Vay nóng Tinvay

Truyện:Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Chương 098

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Hiện có 158 chương (chưa hoàn)
Chương 098
Nàng ta ghen tị (Nàng ta là Triệu Thi Nhân đó mà) (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-158 )

Siêu sale Lazada


Bên trong phòng một mảng hỗn loạn, nơi nơi đều là mảnh vỡ của bình hoa và bàn ghế, đủ để thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu tức giận thế nào, không thể lmf hắn bị thương, nàng liền đem nơi này của hắn phá hỏng, lại nghĩ đến chuyện mỗi lần ra tay đều không thể đánh đến người hắn, chẳng lẽ đằng sau lưng sư huynh có mắt sao?

"Dạ Nguyệt Ly, tên hỗn đản này!" Mộ Dung Tiểu Tiểu nổi giận mắng, cả người đều vận khí, một chưởng mãnh liệt xuất ra toàn lực!

"A...!" Dạ Nguyệt Ly kêu một tiêng cuối cùng buông lỏng cánh tay, sau đó vô cùng quái dị ngã xuống dưới, rồi lại cố gắng quay mặt đi thống khổ che miệng, giống như có điều gì không muốn nàng thấy, vội vã xoay lưng lại phía nàng!

Nhìn thấy hắn cúi người, Mộ Dung Tiểu Tiểu không rõ ra sao nhưng có thể nghe thấy tiếng "Tí tách tí tách", tiếp theo lại nhìn thấy dưới chân hắn là những vệt máu đỏ tươi! Dạ Nguyệt Ly đột nhiên kho khan kịch kiệt, sau đó không thể ngừng, máu chảy ra cũng càng ngày càng nhiều, rất nhanh dưới chân hắn đều là máu!

Mộ Dung Tiểu tiểu ngơ ngác nhìn tay mình, đây là nàng đánh sao? Sư huynh rõ rang có thể tránh tại sao lại không tránh? Có phải sư huynh lừa nàng không, làm sao chỉ một chưởng mà lại chảy nhiều máu như vậy?

Nàng nâng cnash lên mấy lần muốn chạm vào hắn, nhưng lại không dám nhìn hắn quay lại, nàng run run nói, "Sư huynh, đừng đùa nữa...."

Dạ Nguyệt Ly khẽ nhấc lên bạc môi, thân thể lung lay, hắn cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, suy yếu nói, "Không sao, không có chuyện gì."

Di Tinh bên ngoài vừa nghe tiếng động trong phòng chấm dứt, lặng lẽ chuẩn bị đến góc tường nghe tiếp, chop mũi lại ngửi thấy một mùi máu tươi, trong phòng cũng truyền ra tiếng ho khan, nàng ta ngạc nhiên vỗ cái trán "Bốp" một cái!

"Uỳnh một tiếng Di Linh phá cửa xông vào phòng, đôi mắt nàng ta sợ hĩa mở to, bất chấp chuyện chủ nhân không thích nữ nhân đụng chạm, nhanh chóng lấy ra một bình dược, đút ngay cho Dạ Nguyệt Ly, tiếp theo nàng ta đỡ hắn nói, "Chủ tử, Di Linh đưa người đi chưa thương!" Nàng ta quay đầu nhìn người còn đang ngồi ngốc ở đó, thiên a! Sau đó Di Linh làm bộ nâng Dạ Nguyệt Ly dậy muốn đi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cưỡng ché sự kích động trong lòng, lạnh lùng nói, "Buông hắn ra!" Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tay Di Linh đang đỡ Dạ Nguyệt Ly, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt!

Không phải mình muốn mãi mãi ở bên cạnh sao? Ro ràng nàng yêu thương hắn còn không đủ, vì sao hiện tại lại làm hắn bị thương? Chuyện còn chưa rõ ràng, đúng là nàng không nên nổi giận như vậy, đúng rồi, nàng ghen tị, chắc chắn là nàng ghen tị! Chính là vì nàng không muốn có bất kỳ nữ nhân nào chạm vào hắn!

Không để ý đến chuyện Di Tinh đang thất thần, Mộ Dung Tiểu Tiểu đi thẳng đến bên cạnh Dạ Nguyệt Ly, lại kinh ngạc nhìn hắn vẫn đang coos gắng lấy tay che miệng, bàn tay đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn thấy ghê người! Hốc mắt nàng có chút ướt át, ngực cũng như ngẹn lại, không nói thêm lời nào, đỡ Dạ Nguyệt Ly sang phòng bên cạnh.

Dạ Nguyệt Ly nhìn đôi mắt ướt át của nàng, tuy rằng nàng vì hắn mà đau lòng, hắn vô cùng vui sướng, nhưng mà, chính hắn muốn nàng hết giận nên mới để nàng đánh, cũng không muốn nàng tự trách như vậy! Cố thuận khí, hắn an ủi nói, "Nha đầu, sư huynh không sao mà."

"Câm miệng, không cần ói gì cả!" Mộ Dung Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn một cái, oh ra nhiều máu như vậy, còn nói không sao?! Nàng cũng tự biết vừa rồi chưởng kia của nàng cũng đủ trực tiếp lấy mạng một cao thủ võ lâm rồi! Nếu nàng đoán không sai, chắc chắn sư huynh bị ội thương quá nặng nên mới ho ra nhiều máu như vậy!

Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, đôi huyết mâu chói mắt như đá bảo thạch quý hiếm, trong lòng hắn vô cùng vui sướng, đem phần lớn sức nặng của thân thể dựa vào thân thể mềm mại của nàng, khóe miệng có chút ý cười.

Mà Di Tinh phía sau cười đến gập người, chủ tử cũng quá không đạo đức rồi, muốn theo đuổi nữ nhân mà còn dùng cả khổ nhục kế, nhưng mà, tiểu cô nương này cũng thật có ý tứ.

Tới tận lúc chiều muộn, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới vận khí thu tay về, nàng đi xuống giường giúp Dạ Nguyệt Ly nằm xuống, lại lau khô vết máu bên miệng hắn, rồi thản nhiên nói, "Ta đi làm đồ ăn cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Liếc mắt nhìn Di Tinh đang đứng một bên, nàng nói "Ngươi dẫn ta tới phòng bếp."

Lúc này trên sân đã không còn ánh mặt trời, Mộ Dung Tiểu Tiểu đi xuyên qua hành lang gấp khúc, sau đó mới hỏi, "Hắn vì sao bị như vậy?"

Nàng giúp sư huynh vận khí chưa thương mới biết gần đây kinh mạch sư huynh đã chịu tổn thương nặng, cũng may võ công sư huynh cao, có thể bảo toàn tính mạng, bình thường sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu bị thương nặng lần nữa, chắc chắn sẽ mất mạng! Có trời mới biết vừa rồi nàng đã sợ thế nào, cũng may nàng chưa luyện đến tầng cuối cùng của Thiên linh quyết, bằng không sư huynh nhất định sẽ chết dưới tay nàng! Đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn swoj hãi!

Di Tinh khẽ liếc nhìn tiểu cô nương trong lòng chủ tử nhà mình, tuy rằng là nàng làm chủ tử bị thương, nhưng mà nàng ta là thuộc hạ của chủ tử, không có tư cách di trách cứ chủ nhân, cho nên nàng ta nhẹ nhàng đáp, "Sáu năm trước ngươi ngã xuống vách núi đen, hắn cũng nhảy xuống theo ngươi, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma!"

Di Tinh lời ít mà ý nhiều, lại làm cho thân thể Mộ Dung Tiểu Tiểu run lên! Tẩu hỏa nhập ma! "Vậy mắt của hắn...."

"Đúng vậy, cũn bởi vì ngươi!" Nàng ta giống như ngại Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa đủ kích động vẫn cứ nói, "Chậc chậc, ngươi còn không biết, năm đó khi ngươi rơi xuống vách núi, chủ tử ở lại mười ngày, bất luận chúng ta có nói gì, chủ tử vẫn nói ngươi đang chờ hắn đến, ngươi chờ hắn cứu ngươi, chúng ta nhìn thấy không nỡ, muốn hắn nhận thức được ngươi bị biến mắt trong vùng ánh sáng, căn bản không thể ở dưới đáy cốc, kết quả chủ tử nghe xong liền phát điên! Ta, Tức Mặc Tuyết Dương, Toái Nguyệt cùng các vị đường chủ cũng thể làm gì, mãi đến khi huy động hết người trong Tiêu Dao sơn trang, mới kéo chủ tử đang chuẩn bị cận kề cái chết lại! Tuy ràng đã mang người về, nhưng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đều tổn thương nghiêm trọng, từ đó đến nay bệnh tình đều không dứt, còn đôi mắt lại chuyển thành huyết mâu làm người ta sợ hãi!" Di Tinh một bên vừa kể, vừa nhìn lén Mộ Dung Tiểu Tiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, đôi lông mày thanh tú gắt gao nhíu lại, chủ tử a chủ tử, Di Tinh đã lập công lớn cho người rồi, sau này Di Tinh muốn nghỉ ngơi một tháng!

Mộ Dung Tiểu Tiểu yên lạng giấu đi đôi mắt long lanh nước, nàng vẫn còn một vấn đề nữa, nhưng nàng muốn tự mình đi hỏi sư huynh!

Di Tinh vốn tưởng Mộ Dung Tiểu Tiểu nói xuống bếp chỉ là lấy cớ, rồi sau đó sẽ chọn người nấu ăn ngon thay mình làm, nhưng không ngờ, nàng lại nhóm lửa, làm rau làm thịt, tất cả đều rất trôi chảy!Dien^&*&*equy_ donnn Nhìn nàng cuốn tay áo, cầm thìa, Di Tinh không hề cảm thấy mất tự nhiên, nhìn nàng bận rộn làm việc vẫn cảm thấy vô cùng xinh đẹp, quả nhiên, mỹ nhân làm cái gì cũng đẹp.

Lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu bưng bát cháo thơm lừng lên, trong phòng, Dạ Nguyệt Ly đang ngẩn người mở to mắt ngồi trên giường nhìn đỉnh màn. Nàng bỗng nhiên cảm thấy một màn này vô cùng quen thuộc, sáu năm trước, ngày nào nàng cũng như vậy, ngủ thẳng đến khi chờ sư huynh mang đồ ăn đến.

Nay, tất cả đều đã ngược lại!

Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được khẽ kéo khóe môi, thong thả đi đến bên cạnh giường, đem khay cháo buông xuống, nàng nhẹ nhàng nâng hắn dậy, "Đồ ăn hơi chậm, ta là đồ nhẹ một chút, sư huynh mau đến ăn."

"Nha đầu! Ngươi còn ở đây! Còn ở đây là tốt rồi, còn ở lại là tốt rồi...." Dạ Nguyệt Ly không để ý tới thương thế, vội xốc chăn ôm chặt lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, thất thần nỉ non, hắn đợi đã lâu mà cũng không thấy nàng về, hắn lại nghĩ tới, có phải nàng đã rời đi rồi không!

Dạ Nguyệt Ly đột nhiên lao tới làm khay cháo trongn tay Mộ Dung tiểu Tiểu xhuts nữa đổ, nàng chỉ đành để mặc hắn ôm, cánh tay nâng cao lên, tránh để hắn bị bỏng, nàng bất đắc dĩ thở dài, "Sư huynh, ta còn có thể đi đâu, khoonng phải nói đi làm đồ ăn cho ngươi sao?"

Đến tận khi nàng cẩn thận đem cháo cho hắn ăn, trong miệng Dạ Nguyệt Ly đều là vị cháo ngọt lịm thơn nồng, lúc ấy hắn mới yên tâm trong lòng vô cùng cảm động, hoàn hảo, nàng vẫn còn ở đây!

Hắn đưa mắt nhìn cửa sổ, đã đến gần chạng vạng, quan tâm hỏi, "Nha đầu, đã ăn chưa?"

"Ngươi ăn trước một chút nữa ta ăn." Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu, nàng làm gì còn có tâm trạng ăn, chỉ swoj hắn bị thương còn đói bụng, vội vàng nấu cơm cho hắn, dù thế nào cũng là nàng làm hắn bị thương!

"Không, nha đầu cùng ăn với sư huynh." Đôi hồng mấu xinh đep của Dạ Nguyệt Ly bình tĩnh nhìn nàng, rồi sau đó bạc môi khẽ cười.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhớ tới lời Di Tinh vừa nói phiền muộn không thôi, lúc này hắn lại tự nhiên ngang bướng, làm nàng cũng nóng nảy rồi, "Dạ Nguyệt Ly, ngươi đừng có ngang bướng như vậy!"

"Ta không ăn!" Khuôn mặt Dạ Nguyệt Ly vẫn đơn giản như vậy, không chút thay đổi khẽ nghiêng người, thật sự không có ý định ăn nữa.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vô lực phản kháng rồi, người nọ sao lại giống tiểu hài tử vậy chứ? Nàng thỏa hiệp nói, "Chỗ này không đủ hai người ăn, ngươi ăn trước, chút nữa ta lại đi ăn cũng không sao." Nàng giải thích cùng hắn, thật sự không muốn so đo với một bệnh nhân.

"Không sao, ta không đói bụng, nàng ăn nhiều một chút!" Dạ Nguyệt Ly nhất thời cao hứng vô cùng, khuôn mặt tuấn tú vui vẻ làm cho Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn thấy kiểu gì cũng biết hắn đang xúc động.

Nàng không có tiếp lời hắn, mà nghiêm túc hỏi, "Nếu như ta không tới, có thật là ngươi sẽ thành thân?" Khi trở về nửa tháng nay nàng đều vô cùng khó chịu, nàng không hiểu vì sao sư huynh không chờ nàng trở lại, sư phụ đều biết được nàng trở về, sư huynh đã không tới thì thôi, vì sao sau súa năm nàng trở về tin tức đầu tiên nàng nghe được là sư huynh muốn thành thân?

Nàng luôn nghĩ muốn hỏi rõ ràng, không nghĩ tới trong hai người sẽ tồn tại hiểu lầm nào, cho dù không thể ở cùng một chỗ như xưa, nàng cũng phải biết rõ rằng sư huynh tại sao lại làm vậy?

Nàng làm sao cũng không thể quên thời khắc nàng rơi xuống vách núi kia, hắn tê tâm liệt phé rống lên, mỗi khi ban đêm nàng bừng tỉnh, cả người cũng toàn mồ hôi lạnh, lại cũng không thể ngủ tiếp được, không có vòng tay ấm áp của hắn, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thiếu thốn, khó chịu đến cùng cực.

Dạ Nguyệt Ly đem bát cháo tong tay Mộ Dung Tiểu Tiểu bỏ sang một bên, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, thật thà nói, "Ta không muốn thành thân, cho dù nàng không về ta cũng không bao giờ thành thân."

"Vì sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly bình tĩnh nhìn hắn, chờ đơi câu trả lời.

"Nàng còn nhớ sáu năm trước, Huyết Thiên bắt nàng áp chế ta bắt ta về Nam Dục không?" Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt mềm mại của nàng, đôi huyết mâu lãnh lệ, chỉ khi nhìn nàng, mới có thể ôn nhu như vậy.

"Nhớ rõ." Lúc đó nàng cũng vô cùng hoài nghi thân thế của sư huynh, sau này qua Lam Y giáo cũng chứng thật được suy nghĩ của nàng.

"Hắn là do phụ hoàng phái tới, mà phụ hoàng muốn ta kế thừa ngôi vị hoàng đế." Dạ Nguyệt ly không chút để ý, bàn tay vẫn luôn vuốt ve mái tóc đen mềm mại trong tay.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy, híp đôi mắt hạnh, tròng mắt cũng lạnh lại, nàng tựa tiếu phi tiếu nói, "Cho nên, ngươi liền lấy Triệu Thi Nhân?"

"Nha đầu, con mắt nào nhìn thấy sư huynh muốn kết hôn? Đừng nói đây là chuyện người khác chủ trương, dù vậy ta cũng chưa bao giờ để ý, tất cả trong vương phủ cũng là phụ hoàng bố trí, mà ta, căn bản không có làm cái gì!" Dạ Nguyệt Ly nhìn nàng ghen không chút che giấu, nhất thời tâm tình vô cùng tốt, xem ra, tiểu nha đầu của hắn đã thông suốt rồi.

Thân thể hắn khẽ động muốn đem nàng ôm trở lại, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu lai rút lui từng bước, nàng cười lạnh nói, "Ngươi không mặc hồng y, nhưng ngươi lại cũng ở đó! Đây là sự thật!" Nàng thanh thanh chất vấn, cảm giác lồng ngực đang cháy một đống lửa, cháy lớn làm nàng vô cùng khó chịu! Có thể khẳng định sư huynh không muốn thành thân với Triệu Thi Nhân, bằng không hắn cũng không trước mặt nhiều người như vậy mà ôm nàng rời đi, nhưng mà, nàng chính là không thể chịu được khi nhìn thấy hắn ở trong hôn lễ như vậy!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158 )