quá tầm tay, anh thậm chí khi mỗi lần triền miên qua đi đối với cô ngủ say, không nhịn được bật thốt lên nói yêu cô.
Vô luận là thân thể hay tinh thần, anh đều thật sâu vì cô mà mê muội, nhưng cô đâu?
Luôn mang tâm tính bi quan đôi ta tùy thời sẽ kết thúc, còn quấn quít lấy anh đòi ký hiệp ước "Sau khi chia tay còn có thể tiếp tục ở lại Khang Linh công tác".
Một lần hai lần ba lần, anh toàn nhẫn, là vì cô khiến cho anh hứng thú, cố ý chọc giận thủ đoạn của anh, về sau dần dần phát hiện, cô là nghiêm túc, hơn nữa không có lúc nào là không chuẩn bị chia tay, giống như chỉ còn chờ anh mở miệng.
Tối hôm trước thời điểm hai người kích tình cao trào, cô còn bấu cánh tay anh, thở gấp không nghỉ hỏi anh là không phải ngấy, ngấy muốn kết thúc sớm nói với cô, anh tức giận đến nỗi hung hăng đem cô ép buộc cả một đêm, thẳng đến hừng đông mới thôi.
Hạng Thanh Lỗi không thể không thừa nhận, đối mặt An Hiểu Hiểu, có thể nói tình trường cao thủ như anh thế nhưng không có cách.
Anh có ngạo khí cùng tự tôn của anh, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến.
So với Hạng Thanh Lỗi nổi giận, An Hiểu Hiểu cũng là một mặt vô tội.
"Nhưng là..." Cô hảo nghiêm túc nói:
"Trừ bỏ tăng lương, em cái gì ưu việt cũng chưa có được, anh ngay cả một cái dây chuyền kim cương cũng chưa tặng qua."
Hạng Thanh Lỗi nheo lại mắt phượng, tràn ngập lửa giận đã vọt tới cổ họng."Em quen anh cũng chỉ vì lấy lễ vật?"
"Rõ ràng là anh hỏi em..." Cô nhỏ giọng.
"An Hiểu Hiểu." Hạng Thanh Lỗi cảnh cáo kêu tên cô, hai gò má gầy yếu hóp lại, phác quanh khuôn mặt đang giận dữ.
"Em thực sự không bắt anh phải tặng cái gì tốt nha, anh vì sao muốn tức giận?" An Hiểu Hiểu lầm bầm, trong lòng rất là buồn bực, chợt một ánh chớp loé lên, bỗng nhiên hiện lên lời nói của Thường Nhạc mấy hôm trước.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |