Vay nóng Tinvay

Truyện:Ta là Thực Sắc - Chương 079

Ta là Thực Sắc
Trọn bộ 151 chương
Chương 079
Mông cùng mặt thân mật tiếp xúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Siêu sale Shopee


Tôi đau đến nỗi lệ văng tứ phía.

Xuyên qua màn nước mắt mông lung, tôi thấy người kia đuổi theo bóng dáng nhóc ăn mày, trong lòng bắt đầu tiến hành một tràng dài chửi rủa hắn. Đối tượng chủi rủa, trên có tổ tông tám đời của hắn, dưới có con cháu chắt chút chít của hắn, tất cả đều không chạy thoát. Nội dung chửi rủa chủ yếu là các danh từ có liên quan đến phương diện cơ quan sinh dục.

Tôi thừa nhận, tôi không phúc hậu.

Mắng xong một lúc sau, chờ cho mông bớt đau, tôi đi vào toilet phóng ra những thứ bên trong, sau đó, khập khiễng trở về phía đường cũ.

Nhưng vô cùng bất hạnh là, tôi lạc đường.

Đúng vậy, phòng ở đây nhìn không khác biệt lắm, đồng thời, ánh sánh hành lang lại vô cùng mờ, hơn nữa năng lực phân biệt phương hướng của tôi vô cùng kém.

Căn cứ vào các nguyên nhân trên đây, tôi lạc đường.

Xem ra, phải tìm một em phục vụ hỏi một chút.

Ông trời đối đãi không tệ, tôi mới vừa nghĩ như vậy, liền có một em phục vụ chạy về phía tôi.

Hắn chạy thật nhanh a, rất giống đang chạy thoát thân.

Tóc trên trán vốn được keo xịt tóc cố định thành một mảnh, hiện tại toàn bộ bắt đầu bung ra, giống phiến lá màu đen bị cắt vụn đứng sừng sững ở trên đầu.

Theo lời viện trưởng nói chính là "Lao nhanh như phóng nĩa (chạy như bay)".

Tôi muốn hỏi hắn đường nào đến phòng 403, nhưng mới vừa mở miệng nói chữ "Xin", chữ "Hỏi" tự còn đang trong cổ họng, hắn liền "vù" một tiếng chạy ngang qua người tôi.

Theo đó, gió lạnh thổi qua từng trận.

Đứa nhỏ này, thái độ phục vụ thật kém nha, phải để Bông tai đệ đệ dạy dỗ một phen thật tốt mới được.

Ai ngờ, chỉ trong giây lát, tôi mới biết lý do em phục vụ kia chạy trối chết.

Bởi vì, cuối hành lang bên trái, một đám người mặc đồ đen, tay cầm gậy lớn, vừa nhìn qua là biết ngay không phải người tốt, hùng hổ đi về phía bên này.

Lẽ nào, đây chính là thủ hạ của Đại Đao khu đông chạy đến quậy phá mà Bông tai đệ đệ đã nói?

Tôi nhất thời sợ tới mức sắp tè ra quần, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Không nghĩ nhiều, tôi vội chạy theo hướng vừa rồi em phục vụ sinh vừa chạy trối chết lúc nãy.

Nhưng chỉ mới chạy năm bước, tôi liền thấy em phục vụ với cái đỉnh đầu lá đen kia gấp rút chạy ngược lại.

Tôi vừa định hỏi tại sao, nhưng chưa mở miệng, liền thấy đáp án —— ở hành lang bên phải, một đám người cũng mặc hắc y, tay cầm gậy sắt, vừa nhìn qua là biết ngay không phải người tốt cũng đang hùng hổ đi tới.

Xem ra là hai bên giang hồ sống chết với nhau, tôi cùng em phục vụ đáng thương bị kẹp ở giữa, không thể động đậy.

Thì ra đi vệ sinh cũng có thể mất mạng nha.

Tôi cùng em phục vụ kia chân tay luống cuống đứng tại chỗ, nhìn thấy hai đội nhân mã kia đang hướng lại gần.

Sau đó, ngay tại vị trí hai bên cách chúng tôi ba thước, bọn họ dừng lại.

Tôi cùng em phục vụ sinh kia thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cái này giống như không có khả năng xảy ra đánh nhau.

Nhưng mà, một giây sau, người cầm đầu hai bên đồng thời hô to: "Giết! Không chừa một ai!"

Sau đó, mỗi người đều tự giơ vũ khí hướng đối phương xông lên.

Tôi cùng em phục vụ kia bị dọa đến tè ra quần.

Trong lúc bối rối, tôi phát hiện ra phía sau lưng tôi có một phòng thuê, vội mở cửa, lôi cả em phục vụ xui xẻo kia vào.

Ai ngờ cửa phòng một lúc sau đã bị người phá, tiếp theo, những người đó vừa đánh vừa chen nhau tiến vào.

Tôi và em phục vụ kia gấp rút chạy về hướng toilet.

Nhưng vận khí quá tệ rồi, ngay cả uống nước lạnh cũng phải nghẹn, lấy một người giàu có bị bệnh liệt dương, phóng cái rắm cũng không cẩn thận theo miệng đi ra.

Ý của tôi là cái khóa cửa toilet có chút vấn đề, bên trong không thể khóa trái.

Không có cách nào khác, tôi cùng em phục vụ kia chỉ có thể dùng sức chống cửa.

Tuy rằng sức lực của tôi trong đám con gái có thể coi là lớn, nhưng em phục vụ xui xẻo kia thuộc loại mĩ nam đang thịnh hành, thân mình đặc biệt gầy yếu.

Cho nên tổng hợp, thực lực chúng tôi liền đầu hàng.

Vì thế, không cần đến một phút, một người đầu trọc liền xông vào.

Tôi vội cầu xin tha thứ: "Đại ca tha mạng, chúng tôi là quần chúng vô tội a!"

Mắt tên đầu trọc lóe lên ánh nhìn dâm đãng, khóe miệng dính mẩu nước bọt, cười hề hề nói: "Nếu đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ không đánh các ngươi."

Tôi nhắm mắt lại, nội tâm đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cảm thấy rằng sinh mệnh vẫn là quan trọng hơn.

Vì thế, tôi cắn răng, giang hai tay ra, nói: "Đến đây đi, ta Hàn Thực Sắc hồng nhan bạc mệnh, hôm nay là kiếp số của ta, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi!"

Ai ngờ, đôi mắt như hạt đậu xanh của tên đầu trọc nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá một phen, mũi hừ ra một tiếng: "Ngươi nghĩ đẹp thật đấy!"

Tôi sửng sốt: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Tên đầu trọc vuốt cằm, nhếch môi, lộ ra hai chiếc răng cửa bằng vàng, nhìn em phục vụ xui xẻo kia, cười một cách dâm đãng: "Người ta muốn là hắn!"

Tôi thở ra một hơi, tiếp theo phất tay, nói: "Vậy tự ngươi kéo hắn ra ngoài đi."

Em phục vụ nhất thời mặt xám như tro tàn, bi ai sắp khóc.

Đầu bóng lưỡng cười dâm đãng, đem cây gậy đặt trên bồn rửa tay, tiếp theo bước tới kéo em phục vụ kia.

Em phục vụ sinh hoa dung thất sắc, nhìn qua thật là làm cho người ta thương tiếc.

Hơn nữa, vì tên đầu trọc thô bạo, làm cho bả vai mỹ lệ của em phục vụ lộ ra.

Hai mắt tôi nhíu lại, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ khí phách hào hùng.

Con mẹ nó, ta còn chưa ăn, ngươi muốn ăn trước.

Không nghĩ nhiều, tôi trực tiếp cầm lấy cây gậy sắt trên bồn rửa tay, đập mạnh vào cái đầu bóng lưỡng của tên đầu trọc.

"Đông" một tiếng, tên đầu trọc loạng choạng tại chỗ, tiếp theo, liền ngã chổng vó trên mặt đất.

Ai ngờ bên này tên đầu trọc vừa mới ngã xuống, lại có một mặt thẹo đẩy cửa tiến vào, thấy đầu trọc trên mặt đất, ánh mắt cực kỳ hung ác: "Hai người các ngươi, cư nhiên dám đánh huynh đệ ta, muốn chết!"

Tiếp theo, hắn liền giơ cây gậy đập về phía tôi.

Tôi vội xoay người trốn, tránh được một kích trí mạng kia.

Hắn một kích không trúng, thân mình nghiêng về phía trước, nhưng hai ba bước liền tiến đến trước mặt em phục vụ.

Phỏng chừng là thấy em phục vụ dễ khi dễ hơn, liền giơ gậy lên, nện vào đầu hắn.

Em phục vụ nhắm hai mắt lại, nước mắt tràn đầy mi.

Tôi lại không đành lòng, vì thế, hai tay liền cầm cây gậy sắt kia, hướng về phía cúc hoa của mặt thẹo thọc một cái.

"Ngao!" một tiếng hét thảm thiết, mặt thẹo bỏ lại cây gậy, che lấy cúc hoa của mình, nhảy lên như tôm giãy.

Lần này, em phục vụ xui xẻo không chịu thua kém, vội vàng nhặt cây gậy sắt lên, hung hăng đập vào ót mặt thẹo một đập.

