Mỹ nữ a mỹ nữ, lưu manh a lưu manh
← Ch.077 | Ch.079 → |
Phỏng chừng ông trời bồi thường việc tôi bị sét đánh, ngay buổi chiều hôm đó, bạn học Đồng Diêu liền đến phòng khám bệnh của tôi.
Tôi dùng sức nháy mắt mấy cái, nói: "Xương bọt biển lại gãy rồi?"
Đồng Diêu đi đến trước mặt tôi, đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực tôi, cười đến vô lại, đánh trả: "Bộ ngực lại bị rút lại rồi?"
Vài ngày không thấy, miệng lưỡi đứa nhỏ này có tiến bộ rồi, chạm đúng vào nỗi đau của tôi.
Nghĩ đến việc hai cái bánh bao của tôi bị co rút, lòng tôi tràn ngập ưu sầu, ảm đạm, chỉ có thể giống như tiểu đệ đệ bị mềm nhũn vậy, tê liệt ngồi trên ghế, lấy cằm đập cái bàn.
"Khách hàng tặng quà, ta nghĩ người có thể sử dụng." Đồng Diêu đem đồ vật đặt trước mặt tôi.
Tập trung nhìn, phát hiện có bột bí đỏ Paul&Joe[1].
Không tồi không tồi, tôi đang cân nhắc xem có cần đi mua một hộp không, thì hắn đã đem tặng tôi rồi.
Nể mặt giá trị của mấy món đồ này, tôi quyết định tha thứ cho Đồng Diêu về việc dám vũ nhục bộ ngực của tôi.
"Đúng rồi, hôm nay mục đích của ngươi đến đây chỉ là để tặng ta cái này?" Tôi hỏi.
"Không, một bằng hữu khai trương quán Bar, muốn mời ta đến ủng hộ, ta thấy ngươi gần đây cũng quá nhàn rỗi, định rủ ngươi cùng đi." Đồng Diêu dương dương tự đắc hất cằm: "Thế nào, buổi tối có rảnh không?"
"Buổi tối ta thật sự bận." Tôi mở phấn bí đỏ, nhẹ nhàng đùa nghịch.
"Có chuyện gì?" Đồng Diêu dương dương lông mi.
"Có hẹn" Tôi nói.
"Cùng tình nhân bí ẩn hẹn hò?" Đồng Diêu nở nụ cười, mỗi lần cười khóe miệng bên phải cũng đều nhích cao hơn một chút.
Kỳ quái chính là nhìn thấy lại không cảm thấy quái dị, ngược lại có một loại hương vị độc đáo riêng.
"Ngươi làm sao biết ta gần đây không gặp gỡ được đối tượng thích hợp chứ?" Tôi cố ý giỡn với hắn.
Lúc ấy, Đồng Diêu đứng trước cửa sổ, khi nghe tôi nói vậy, hắn quay đầu lại, trong mắt nổi lên chút ý cười như có như không.
"Ta chính là biết như vậy." Hắn nói.
Tôi cảm thấy được, nhất định là trên cái trán của tôi có khắc rõ hai chữ "Thặng nữ" (gái ế), trách sao người ta không biết.
Nghĩ như vậy, lòng tôi phút chốc ảm đạm.
Vì thế, tôi lại bắt đầu dùng cái cằm gõ bàn.
"Ngươi cho dù có gõ ra một cái hố thì cũng vô dụng thôi." Đồng Diêu kéo tôi dậy, nói: "Đi nào, đi ăn cơm trước, sau đó tìm chỗ nào uống rượu."
"Ngươi mời?" Tôi nâng mí mắt hỏi.
"Ngươi tưởng rằng mình nên hỏi vấn đề này sao?" Đồng Diêu kéo cà vạt xuống, hơi hơi nghiêng đầu xuống, làm vài lọn tóc đen buông xuống trán, phất qua phất lại.
Quả thật mọi người đã quen thuộc quá rồi, có lần nào tôi đi ăn cùng với hắn mà phải móc ra một phân tiền nào đâu?
Vì thế, tôi liền cầm điện thoại, gọi Sài Sài tới, vốn định gọi thêm Kiều bang chủ, nhưng lão nhân gia người ta còn phải lo trừ bạo an dân a, không tìm được người chỉ có thể kêu thêm nhóc ăn mày cho đủ số.
Cơm no rượu say, chúng tôi cùng ngồi trên xe Đồng Diêu, tới quán bar của bạn hắn.
Quán bar tọa lạc ở khu vực phồn hoa, quy mô còn khá lớn, bất quá không nghĩ cũng biết, đám người cùng lăn lộn với Đồng Diêu, có mấy người là dân thường thiện lương đâu.
Đi vào trong, phát hiện bên trong trang trí thật sự là xa hoa, có nét cách điệu riêng.
Trên đài cao, một đám các chị em thân hình bốc lửa đang nhảy, làm cho không khí nóng lên như có lửa.
Dù sao khi tôi đi vào, liền nghĩ tới việc ngập trong vàng son, xa hoa trụy lạc cộng thêm việc đốt tiền.
Ở nơi này tiêu phí một đêm, có lẽ bằng cả một tháng lương của tôi.
Bởi vì Đồng Diêu có thẻ VIP, nên phục vụ liền dẫn chúng tôi trực tiếp tới phòng thuê của VIP.
Trong lúc chờ đồ ăn vặt cùng rượu đưa lên, một người đàn ông tiến vào, cười nói: "Đồng ca, ngươi đến rồi?"
Tôi tập trung nhìn vào, phát hiện người nọ nhìn thật quen mắt, lại nhìn vành tai phải của hắn, nhất thời nghĩ tới.
Này không phải là người mà mấy tháng trước, lúc ở bờ sông bị tôi lầm là kẻ cướp bóc cường gian kia sao?
Đệ đệ bông tai nhìn thấy tôi, sửng sốt một chút, lập tức nói: "Tỷ tỷ, ngươi cũng tới đây."
Nhìn hắn miệng còn ngọt như vậy, tôi cũng thật cao hứng, liền thuận miệng hỏi: "Gần đây thế nào?"
Ai ngờ nghe vậy, Bông tai đệ đệ sắc mặt liền trắng bệch, lập tức đem hai chân kẹp chặt lại, theo bản năng bắt tay đặt ở đũng quần phía trước, cứng ngắc cười: "Không tồi, không tồi, ta đã, ta đã bắt nó làm thẳng rồi... Tỷ tỷ không cần lo lắng."
Dĩ nhiên là tưởng rằng tôi hỏi thăm tới việc tiểu đệ đệ nhà hắn rồi.
Tôi thật sự thất vọng, không ngờ Bông tai đệ đệ là người có tư tưởng xấu xa giống y chang tôi.
"Đồng ca, ngươi mang theo tỷ cùng bạn bè uống rượu vui nhé, có chuyện gì thì gọi ta một tiếng là được." Bông tai đệ đệ nhìn qua hình như khá vội.
"Đều là người một nhà, cũng không cần phải khách khí, chính mình đi đón tiếp khách khác đi" Đồng Diêu nói.
"Hóa ra quán bar này do hắn mở?" Chờ Bông tai đệ đệ đi rồi tôi liền hỏi.
"Hắn xem như là có một nửa cổ phần." Đồng Diêu đem rượu mở ra và rót.
"Kia còn một nửa cổ phần thì thuộc về ai?" Tôi tò mò.
"Đại ca cấp trên." Đồng Diêu thản nhiên nói.
Hắn còn quen biết cả những người này? Tôi nhíu mày.
"Không quen, nhưng là ra ngoài buôn bán, cũng có lúc tiếp xúc." Đồng Diêu nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, kinh doanh quán bar, không có chỗ dựa, làm sao có thể làm ăn tốt?"
Kỳ thật tôi cũng hiểu, Đồng Diêu làm việc kinh doanh, tam giáo cửu lưu[2] đều phải nhận thức. Chẳng qua, bình thường khi hắn ở trước mặt chúng tôi luôn cợt nhả, tựa như hồi còn trung học vậy.
Cũng có thể do ở trước mặt chúng tôi nên hắn không bố trí phòng vệ.
"Đừng thất thần nữa, đến chơi oẳn tù tì nào" Đồng Diêu hôm nay thật rất cao hứng: "Đêm nay phải đánh ngã cả hai người bọn ngươi."
Vì thế, tôi, Sài Sài cùng nhóc ăn mày bắt đầu cùng hắn quyết đấu.
Đồng Diêu lúc đầu cùng nhóc ăn mày chơi xúc xắc, không đến mấy phút, nhóc ăn mày đã uống tới mặt đỏ rực.
Tuy rằng trong phòng thuê ánh đèn rất mờ ảo nhưng khuôn mặt thủy nộn của hắn, nhìn thật mê người, làm tôi và Sài Sài dùng sức nhéo hai má hắn.
Tiếp theo, Đồng Diêu cùng Sài Sài quyết đấu, chơi "Mười lăm hai mươi", tuy rằng Sài Sài là cao thủ trong trò này, nhưng so với Đồng Diêu cái loại lăn lộn trong tửu trì nhục lâm, cấp bậc vẫn còn hơi kém, kết cục, cũng bị ép uống đến say mèm, cùng nhóc ăn mày ngã lên ghế sô pha.
Xem gánh nặng cách mạng giờ đang đặt trên vai một mình tôi rồi.
Tôi xắn tay áo, bắt đầu cùng Đồng Diêu bước vào trận quyết chiến của đệ nhất cao thủ.
Đương nhiên, đệ nhất cao thủ đều có cách chơi của đệ nhất cao thủ.
Chúng tôi gọi đùa là "Lưu manh mỹ nữ cảnh sát quyền".
Đồng Diêu hai tay bọc trước mặt, thẹn thùng kêu "Mỹ nữ a mỹ nữ"
Cùng lúc đó, tôi đưa hai tay đánh úp về phía meo meo hắn, chảy nước miếng kêu"Lưu manh a lưu manh".
Mỹ nữ chịu khổ bị lưu manh vũ nhục.
Bạn học Đồng Diêu đem một bát rượu lớn uống xuống.
Ván hai.
Đồng Diêu làm ra dáng bên hông rút ra khẩu súng, hùng dũng oai vệ hiên ngang kêu "Cảnh sát a cảnh sát".
Mà cùng lúc đó, tôi lấy hai tay vuốt cằm mình, lấy vẻ kiều mỵ rất đáng đánh kêu "Mỹ nữ a mỹ nữ"
Cảnh sát không qua được ải mỹ nhân.
Đồng Điêu lại đem một bình rượu lớn uống cạn.
Ván ba.
Tôi làm bộ rút từ bên hông một chút, giả bộ như cầm súng, hô: "Cảnh sát a cảnh sát".
Bạn học Đồng Diêu lần này vận khí không tồi, lại bảo chính là mỹ nữ.
Biết rằng mình thua, tôi ngửa cổ, uống hết một bát rượu lớn.
Sau khi uống xong, tôi có nghi vấn: "Ngươi làm sao lại không ra lưu manh? Chẳng lẽ ngượng ngùng làm ra cái loại tư thế hạ lưu giống ta?"
Đồng Diêu khẽ nhấc khóe miệng bên phải, cười như mùa xuân hoa nở, làm mềm lòng người.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn tôi.
Mà tôi, cũng đồng thời nhìn về hắn.
Lông mày, đậm vừa đúng, ánh mắt mang ý cười thâm sâu, cái mũi, phác họa thành độ cong thẳng đẹp, cánh môi gợi cảm khiến tay tôi ngứa ngáy, muốn vươn tay ra vuốt ve dọc theo môi hắn. Mặt của hắn, mờ ảo tựa như áng mây mùa xuân, mang theo một màu sắc tươi đẹp xấu xa.
Tôi đang lúc thưởng thức đến mê mẩn, lời nói Đồng Diêu truyền đến: "Ngực của ngươi thật sự quá nhỏ, ta làm sao có thể hạ thấp tiêu chuẩn để tay ta đi bắt lấy chứ?"
"Tên nhóc có xương bọt biển lỗi thời như nguơi còn dám đến nói ta?" Tôi khinh thường.
Đồng Diêu dựa vào phía sau, hai chân bắt chéo, tay phải khoát lên sô pha sau lưng, tay trái để trên đầu gối, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhàn nhàn gõ.
Trong mắt hắn, giờ phút này mang theo loại ánh sáng mê ly mà tao nhã.
"Cho nên mới nói, chúng ta cũng coi như là cá mè một lứa rồi." Đồng Diêu đề nghị: "Không bằng chúng ta đề ra một cái ước định đi."
"Ước định cái gì?" Tôi rót một chén rượu, hỏi hắn.
Ánh mắt Đồng Diêu hơi chớp động, trên khuôn mặt hiện lên vẻ u tĩnh và thần bí của bóng đêm: "Nếu chúng ta đều tới 35 tuổi còn chưa có đối tượng, liền dứt khoát kết hôn với nhau... Ngươi nghĩ sao?"
Nghe thế, tôi một tay chống má, suy nghĩ.
Nghiêm túc mà suy nghĩ.
Thật sự nghiêm túc mà suy nghĩ.
35 tuổi, hẳn là cái tuổi tịch mịch, có lẽ khi đó, tôi thật sự đã kết hôn rồi.
Tôi đem ánh mắt nhìn trên người Đồng Diêu dò xét. Nhìn thấy khuôn mặt hắn tràn đầy kiều diễm phong lưu, nhìn thấy khóe miệng hắn cười xấu xa, nhìn cặp chân dài của hắn. Bộ da này không tồi, phối với tôi thì tuyệt đối là tôi chiếm tiện nghi.
Trọng yếu hơn là, có lốp dự phòng này, mười năm sau này của tôi không cần quá lo lắng, dù sao đến cuối cùng của cuối cùng vẫn còn cái Đồng Diêu, không đến mức trở thành bà cô già.
Nghĩ vậy, tôi hướng phía Đồng Diêu vươn ngón tay út, nói: "Đến, nghéo tay làm chứng, một trăm năm không được thay đổi!"
Đồng Diêu mỉm cười giơ ngón tay út cho tôi, nụ cười kia hơi có chút ý tứ thâm trầm.
Ngay lúc ngón tay cùng chạm vào nhau, tôi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi han: "Đúng rồi, hồi cấp ba, có phải là người đem sách vật lý của ta ném ra ngoài cửa sổ không?"
Đồng Diêu không rõ hỏi lại: "Cái gì?"
Tôi cắn răng nanh, nhẹ nhàng hô hấp, cố gắng nhớ lại: "Lần trước lúc họp lớp, ta đứng ở ban công trước cửa lớp chúng ta, bỗng nhiên nhớ lại, là ngươi đem sách vật lý của ta ném xuống hay là ta đem sách vật lý của ngươi ném xuống? Ta nhớ rõ chúng ta chưa từng cãi nhau mà, sao có thể động thủ đến mức đó?"
"Cũng không phải", Đồng Diêu cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, sau đó nhìn xuyên qua chất lỏng màu hổ phách ấy, nhìn tôi: "Là ta tự ném sách vật lý của mình xuống dưới."
Tôi vỗ mạnh hai tay, nói: "Ta nhớ là có chuyện này mà... aiz, ngươi tại sao lại muốn ném vậy?"
Đồng Diêu khẽ hạ lông mi, che khuất đi lưu quang trong mắt.
Hắn nói: "Ta cũng quên rồi."
Như thế là kết thúc cuộc đối thoại rồi.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Bông tai đệ đệ hoang mang rối loạn đi vào, nói: "Đồng ca, thật là không phải, mới nhận được tin tức, Đại Đao ở khu đông muốn tới phá nhiễu. Không hay là, Vân ca hôm nay cũng mang theo huynh đệ tới đây, phỏng chừng hai bên có thể sẽ muốn loạn một hồi. Phiền toái mọi người đi trước một bước, tránh cho một lúc nữa đánh nhau sẽ dọa các tỷ tỷ đây."
Tuy rằng tôi phi thường thích xem đánh nhau, nhưng chỉ có giới hạn trong TV thôi. Cái cảnh đứt tay đứt chân, máu văng tứ phía trong hiện thực vẫn là chịu không nổi.
Kết quả, tôi vội vàng đem nhóc ăn mày cùng Sài Sài đánh thức.
Ai ngờ hai người tỉnh lại lại mắc tiểu. Sài Sài chiếm toilet trong phòng thuê, mà nhóc ăn mày chỉ có thể đi toilet công cộng bên ngoài.
Tôi đem đồ đạc thu thập xong, liền phát giác chính mình cũng bắt đầu muốn đi tiểu, liền chạy tới toilet gõ cửa, thúc giục Sài Sài. Ai ngờ nữ nhân kia lại nói mình đang đại tiện, còn lâu mới ra. Không có biện pháp, tôi chỉ có thể theo bước nhóc ăn mày, chạy tới nhà vệ sinh công cộng. Ai ngờ vừa đi vào cửa chính toilet, liền thấy nhóc ăn mày giống như nhìn thấy quỷ từ bên trong vọt ra.
Tôi một phen lôi kéo hắn, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm sao thế?"
Nhóc ăn mày vừa muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua phía sau tôi liền bật người cuống cuồng, dùng hết sức để thoát khỏi bàn tay đang nắm quần áo của hắn.
Đáng tiếc là, tôi lúc ấy cũng dùng hết khí lực, gắt gao giữ lấy hắn.
Lúc này, tôi nghe phía sau truyền đến một cái giọng trầm thấp uy nghiêm: "Đứng lại!"
Rõ ràng thấy là đang nói với nhóc ăn mày.
Tôi thuận theo thanh âm đó mà nhìn thì thấy một người đàn ông.
Hành lang với ngọn đèn u ám, tôi cũng không nhìn rõ ràng, nhưng mà, người nọ thực sự có một đôi mắt lợi hại như chim ưng, làm cho tôi kinh sợ đứng tại chỗ.
Thân hình của hắn cao lớn cường tráng, toàn thân tản ra một loại hắc ám, hơi thở của vương giả.
Thừa dịp tôi đang thất thần, nhóc ăn mày bỗng nhiên đem tôi hướng người kia đẩy tới, tiếp theo giống như con thỏ đồng bằng, nhanh như chớp đào tẩu.
Tôi bị đẩy như vậy, lập tức mất cân bằng, thẳng tắp hướng về lồng ngực người to lớn kia.
Cảm giác đầu tiên của tôi là cơ thể người này quả thật là cứng!
Nhưng giây tiếp theo, người này lại khiến cho tôi biết, cơ thể hắn thực mềm --- so với đá cẩm thạch.
Ý của tôi là, hắn cư nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc, thuận thế liền đẩy tôi xuống đất.
Mông của tôi, thế là cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.
[1] Một loại mỹ phẩm đắp mặt của Hồng Kong.
[2] Tam giáo cửu lưu: đủ mọi hạng người.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |