Nàng ta ghen tị (Nàng ta là Triệu Thi Nhân đó mà) (3)
← Ch.098 | Ch.100 → |
Dạ Nguyệt Ly khiếp sợ nhìn thất vọng trong mắt nàng, hắn vì thấy nàng ghen mà mừng rỡ như điên, đồng dạng cũng kinh hoàng vì nàng lại lạnh lùng như vậy! Thôi thôi, cũng khong cần giấu giếm nàng, "Nha đầu có biết Dạ gia của Nam Dục quốc không?"
"Biết thì như thế nào, ta đã cho người tra thân thế của ngươi!" Nàng nói không chút nào giấu giếm.
Sư huynh vốn tên là Nam Cung Nguyệt Ly, là con trai nhỏ nhất của quốc vương Nam Dục Quốc Nam cung Quân Hạo, mẫu thân là độc nữ duy nhất của Dạ gia, gia tộc lớn mạnh nhất DLQ_DOnn Nam Dục quốc Dạ Tâm Nghiên, sau khi bị hoàng đến triệu vào cung làm phi, Dạ gia không thể phản kháng, đây là một âm mưu đã trog dự kiến, Dạ gia cũng đã giao ra phần lớn tài lực tránh để đức vua nghi kị, nhưng lại không nghĩ rằng gia tộc vẫn không tránh khỏi kiếp nạn, đến với Dạ gia không phải đường sống mà cả nhà đều bị giết, mà sau đó mẫu thân sư huynh ở trong cũng đau thương tự thiêu cả cung điện, chết trong biển lửa, đứa con út của hoàng đế Nam Cung Quân Hạo, cũng chính là sư huynh đã mất tích trong hỏa hoạn năm đó.
Sáu năm trước, hoàng đế mới tuyên bố, hoàng tử nhiều năm mất tích trước đây đã được tìm về, tất cả đều nhận đãi ngộ như các vị hoàng tử khác, còn có danh hiệu Thân Vương.
Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, không rõ vì sao mới trở lại nhưng nha đầu lại rõ chuyện của Dạ gia mấy chục năm trước, nhưng hắn cũng không hỏi, hắn tiếp tục giải thích nói, "Lúc ấy Huyết Thiên tới cửa tìm ta, nói nếu ta không nhanh về Nam dục phụ hoàng sẽ hủy thi thể của mẫu thân ta, phụ hoàng biết ta căn bản không thèm để ý tới ngôi vị hoàng đế, mà chuyện có thể áp chế ta, trừ ngươi đã bị rơi xuống vực, còn có thi thể của mẫu thân!"
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhếch môi, không có lên tiếng, là chuyện mẫu thân của sư huynh, nàng không có tư cách yêu cầu hắn bỏ xuống vì nàng, mà nàng cũng không muốn vậy.
Nhìn ra được nha đầu không vui vẻ, Dạ Nguyệt Ly cười nói, "Nha đầu, đừng có đau lòng như vậy, thân xác của mẫu thân ta đã tìm về được, sở dĩ làm vậy là để che mắt phụ hoàng không cho hắn biết được." Phụ hoàng biết thực lực của hắn, ở chúng sáu năm nay không có chuyện gì đã là giới hạn rồi!
Cho nên, sư huynh thì ở trong vương phủ còn người của hắn thì hành động? Nếu sư huynh không ngoan ngoãn ở trong phủ, nhất định hoàng đế sẽ phát hiện, xác chết bị đoạt đi! Bằng không sư huynh sao lại đi lo lắng đối đầu với hoàng đế? Như vậy, kế hoạch của sư huynh định đến khi nào thì bắt đầu? Tại sao đến giờ vẫn ám binh bất động, vẫn bị hoàng đế quản chế?
"Thật ra khi sư phụ xuất cốc, sư huynh liền có cảm giác ngươi trở lại, nhưng dù có tra thế nào cũng không thể tra ra tin tức của ngươi, đến tận khi ngươi đến khách điếm kia, sư huynh mới biết tin tức của ngươi, sợ ngươi không tìm thấy sư huynh nên ở vương phủ, cũng là vì chờ ngươi." Dạ Nguyệt Ly cười nói, cũng không quản mình còn bị thương, đứng lên ôm thân thể mềm mại kia lại, trực tiếp khóa chặt trong lòng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngốc lăng, Lam Y giáo thật có bản lãnh nha, ngay cả sư huynh cũng không thể tra ra tung tích! Chờ nàng phản ứng lại, cả người đã ở trong lòng người nào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xụ xuống, ảo não nói, "Đã biết mà ngươi còn không tìm ta?" Chẳng lẽ để nàng đến cướp chú rể hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ sao?
"Sư huynh làm sao không đến cho được, chỉ là nha đầu không biết!" Khuôn mặt Dạ Nguyệt Ly đầy ủy khuất, DLQ_Donn vừa dứt lời bàn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu nhân nhi trong lòng giống như trừng phạt.
"Hai người tối hôm đó là sư huynh giết?" Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc hỏi, lần đó nàng đã cảm thấy vo cùng nghi ngờ tại sao hai người kia lại chết đột ngột như vậy, ban đầu nàng còn tưởng Tần Thương làm, lúc hỏi mới phát hiện là một người khác.
"Phải, cũng không phải." Dạ Nguyệt Ly nghiêng đầu hừ lạnh nói, hai kẻ chết tiệt, rơi vào tay hắn còn muốn được toàn thây?
"Có ý gì?" Mộ Dung Tiểu Tiểu hoang mang rồi, cái gì là phải mà cũng không phải?
"Là sư huynh ra lệnh, Toái Nguyệt ra tay."
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc một cái xem thường, bống nhiên giơ tay xoa nhẹ lên đôi huyết mâu, khóe môi hắn khẽ nhếch, tràn đầy thâm tình nhìn nàng, "Đúng vậy, hiện tại ta vô cùng hối hận vì sao hôm đó không đích thân đi tìm ngươi, ằng không có thể gặp nhau sớm một chút." Nếu như vậy cả vương phủ hôm nya cũng khoong có sợ hãi đến vậy.
Thật! Hắn nhìn đôi mắt của nàng trong một giây kia liền hiểu, trong mắt nàng chỉ có đau lòng! Không có ghét bỏ cùng sợ hãi!
Dạ Nguyệt y đem đầu chôn trong cổ của tiểu nhân nhi, nhje nhàng vuốt ve, ngửi được mùi thơm tươi mát quen thuộc của nàng, rồi sau đó hắn ngẩng đầu dụ hoặc nói, "Nha đầu, hãy ở cùng sư huynh mãi mãi, được không?"
"ta sẽ tin tưởng sư huynh một lần, nhưng nếu ngươi phản bội ta, tự tay ta sẽ giết ngươi!" Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên nói, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, có thể thấy nàng nói có bao nhiêu thành thật!
Hắn nắm bàn tay trắng nõn của nàng, đam nó đặt ở ngực trái, rồi sau đó nhẹ nhàng nhấn mạnh, giống như tuyên thề nói, "Vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội, hơn nữa cái mạng này, nàng thích lấy lúc nào cũng được!"
Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm giác được sự ấm áp từ sau lướp xiêm y truyền tới, cùng lồng ngực mạnh mẽ kia chậm rãi nhảy lên một cái, bỗng nhiên nhớ tói cái gì, nàng trêu tức nói, "Sư huynh vẫn là nghĩ biện pháp đối phó với hỗn loạn sắp tới đi, còn không biết bên ngoài đối với màn cướp rể của ta như thế nào đâu, còn ngươi lại bị thiếu nữ xinh đẹp mê hoặc mà bỏ thê thử sắp cưới nha!" Nàng vừa nói vừa lấy ngón trỏ mảnh khảnh chỉ chỉ trong ngực hắn, vô cùng khóng chế lực đạo chỉ sợ hắn bị đau.
Nàng không sợ những lời đồn nhảm bên ngoài, cho du bên ngoài có náo nhiệt thế nào cũng không phải chuyện của nàng, chẳng qua, đúng là nữ nhân ghen tị thật đáng sợ, chỉ mong Triệu Thi Nhân kia không làm cái trò quỷ quái gì! (VP: Ai nha *liếc mắt* ta thấy tỷ mong người ta làm trồ quỷ gì nhiều hơn đấy...hố hố)
"Nha đầu, không cần lo lắng, tất cả giao cho sư huynh." Về chuyện của Triệu Thi Nhân, hắn không thấy có lỗi chút nào, ngay cả nói chuyện hắn cũng chưa từng nói với nàng ta. Chỉ là một mình đối phương tình nguyện gả, tốt nhất không nên làm chuyện ngu xuẩn, bằng không.... (VP: *chạy xa* mỗ này bạc tình quá a*** nham hiểm quá nham hiểm.... *kêu trời!!!*)
← Ch. 098 | Ch. 100 → |