Vì thế, mặt thẹo cũng bỏ mình.

Kẻ thù quả thực đông như châu chấu.

Tôi cùng em phục vụ mới vừa nghỉ ngơi một phút, lại một cánh tay cuồn cuộn hình xăm rồng tiến vào.

Thấy hai người nằm trên mặt đất, mắt hắn sáng lên: "Thật sự là đạt được mà không cần phí công, hai người kia cư nhiên rơi vào tay ta."

Thì ra bọn họ không phải anh em, là kẻ thù không đội trời chung.

Tục ngữ nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Nghĩ vậy, tôi lơi lỏng.

Ai ngờ cái hình xăm cuồn cuộn kia khóe miệng nổi lên một tia cười gian, giơ cây gậy lên hướng tôi đánh tới.

Tôi không phục, vội làm ra dáng vẻ tạm dừng, hỏi: "Chúng ta giúp ngươi diệt bọn hắn, cho dù ngươi không cảm kích nhưng như thế nào còn muốn lấy oán trả ơn?"

"Không có cách nào" hình xăm cuồn cuộn tiếp tục cười gian: "Để tránh các ngươi ra ngoài khoe khoang khắp nơi là chính mình hạ gục bọn họ, ảnh hưởng việc ta tranh công."

Tôi rùng mình, cảnh cáo nói: "Ta là đảng viên dự bị, ngươi dám bất kính với ta, tổ chức đảng không bỏ qua của ngươi!"

Ai ngờ hình xăm cuồn cuộn kia tư tưởng giác ngộ không cao chút nào, vẫn cầm cây gậy hướng đến đầu tôi.

Tôi lấy tay chỉ vào phía sau hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi xem!"

Hình xăm cuồn cuộn tiếp tục nhe răng cười: "Ngươi xem lão tử ngốc a, lại tin tưởng ngươi? Ha ha ha ha...... A!"

Em phục vụ đập một kích, hắn liền như vậy ngã xuống.

Tôi cảm thấy đáng tiếc, nếu hắn tin tôi không phải không có việc gì.

Vì muốn làm cho hắn nhớ đời, tôi cởi quần hắn, dùng dây cao su buộc thành cái nơ con bướm trên tiểu đệ đệ hắn.

Vốn đang nghĩ muốn viết câu "Hàn Thực Sắc ngao du tại đây" lên chỗ này, nhưng đứa nhỏ này vốn sinh ra đã kém cỏi, tiểu đệ đệ diện tích quá nhỏ, căn bản là không thể viết được, tôi chỉ có thể từ bỏ.

Thật vất vả, mới đợi được âm thanh bên ngoài nhỏ dần, tôi và em phục vụ liền mở cửa, rồi đi ra ngoài.

Dưới ánh sáng tối mù, tôi nhìn thấy, sảnh lớn bừa bộn ngổn ngang, rất nhiều người, đầu đều là máu, toàn bộ trong trạng thái hôn mê.

Ở giữa sảnh lớn, một người đang đứng, lưng đưa về phía chúng tôi.

Thân ảnh cao lớn, toàn thân toát ra hơi thở uy nghiêm, mỗi một đường nét trên cơ thể đều nguy hiểm.

Đây không phải là người đuổi giết nhóc ăn mày, hơn nữa còn là người làm tôi ngã trên mặt đất sao?

Trong nháy mắt, tôi kết luận, hắn không phải người tốt.

Hơn nữa, là người cực kỳ xấu.

Cho nên, chúng tôi cần phải tránh xa hắn.

Lại nói, em phục vụ kia quả thật xui xẻo.

Thứ nhất là chưa đủ từng trải, không nhìn rõ tình thế, thứ hai là phỏng chừng vừa mới ở trong toilet giết đỏ cả mắt rồi, hắn cư nhiên cầm gậy lớn đập chuẩn bị đập vào đầu người kia.

Tôi cũng không nói không thể đập, nhưng đập phải có hàm lượng kỹ thuật.

Em phục vụ xui xẻo, cư nhiên hô to một tiếng "Xem chiêu", tiếp theo tiếp tục chạy tới đập.

Hắn làm như vậy chẳng khác nào nói rằng: đại ca, ta đến đánh lén ngươi, phải chú ý nha!

Tôi vô cùng hoài nghi đứa nhỏ xem phim võ hiệp truyền hình quá nhiều rồi.

Phim võ hiệp cổ trang đều diễn như vậy, cho dù là nhân vật phản diện mi hươu mắt chuột, trước khi đánh lén, cũng phải quát to một tiếng mỗ mỗ mỗ mỗ chưởng, hoặc là mỗ mỗ mỗ mỗ châm.

Nhưng đó là TV a.

Cho nên, cây gậy ngay cả tóc của người cũng chưa đụng đến, em phục vụ xui xẻo bị đạp một cước văng vào vách tường làm tác phẩm nghệ thuật.

Lúc này, lại một người cầm gậy sắt đi vào đến, hô lớn: "Vân Dịch Phong, ta liều mạng với ngươi!"

Đáng tiếc, lời nói hào hùng vừa thốt ra vài giây, gậy sắt đã bị người gọi là Vân Dịch Phong đoạt lấy, tiếp theo đầu bị u lên một cục.

Người kia dường như thiên hạ vô địch, nhưng tôi Hàn Thực Sắc cũng là thiên hạ vô địch phiên bản 2. 0.

Ý tôi chính là, lúc Vân Dịch Phong tập trung tinh thần đối phó tên kia, tôi lén lút mai phục phía sau hắn, thần không biết quỷ không hay đập vào đầu hắn.

Tôi dùng hết sức bình sinh, cho nên, thiên hạ vô địch Vân Dịch Phong lung lay, ngã xuống trên mặt đất.

Rốt cục, thế giới hòa bình.

Tôi thở ra một hơi dài ra, vượt qua hắn đang té trên mặt đất, bước nhanh về phía cửa.

Nhưng đúng lúc này, mắt cá chân tôi lại bị một bàn tay to gắt gao túm lại.

Tim nhất thời ngưng đập.

Mẹ nó, hóa ra Vân Dịch Phong này là thiên hạ vô địch phiên bản 3. 0, bị tôi đập lại có thể không bất tỉnh!

Xong đời, lần này đầu tôi sẽ bị đập nát vụn.

Khi bị hắn bắt lấy, thân thể tôi đang tiến mạnh về phía trước, chính bởi vì bỗng nhiên có lực cản, thân thể tôi không tự chủ được té nhào về phía sau.

Tiếp theo, mông tôi liền nặng nề ngồi trên cái gì đó hình thù kỳ quái.

Nói là hình thù kỳ quái, cũng không sai.

Đồ vật này hình như là hình cầu.

Nhưng là, mặt cầu tuyệt không bóng loáng. Có một vật cao cao lồi lên, như là xương cốt.

Mà ở phía dưới vật lồi lên cao cao đó, là một cái động.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đó là một mặt người!

Hơn nữa chính là mặt Vân Dịch Phong!

Kỳ thật, lá gan Hàn Thực Sắc tôi rất là nhỏ.

Cho nên, bị dọa như vậy, hơn nữa đột nhiên ngồi xuống, tôi không cẩn thận đánh một cái rắm.

Đúng vậy, tôi ngồi ở trên mặt Vân Dịch Phong đánh rắm một cái.

Ý thức được điểm ấy, tôi tay chân vội vàng luống cuống bò dậy, vừa nơm nớp lo sợ nhìn, lại phát giác, Vân Dịch Phong hai mắt nhắm nghiền, đã hoàn toàn chết ngất.

Cuối cùng là bị mông phì nộn của tôi ngồi ngất, hay là bị tôi đánh rắm ngất, đó là một vấn đề.

Vì thế, tôi liền một tay đỡ má, nghiêm túc xem xét.

Nhưng là, chỉ xem xét ba giây đồng hồ, tôi liền co chân chạy ——hương vị kia rất là tươi sống, ngay cả chính mình cũng chịu không nổi.

Ra khỏi cửa, vội vã rẽ phải —— tôi nhớ rõ đó là đường đến đại sảnh.

Nhưng chưa chạy được vài bước, liền gặp gỡ người quen.

Tôi thấy Kiều bang chủ mang theo thủ hạ đến đây.

Giống như là nhân dân lao động cùng khổ gặp gỡ phóng quân, tôi chạy nhanh tới, nói: "Bang chủ a, ngươi rốt cục xuất hiện rồi!"

Kiều bang chủ liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: "Mau đi ra đi, Đồng Diêu bị thương."

Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, chạy nhanh về hướng đại sảnh.

Giờ phút này, đèn trong đại sảnh sáng chói, âm nhạc cũng ngừng, trên mặt đất đầy những mảnh vụn thủy tinh, còn có vết tích máu.

Một đám đông đang bị mấy chú cảnh sát áp chế, ngồi xổm trên mặt đất, đều nhận tội.

Mà tôi liếc mắt một cái liền thấy, trên sô pha giữa sảnh, Sài Sài cùng Bông tai đệ đệ vây quanh một người đầy máu —— Đồng Diêu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-151)