Phiên Ngoại 3: Gia Đình Bốn Người
← Ch.78 |
Ý tưởng kết hôn nảy mầm từ đâu nhỉ?
Có lẽ là khi sớm mai tỉnh giấc, vẫn còn tham luyến trong vòng ôm của đối phương, muốn có được một mối զ_ⓤ_ⓐ_п ⓗ_ệ khăng khít không thể tách rời.
Có lẽ là trong vô thức nhận ra, khi gặp phải chuyện lớn, người *****ên nghĩ đến luôn là nhau, muốn được cùng nhau nâng đỡ dài lâu hơn nữa.
————-
Lại một mùa giữa hạ nữa.
Hứa Giai Ninh đi tỉnh ngoài tham gia một lớp tập huấn nghệ thuật cắm hoa kéo dài một tuần. Cô là giảng viên trẻ tuổi nhất lớp, truyền thụ rất nhiều kỹ xảo cắm hoa cho các học viên, còn chia sẻ kinh nghiệm marketing thành công thương hiệu tiệm hoa “Đậu Đỏ” cho mọi người, nhận được từng tràng pháo tay tán thưởng.
Một tuần bận rộn và phong phú này cũng thật sự khiến cô mệt lả. Sau khi bay đêm về Nam Thành, dọc đường không kịp nói chuyện nhiều với Tiết Chiêm, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc li bì, thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh.
Khi cô tỉnh lại, phát hiện Tiết Chiêm không có trên giường. Lúc rời giường chậm rãi đánh răng rửa mặt, mới chợt nhớ ra, tối qua Tiết Chiêm hình như có nói gì đó muốn nói.
Nghĩ lại, dường như cũng không chỉ tối qua.
Mấy tháng gần đây, Tiết Chiêm ở trước mặt cô thường xuyên tỏ ra muốn nói lại thôi. Hơn nữa anh có vẻ vô cùng bận rộn, hơn cả thường ngày, thường xuyên ở tập đoàn làm việc đến khuya.
Tối qua là cuối tuần, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nam Thành khi đã qua giờ cơm tối, Tiết Chiêm đến sân bay đón cô, cô thuận miệng hỏi, kết quả mới biết Tiết Chiêm là từ tập đoàn chạy đến.
Cuối tuần mà anh cũng không nghỉ ngơi.
Thật không biết rốt cuộc là dự án gì mà khiến anh để tâm đến vậy.
Hứa Giai Ninh mang theo nghi vấn này, bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Cô đi xuống lầu, vừa hay chạm mặt Tiết Chiêm đang bưng khay từ phòng bếp đi ra.
Giúp anh đỡ một chiếc khay khác, cô không khỏi thắc mắc: “Anh cho đầu bếp hôm nay nghỉ phép tập thể à?”
Tiết Chiêm chỉ cười, vừa không gật đầu, cũng không phản bác.
Hứa Giai Ninh, người vừa động đũa, cuối cùng cũng nhìn ra chút manh mối, hỏi: “Có chuẩn bị bất ngờ gì sao?”
Tay Tiết Chiêm khựng lại, quả quyết phủ nhận: “Không có, tuyệt đối không có. ”
Sự phủ nhận mạnh mẽ chính là sự che giấu vụng về.
Hứa Giai Ninh quá thông minh, đã mơ hồ đoán được anh định cầu hôn, nhưng lại không vạch trần anh.
Một người biết rõ người yêu mình chuẩn bị bất ngờ, buổi chiều bị người yêu cố ý vô tình ám chỉ đi lên tầng cao nhất của biệt thự, theo lý mà nói trong lòng hẳn là rất bình tĩnh.
Nhưng khi Hứa Giai Ninh từng bước đi lên, đẩy cửa bước vào, vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.
Tầng cao nhất với ba mặt tường kính, trên những ô cửa sổ sát đất treo từng bức tranh quốc họa. Có tranh công bút, cũng có tranh tả ý, vẽ đều là anh và cô.
Lần đầu gặp gỡ sau cơn mưa ở tiệm hoa, bó “Bạc Hà Xanh Non” ấy, trạm xe buýt, chậu bạc hà đầy sức sống trên bệ cửa sổ, những lần cùng nhau xem phim song song trong phòng học.
Những tấm thẻ ghi mục tiêu cuộc đời, lon Sprite giải khát, dòng chữ
“XJN” viết đi viết lại trên bảng đen, cùng bức tranh “Bạc Hà” vẽ mèo và bạc hà nép sát vào nhau.
Họ trên sân khấu kịch “Lôi Vũ”, họ dưới khán đài cùng đeo tai nghe nghe nhạc, họ tặng quà sinh nhật cho nhau, họ đàn guitar hát “Đậu Đỏ”.
Ngày ngẩng đầu ngắm én liệng, ngày gặp lại ở công ty, ngày làm phù rể phù dâu bất đắc dĩ trong hôn lễ của Ôn Thư Bạch và Thương Tự, ngày anh tìm thấy tiệm hoa của cô, ngày bắt đầu hẹn hò lại bằng buổi cưỡi ngựa.
Mãi cho đến bức cuối cùng, vào kỷ niệm tròn mười năm quen biết, dưới bầu trời sao, trên chiếc xe địa hình, anh và cô ôm nhau hôn môi.
Dưới sàn nhà sát cửa sổ, bày đầy những quả cầu băng trong suốt lấp lánh, mỗi quả to bằng nắm tay, bên trong đông lạnh từng đóa hoa tươi đẹp.
“Khi lên kế hoạch, anh đã nghĩ, cầu hôn thì phải tặng hoa, nhưng cô gái anh yêu thì có loài hoa nào mà chưa từng thấy qua? Nên phải có chút đặc biệt. ” Tay Tiết Chiêm lướt qua những quả cầu băng trên mặt đất. “Đây là hoa hồng đông lạnh, đây là hồng cao nguyên, đây là Carlo, đây là vải trắng, đây là Diana…”
Hứa Giai Ninh không biết anh đã tìm hiểu từ lúc nào, mà giờ đây lại có thể nhớ được nhiều loại hoa như vậy, đọc tên vanh vách.
Những bông hồng đông lạnh trên mặt đất lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt so với hoa tươi thông thường.
Tiết Chiêm dừng lại trước một quả cầu, nâng nó lên trước mặt Hứa Giai Ninh, cười nói: “Thứ này là duy nhất không phải hoa hồng, là bạc hà đông lạnh độc nhất vô nhị trên đời. ”
Anh đưa quả cầu băng cho Hứa Giai Ninh, quả cầu này có lẽ được bày ra sớm nhất, đã tan đi khá nhiều dưới ánh mặt trời. Hứa Giai Ninh nhận lấy, chạm phải những chiếc lá bạc hà lành lạnh.
Khi tiếp tục dò xét, hai tay Tiết Chiêm nắm lấy tay cô, thế là lòng bàn tay đang khép lại của cô càng cảm nhận rõ ràng hơn một vật nhỏ hình tròn hơi nhô lên.
Tiết Chiêm nhẹ nhàng buông tay cô ra, từ lòng bàn tay ẩm ướt của cô lấy ra một chiếc nhẫn, định quỳ một gối xuống.
Hứa Giai Ninh lại vội kéo anh lại, mắt đỏ hoe “phun tào”: “Quỳ một gối xuống đất quê mùa lắm, em không cần. ”
“Vậy như thế này?” Tiết Chiêm cười cười, một tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng. “Giai Ninh của anh rất thích ôm mà. ”
Hứa Giai Ninh vùi đầu vào lòng anh, đầu ngón tay níu lấy áo sơ mi trước 𝖓·𝖌·ự·𝐜 anh. Anh cúi xuống nhìn cô, tay kia cầm chiếc nhẫn, dịu dàng nói: “Giai Ninh, chúng ta kết hôn đi. ”
Dưới ánh hoàng hôn lúc 5 giờ 20 phút chiều, anh cầu hôn cô.
Là một lời cầu hôn dịu dàng, yên tĩnh và tốt đẹp mà Hứa Giai Ninh thích nhất.
Trong ngôi nhà có thể cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn, trong không gian riêng tư của họ.
Cô vốn không cần những dịp trọng đại trước công chúng hay những đám đông vây quanh làm mình ngượng ngùng, cô chỉ cần tấm lòng của Tiết Chiêm, và tình yêu của Tiết Chiêm.
Không biết tự lúc nào, Hứa Giai Ninh hình như đã khóc ướt một mảng áo trước 𝐧𝖌ự_𝒸 Tiết Chiêm.
Tiết Chiêm vẫn đang đợi cô, cô vội vàng nén nước mắt đồng ý với anh: “Được ạ, chúng ta kết hôn đi. ”
Tiết Chiêm hôn lên những giọt nước mắt của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Cô hỏi tiếp: “Khoảng thời gian này, thì ra anh bận rộn vì chuyện này sao?”
“Đúng vậy. ” Tiết Chiêm ôm chặt lấy cô, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô. “Anh trốn trong văn phòng, lén vẽ tranh đó. ”
Việc làm những quả cầu băng chỉ cần một hai ngày, nhưng những bức tranh này lại cần đến mấy tháng.
Nhìn những bức tranh này, từng kỷ niệm quá khứ như đang hiện ra trước mắt.
“A Chiêm, anh còn nhớ lúc chụp ảnh tốt nghiệp không?” Hứa Giai Ninh đột nhiên hỏi.
Tiết Chiêm cũng theo đó nhớ lại ngày hôm đó, sao anh có thể không nhớ được, sau khi chụp ảnh chung với tất cả bạn học trong lớp, mới đổi lại được tấm ảnh chụp chung giữa anh và Hứa Giai Ninh. Số mệnh đã định, tất cả đang tương ứng với nhau.
Nghe tin Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, Kiều Mộc Nhiên thức suốt đêm xin nghỉ phép chạy về Nam Thành.
“Giai Ninh, tớ là dân chuyên nghiệp, đã nói ảnh cưới để tớ chụp, thì tớ phải chụp từ lúc hai cậu đi đăng ký kia. ” Kiều Mộc Nhiên rất kiên định.
Thế là có lẽ họ là cặp đôi *****ên, khi chụp ảnh cưới ở phòng chụp ảnh của văn phòng đăng ký kết hôn, bên cạnh còn có một nhiếp ảnh gia khác là Kiều Mộc Nhiên đang chụp tân lang tân nương.
Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm đứng cạnh nhau, nhiếp ảnh gia của phòng chụp đến chụp cho họ, Kiều Mộc Nhiên cũng chụp, còn không ngừng chỉ đạo hai người họ đứng gần lại một chút.
Hai người không căng thẳng, nhưng bị Kiều Mộc Nhiên chỉ đạo như vậy, lại bắt đầu căng thẳng.
Trước khi chụp ảnh chung, họ nhìn nhau một cái, cảm thấy nên nói gì đó.
“Em hôm nay, siêu cấp xinh đẹp. ” Tiết Chiêm gượng gạo nói một câu.
“Anh cũng vậy, siêu cấp đẹp trai. ” Hứa Giai Ninh cũng gượng gạo đáp lại.
Kiều Mộc Nhiên cười gọi họ: “Rồi, hai vị tân nhân, nhìn ống kính nào!”
Sau khi thuận lợi chụp được những tấm ảnh cưới xinh đẹp, Kiều Mộc Nhiên hài lòng vô cùng: “Tân nhân tân nhân, là cặp đôi vừa kết hôn… Đẹp đôi quá đi mất!”
Kiều Mộc Nhiên lén so sánh với tấm ảnh của phòng chụp, còn thầm “phun tào”: “Tớ cảm thấy tấm tớ chụp này đẹp hơn. ”
Hứa Giai Ninh đã đi ra ngoài vội vàng bịt miệng cô bạn lại: “Nói nhỏ thôi, cậu làm thế này là đang đập bể nồi cơm nhà người ta đó. ”
“Vốn dĩ là vậy mà. ” Kiều Mộc Nhiên vô cùng tự tin vào trình độ nhiếp ảnh của mình. “Cho cậu xem, còn có tấm này nữa. ”
Hứa Giai Ninh đang vội cùng Tiết Chiêm đi làm thủ tục đăng ký, vội vàng liếc nhìn qua, khi nhìn thấy một tấm ảnh khác, lại dừng bước.
Trong ảnh, là cô và Tiết Chiêm bất giác nhìn nhau.
Là khoảnh khắc thực sự làm cô nhớ lại thời đi học, khi cô không kìm được mà liếc nhìn Tiết Chiêm thêm một lần nữa.
Tiết Chiêm sao chịu nổi ánh mắt đầy tình ý đó của cô, trực tiếp trước mặt Kiều Mộc Nhiên, ghé sát lại hôn Hứa Giai Ninh một cái, còn đắc ý cười: “Hôn rồi, mau dặm lại son đi. ”
Khiến Hứa Giai Ninh tức tối đuổi theo muốn đánh anh. Sau khi đăng ký kết hôn, tiến trình cưới xin liền đẩy nhanh.
Hai bên gia đình rất coi trọng việc này, thường xuyên tụ họp cùng đội ngũ tổ chức để bàn bạc chi tiết, muốn mọi thứ thật hoàn hảo.
Còn Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm thì thường xuyên bị Kiều Mộc Nhiên sắp xếp chụp ảnh cưới, chỉ riêng các kiểu váy cưới khác nhau, Hứa Giai Ninh đã mặc không biết bao nhiêu bộ.
Nhưng Kiều Mộc Nhiên cũng thật sự chuyên nghiệp, những bức ảnh cô ấy chụp Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm có thể hoàn toàn tôn lên ưu điểm ngoại hình của họ, hiệu quả còn tốt hơn ảnh của các ngôi sao thông thường mấy bậc.
Đến ngày cưới, họ trưng bày những bức ảnh chân dung ưng ý nhất. Toàn bộ sảnh tiệc cưới trông vô cùng lộng lẫy, bày đầy những loài hoa Hứa Giai Ninh yêu thích, trong đó điểm xuyết những cụm bạc hà nhỏ xinh, tạo thành một khu vườn đặc biệt nhất.
Trong khu vườn ấy, Hứa Giai Ninh mặc chiếc váy cưới đặt riêng, cùng Tiết Chiêm đứng ở trung tâm.
Cách họ không xa là ba cặp phù dâu phù rể: Ôn Thư Bạch và Thương Tự, Cố Phong Hành và Tiết Tụng, Tô Tri Ngụy và Kiều Mộc Nhiên.
Trong bữa tiệc đầy ắp bạn bè người thân của họ, còn có các bạn học lớp Hỏa Tiễn, và cả Trương Dương.
Kiểu tóc của Hứa Giai Ninh hôm nay vô cùng cầu kỳ phức tạp, tuy mặc váy cưới nhưng lại cố ý không đội khăn voan, chỉ vì mái tóc dài của cô cài chiếc trâm hoa nhung do chính tay mẹ cô làm, trĩu nặng tình yêu thương.
“Thật lòng mà nói, hôm nay đứng ở đây tôi có chút căng thẳng. ” Hứa Giai Ninh cười cười. “Lời phát biểu mà MC chuẩn bị, tôi viết đến mấy trang, nhưng sau đó chỉ còn lại vài câu. ”
“Tiết Chiêm. ” Cô gọi tên anh, đối diện với đôi mắt một mí phượng dịu dàng ấy.
“Chỉ cần người cùng em bước vào trang mới cuộc đời này là anh, em không hề e ngại hôn nhân. ”
“Bởi vì em yêu anh. ”
Đây dường như là lần *****ên Hứa Giai Ninh thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Tiết Chiêm trước mặt mọi người như vậy. Tiết Chiêm xúc động đến gần cô, nắm lấy tay cô, hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau.
“Anh cũng yêu em, yêu em rất nhiều, rất nhiều. ”
“Đời này có thể trở thành chồng của em, anh vô cùng vinh hạnh. ” Anh cong cong khóe mắt.
Dưới sự chúc phúc của mọi người, họ ôm nhau hôn môi. Từ đây ước hẹn, một đời một kiếp.
Sau khi kết hôn, họ đã có nhiều năm sống trong thế giới hai người.
Sau khi kết hôn mấy năm Ôn Thư Bạch mới sinh đôi hai cô con gái, không ngờ Hứa Giai Ninh lại là người cuồng công việc, sinh con còn muộn hơn cô một hai năm.
Sau khi Hứa Giai Ninh thực sự mang thai, mới hiểu được tâm trạng của Ôn Thư Bạch lúc đó, hiểu được sự cẩn thận, căng thẳng và mong chờ của cô ấy.
Rất nhiều việc trước đây đã quen, đồ ăn đã quen, giờ đây khi làm khi ăn đều phải suy nghĩ kỹ càng, trước tiên phải xem lại một lần những kiến thức mang thai mà cô đã học.
Về sinh linh bé nhỏ trong bụng, có lúc cô không có cảm giác gì thực sự, luôn cảm thấy mơ hồ, có lúc lại đột nhiên cảm nhận được một sự gắn kết huyết thống, cảm xúc dâng trào.
Còn Tiết Chiêm, đương nhiên còn để tâm hơn cả cô, tạm thời giao lại công việc ở tập đoàn cho ba mình là Tiết Lãng Phong, còn bản thân thì kể từ ngày cùng Hứa Giai Ninh đi khám thai lần đầu, đã ở bên cạnh cô suốt ngày đêm.
Anh quá mức cẩn thận, từ đó chủ động bắt đầu cuộc sống “kiêng cữ” gần một năm, cả ngày việc thích nhất là ôm cuốn “Sears – Cẩm nang mang thai” mà nghiên cứu. Cái vẻ nghiêm túc đó, dường như còn chuyên chú hơn cả hồi đi học.
Nhưng Hứa Giai Ninh lại không có ý định sớm ru rú ở nhà như vậy, ngày thường, cần đến tiệm hoa thì đến tiệm hoa, cần đi công tác thì đi công tác, muốn tìm Ôn Thư Bạch thì tìm Ôn Thư Bạch.
Tiết Chiêm tôn trọng ý tưởng của cô, về mặt này chưa từng khuyên can cô.
Nhưng anh cũng có lựa chọn của riêng mình, Hứa Giai Ninh đi đâu, anh sẽ theo đến đó.
Khiến Ôn Thư Bạch có chút bất mãn lẩm bẩm: “Chị Giai Ninh ơi, sao hội chị em bạn dì mà cứ kè kè người nhà theo thế? Cứ như cái đuôi ấy. ”
“Anh nghe thấy rồi đấy. ” Tiết Chiêm đứng cách đó nửa mét, lặng lẽ buông một câu, trong lòng cảm khái Ôn Thư Bạch người này thật đúng là hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là khéo léo ý tứ.
“Nghe thấy thì nghe thấy. ” Có mối զ·u𝖆·ⓝ 𝒽·ệ của Thương Tự, lại có cả Hứa Giai Ninh ở đây, Ôn Thư Bạch chẳng sợ Tiết Chiêm chút nào, ôm lấy Hứa Giai Ninh, tiếp tục “tố cáo” Tiết Chiêm: “Khó chịu quá đi, trừ nhà vệ sinh nữ ra, chúng ta còn có không gian riêng nào nữa không?”
“Khoan đã, nói đi nói lại, không cần ôm cô ấy chặt như vậy. ” Tiết Chiêm đột nhiên tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc kéo tay Ôn Thư Bạch đang ôm chặt Hứa Giai Ninh ra. “Chị Giai Ninh của em đang mang thai đó. ”
Ôn Thư Bạch: “…”
“Hết cách rồi. ” Hứa Giai Ninh thì vẫn bình tĩnh, buông tay. “Ai đó từ khi xem được mấy tài khoản marketing đăng mấy trường hợp sinh con sau 30 tuổi là cứ không yên tâm nổi, ngày nào cũng lo sốt vó. ”
“Tài khoản marketing đúng là có phóng đại thành phần. ” Ôn Thư Bạch quan tâm nói. “Nhưng mà chị Giai Ninh ơi, từ lúc mang thai đến giờ, chị có thấy khó chịu gì không?”
“Mang thai chắc là không có chuyện hoàn toàn nhẹ nhàng đâu nhỉ?” Hứa Giai Ninh nghĩ nghĩ rồi nói. “Nhưng những khó chịu này chị đã chuẩn bị tâm lý rồi, còn có mẹ chị thường xuyên đến nhà chăm sóc chị nữa. ”
“À, còn có mẹ chồng chị nữa. ” Hứa Giai Ninh nói thêm.
Ôn Thư Bạch rất hiểu mối 🍳ⓤ·𝖆·п 𝐡·ệ của cô với cha mẹ Tiết Chiêm, biết mấy năm nay, Tiết Lãng Phong đã lợi dụng sức ảnh hưởng và mạng lưới 𝐪*⛎*𝒶*п ♓*ệ của nhà họ Tiết để hỗ trợ hết mức có thể cho sự nghiệp tiệm hoa của Hứa Giai Ninh. Tần Uyển Nhược lại càng chủ động, luôn tìm mọi cách để đối tốt với Hứa Giai Ninh, tặng cho cô vô số quà cáp.
Cũng không biết vì sao, Ôn Thư Bạch luôn cảm thấy sự tốt đẹp này thậm chí còn có chút ý vị lấy lòng.
Nhưng 🍳-⛎𝒶-ⓝ ♓-ệ của họ hòa hợp, Hứa Giai Ninh sống vui vẻ, Ôn Thư Bạch nhìn cũng yên tâm.
“Không biết cục cưng trong bụng chị Giai Ninh là con gái hay con trai nhỉ?” Tâm tư Ôn Thư Bạch hoạt bát, rất nhanh lại nghĩ sang chuyện khác.
Hứa Giai Ninh sững người, đây lại là lần *****ên cô suy nghĩ về vấn đề này.
Cô và Tiết Chiêm, cũng giống như Ôn Thư Bạch và Thương Tự, không thích đi xét nghiệm giới tính của con, luôn cảm thấy làm vậy hơi cố ý.
Cô muốn đợi đến ngày sinh, thực sự gặp mặt thiên thần nhỏ của mình hơn.
Vì thế Hứa Giai Ninh cười nói: “Dù sao mặc kệ là con gái hay con trai, em sẽ là mẹ đỡ đầu. ”
Cô và Ôn Thư Bạch thân như chị em ruột, từ rất lâu trước kia đã từng có ước hẹn, tương lai sẽ làm mẹ đỡ đầu cho con của nhau.
Hiện giờ cô đã là mẹ đỡ đầu của hai cô con gái sinh đôi của Ôn Thư Bạch, nhìn hai bé lớn lên từng chút một.
“Hay là sinh con trai đi? Có thể hứa hôn cho con gái em. ” Ôn Thư Bạch thuận miệng nảy ra ý tưởng.
Hứa Giai Ninh không khỏi cười véo nhẹ má Ôn Thư Bạch: “Đã làm mẹ một năm rồi mà còn nói mấy lời trẻ con này. Bây giờ người ta không thịnh hành ép duyên nữa đâu, hơn nữa em có hai đứa con gái, trong bụng chị chỉ có một đứa thôi. ”
“Rồi rồi rồi, không hứa hôn nữa, con gái thì làm bạn thân, con trai thì làm thanh mai trúc mã. ” Ôn Thư Bạch đầy vẻ mong đợi. “Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thú vị biết mấy chứ. ”
Chỉ riêng việc nghĩ thôi, Ôn Thư Bạch đã mong Hứa Giai Ninh có thể sớm sinh đứa bé này ra.
Trong sự chờ đợi của mọi người, ngày tháng dường như trôi qua ngày một nhanh hơn.
Ngày dự sinh của Hứa Giai Ninh là vào mùa đông, Tiết Chiêm đã đặt trước thời gian và phòng sinh cho cô.
Trong ngôi nhà ấm áp của họ, Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm cùng nhau ngắm một trận tuyết đầu mùa.
Sáng hôm tuyết ngừng rơi, Hứa Giai Ninh đau bụng, ngày dự sinh đã đến gần, Tiết Chiêm lòng lo lắng, vội vàng lái xe đưa cô đến bệnh viện. Giữa mùa đông giá rét, anh một đường hối hả, căng thẳng đến toát cả mồ hôi đầu.
Đến bệnh viện, bác sĩ khám cho Hứa Giai Ninh, mọi người cùng nhau hội chẩn. Tình trạng của cô rất tốt, cơn đau bụng cũng đã ngừng, vì thế cô ở lại phòng bệnh VIP riêng, theo kế hoạch ban đầu ngày mai mới làm phẫu thuật mổ.
Lúc này Tiết Chiêm mới yên tâm. Đoạn Tĩnh Thu đã ở nhà Hứa Giai Ninh mấy tháng nay từ khi cô mang thai, cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, ông nội và cha mẹ Tiết Chiêm đều đến, Ôn Thư Bạch và Thương Tự cũng đến.
Hứa Giai Ninh ngủ trưa một giấc dậy, nhìn thấy trước giường bệnh vây quanh một vòng người, thật sự có chút ngượng ngùng. Nhưng sự xấu hổ nho nhỏ này rất nhanh đã bị cảm giác căng thẳng chờ sinh làm cho tan biến.
Ngày hôm sau, Hứa Giai Ninh sinh nở vô cùng thuận lợi.
Sau khi thuốc tê tan hết, giữa vòng tay của người thân, cô đưa tay về phía Tiết Chiêm. Tiết Chiêm nắm lấy tay cô, nghe thấy cô khẽ nói bên tai anh: “Ngơ ngác làm gì, anh mau cho em xem con đi. ”
Tiết Chiêm lúc này mới bảo y tá bế đứa bé đến cho Hứa Giai Ninh xem: “Con của chúng ta là một bé trai. ”
“Đúng là Thư Bạch nói trúng rồi. ” Hứa Giai Ninh liếc nhìn Ôn Thư Bạch cũng đang ngắm nhìn đứa bé, rồi không khỏi hạ thấp giọng, nhẹ nhàng đưa ngón tay ra, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào gương mặt nhỏ bé của con, sợ làm đau con, nên cứ đắn đo mãi. “Bé xíu à. ”
“Đúng vậy, giống như một chú mèo con. ” Tiết Chiêm nắm lấy tay cô, dịu dàng đáp lời.
Họ thực sự là những ông bố bà mẹ mới vào nghề, ngày *****ên chính thức nhìn thấy con mình, thật sự là trong lòng vừa yêu thương vừa xót xa, nhưng lại hoang mang, không dám chạm vào, chỉ cứ thế mà nhìn chằm chằm.
Tay Hứa Giai Ninh sau khi sinh không có nhiều sức lực, nhưng cảm giác đang từ từ hồi phục, nhận ra lòng bàn tay Tiết Chiêm toàn là mồ hôi, cô bất giác ngẩng đầu, nhìn anh, rồi có chút không chắc chắn hỏi: “Anh khóc đó à?”
Anh không nói gì, nhưng đuôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.
Y tá bên cạnh vạch trần anh, cười nói với Hứa Giai Ninh: “Chồng cô lúc nãy không phải vào phòng sinh cùng sao, một tay nắm chặt tay cô, tay kia thì lén lau nước mắt cho mình đó. Sợ cô nghe thấy, anh ấy không dám khóc thành tiếng. Nhưng lần đầu tôi thấy có người khóc thành như vậy, kết quả khám thai của cô rõ ràng vẫn luôn rất tốt, nhìn xem làm anh ấy sợ đến mức nào kìa. ”
“Đồ ngốc. ” Hứa Giai Ninh cụp mắt xuống, lắc lắc tay Tiết Chiêm, trong lòng vô cùng xúc động.
Mà Thương Tự cũng đi đến bên cạnh Tiết Chiêm, gọi một tiếng tên Tiết Chiêm.
“Lão Tự, vốn không nghĩ sẽ khóc, nhưng vào trong đó…” Khóc đến mức khiến y tá ấn tượng sâu sắc, Tiết Chiêm ít nhiều có chút ngượng ngùng.
Nhưng Thương Tự lại vỗ vỗ vai anh, bình thản nói: “Tôi hiểu, vì tôi cũng từng như vậy mà. ”
Công nghệ dù có phát triển đến đâu, phụ nữ sinh con vẫn luôn là một việc nguy hiểm.
Đây là người yêu của họ, đương nhiên từ đầu đến cuối đều sẽ thắt chặt một lòng.
Để Hứa Giai Ninh nghỉ ngơi cho tốt, bạn bè người thân không ở lại quá lâu, đều lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ có Tiết Chiêm, ở bên cạnh Hứa Giai Ninh không rời một khắc.
“Con trai chúng ta đặt tên là gì thì hay nhỉ?” Tiết Chiêm bàn với Hứa Giai Ninh. “Phải để mẹ nó, một học bá, đặt cho một cái tên thật hay. ”
Hai người đã hẹn trước, đứa con đầu lòng sẽ theo họ Hứa của Giai Ninh. Nhưng cụ thể gọi là gì thì mấy tháng rồi vẫn chưa quyết định được.
Hứa Giai Ninh, người vẫn luôn thiếu linh cảm, đến hôm nay đột nhiên có ý tưởng, dịu dàng nhìn con, khẽ nói: “Hứa Đồ Nam, được không anh?”
Là câu thơ trong “Tiêu Dao Du” miêu tả chim Côn Bằng: “Nhiên hậu nãi kim tương Đồ Nam” (Rồi sau mới nay sẽ đi về phương Nam).
Hứa Giai Ninh thích ngụ ý như vậy, càng thích sự liên kết của câu này với Tiết Chiêm.
“Hứa Đồ Nam, Hứa Đồ Nam… Hay thật đó. Hứa Đồ Nam, con nghe thấy không?” Tiết Chiêm đọc đi đọc lại cái tên, càng đọc càng thích, nói với thằng bé. “Cũng không thể phụ lòng mong đợi của mẹ, tương lai phải tung cánh bay cao nhé. ”
“Không được gây áp lực như vậy. ” Hứa Giai Ninh liền tiếng cảnh cáo anh.
“Anh đùa thôi. ” Tiết Chiêm vội vàng xin tha, sau đó nét mặt lại trở nên dịu dàng, chậm rãi nói. “Con của chúng ta, chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ là được rồi. ”
“Như vậy còn tạm được. ” Hứa Giai Ninh khẽ hừ một tiếng.
Tất cả dường như vẫn chưa thay đổi, họ vẫn có thể vui đùa trêu chọc nhau.
Lại có chút khác biệt, họ đã có kết tinh tình yêu, bắt đầu từng chút một nuôi nấng con mình khôn lớn.
Đông qua xuân tới, những cánh én trên bảng hiệu tiệm hoa lại bay về thêm vài lần, ngày tháng cứ thế trôi đi.
Hứa Đồ Nam sắp lên ba tuổi.
Còn con của Ôn Thư Bạch và Thương Tự, Triều Triều và Tịch Tịch, bốn năm tuổi đã ra dáng mỹ nhân, giống hệt Ôn Thư Bạch.
Vài năm nữa trôi qua, các con gái của Ôn Thư Bạch đã học tiểu học.
Cuối tuần, Ôn Thư Bạch rủ Hứa Giai Ninh cùng dắt con đi chơi công viên giải trí do nhà họ Thương mua lại.
Nhưng Hứa Giai Ninh đã sớm hẹn với ba mẹ Tiết Chiêm, cuối tuần này để ông bà trông cháu trai Hứa Đồ Nam, thế là Hứa Đồ Nam cũng lỡ mất cơ hội đi công viên giải trí lần này, chỉ có hai vợ chồng Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm qua đó.
Công viên giải trí mùa đông ở Nam Thành vắng vẻ hơn nhiều, mà giờ đây xuân về hoa nở, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, du khách đến công viên giải trí xếp hàng dài.
Hai cô con gái của Ôn Thư Bạch và Thương Tự đã đến tuổi thích bày tỏ, nhìn thấy cái gì cũng sẽ suy nghĩ một hồi, rồi lại thích hỏi han.
“Ba mẹ ơi, vào cổng tại sao nhất định phải xếp hàng ạ?” Triều Triều hỏi.
“Tự giác xếp hàng là hành vi lịch sự, có thể tiết kiệm thời gian duy trì trật tự, thứ tự trước sau cũng tương đối công bằng. ” Ôn Thư Bạch và Thương Tự đáp.
“Vậy người chen hàng có phải là không lịch sự, rất vô ý thức không ạ?” Tịch Tịch nhìn một người cách đó không xa ở phía sau, thẳng thắn hỏi.
Không chờ Ôn Thư Bạch và Thương Tự trả lời, người chen hàng phía sau kia có vẻ mặt xấu hổ rời khỏi hàng.
“Tịch Tịch, khí phách!” Hứa Giai Ninh không nhịn được khen cô con gái đỡ đầu của mình.
“Đúng là như vậy. Nhưng mà Tịch Tịch…” Ôn Thư Bạch do dự dặn dò. “Lần sau cố gắng nói nhỏ thôi con. ”
Con gái cô ấy đúng là dũng cảm, cái giọng cao vút đó dọa người ta chạy mất rồi.
“Tại sao phải nói nhỏ ạ?” Triều Triều khó hiểu hỏi. “Lời của con đâu có sai. Mẹ ơi, là người kia làm sai, tại sao chúng ta phải nói nhỏ?”
Ôn Thư Bạch trực tiếp bị hỏi đến cứng họng.
Cô ấy thực ra trong lòng hiểu rõ lý do mình nói vậy, bởi vì cô ấy sợ người kia sau khi nghe thấy sẽ gây gổ với Tịch Tịch.
Nhưng đây dường như thuộc về cách sống của người lớn, khi giải thích với trẻ con lại có vẻ khéo léo ý tứ.
Bởi lẽ trong thế giới của Triều Triều và Tịch Tịch, vẫn chỉ có đúng sai đen trắng rõ ràng, đơn giản mạch lạc.
Vì thế Ôn Thư Bạch nuốt lại những lời giải thích ban đầu, sửa lời: “Không có làm sai, không cần nói nhỏ. Lúc nãy mẹ lo lắng ảnh hưởng đến người bên cạnh thôi. ”
Triều Triều và Tịch Tịch nghe xong lời giải thích, trong lòng không nghĩ nhiều nữa, sự chú ý rất nhanh đã bị những thứ khác thu hút.
Hứa Giai Ninh giúp dắt hai đứa, còn Tiết Chiêm thì chọc cho hai đứa nhỏ cười toe toét.
Thế là chỉ còn lại một mình Ôn Thư Bạch vẫn đang trầm tư, thậm chí ngược lại còn có chút hối hận vì đã nói như vậy. Đến nỗi hàng đã nhích lên mấy bước mà cô ấy cũng không phát hiện, vẫn là Thương Tự vỗ vai cô.
Ôn Thư Bạch vội vàng đi lên phía trước, Thương Tự đuổi kịp cô, rồi như an ủi, nhẹ nhàng khoác vai cô.
“Thư Bạch, đừng lo lắng, Triều Triều và Tịch Tịch còn có chúng ta mà. ” Thương Tự nói.
“Cũng không sao cả. ” Thương Tự nháy mắt với cô. “Bởi vì có chúng ta ở đây chống lưng cho các con rồi. Giống như năm ngoái các con thích công viên giải trí này, chúng ta đã mua nó. ”
Nếu không phải Thương Tự nói, Ôn Thư Bạch cũng gần như quên mất, nơi này thực ra đã trở thành tài sản riêng của nhà họ.
Cô ấy và Thương Tự xưa nay kín đáo, cũng cố ý tỏ ra không quá đặc biệt trước mặt các con.
Cho nên dù đã mua, vẫn theo quy trình vào cổng bình thường, mùa cao điểm vẫn phải xếp hàng.
Mà nghiêm túc nghĩ lại, họ có đủ vốn liếng và tự tin để bảo vệ Triều Triều và Tịch Tịch.
Nghĩ đến đây, Ôn Thư Bạch không còn chút băn khoăn thừa thãi nào nữa.
Rất nhanh đã đến lúc vào cổng.
Tiết Chiêm đi đầu, Hứa Giai Ninh dắt hai đứa nhỏ đi giữa, Ôn Thư Bạch và Thương Tự đi cuối cùng.
Triều Triều và Tịch Tịch đồng thanh hỏi ba mẹ, Hứa Giai Ninh thuận miệng đáp: “Đừng có tìm hai người họ nữa, họ đang bận chim chuột với nhau đó. Mau nhắm mắt lại, không phải của mình thì đừng có nhìn. ”
Ôn Thư Bạch sợ đến mức sắp nhảy dựng lên: “Chị Giai Ninh đừng nói bậy nha. ”
Rồi lại oán trách: “Từ khi chị với ai đó kết hôn xong, sao lại bị lây bệnh ngày càng không đứng đắn vậy hả?”
“Sao lại miêu tả anh như vậy?” Tiết Chiêm bất mãn nói.
“Ừm?” Thương Tự rất nhanh phát ra tín hiệu cảnh cáo.
Tiết Chiêm gần như phản xạ có điều kiện mà im bặt, yên lặng vài giây sau, kiên trì bênh vực Hứa Giai Ninh: “Rất đứng đắn mà, người ta là nói thẳng nói thật thôi. ”
Hứa Giai Ninh cũng nói: “Thư Bạch, đừng ngại ngùng nữa, bọn trẻ con cái gì cũng hiểu cả, chuyện này rất bình thường. ”
“Hiểu cái gì?” Ôn Thư Bạch theo bản năng hỏi lại.
Triều Triều còn đáp nhanh hơn cả Hứa Giai Ninh: “Hiểu là ba với mẹ yêu nhau, cho nên cần không gian riêng tư cho hai người. ”
Tịch Tịch cũng nói: “Con với chị chơi cùng mẹ đỡ đầu, ba mẹ hôm nay chơi với nhau đi ạ. ”
Vẻ mặt nghiêm túc của các con làm Ôn Thư Bạch vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Thì ra trẻ con lớp một lớp hai đã hiểu không ít chuyện, quả nhiên thông minh lanh lợi.
“Hay thật đó. ” Hứa Giai Ninh chậc lưỡi khen. “Vừa thông minh vừa phóng khoáng, các con gái đỡ đầu của chị đáng yêu quá đi. ”
“Ngưỡng mộ đến vậy sao?” Ôn Thư Bạch đùa. “Vậy chị sinh thêm đứa thứ hai đi, tốt nhất là con gái. ”
“Thôi, một thằng con trai đã đủ làm chị mệt rồi…” Hứa Giai Ninh liên tục lắc đầu. “Lại còn giống hệt ai đó, cứ hay ngại ngùng, khiến chị ngày nào cũng phải đoán tâm tư của nó, ở chung với con trai nhỏ khó quá đi. ”
“Xin đính chính, anh không có ngại ngùng gì đâu nhé. ” Tiết Chiêm ở bên cạnh chen vào.
“Anh chắc không?” Hứa Giai Ninh hỏi.
“Vậy thì ít nhất anh cũng không bắt em phải đoán. ” Tiết Chiêm lại nói.
“Ồ, vậy chắc là anh quên hồi đi học rồi…” Hứa Giai Ninh vừa định kể lể, sợ đến mức Tiết Chiêm vội vàng dắt Triều Triều và Tịch Tịch đi lên phía trước, giữ một khoảng cách xa.
“Con người ở mỗi giai đoạn trạng thái sẽ không giống nhau. ” Hứa Giai Ninh cười nói. “Nhưng chị rất thích anh ấy lúc đi học đó, rồi sao… Con trai của anh ấy cũng y hệt anh ấy. ”
Ôn Thư Bạch nghe đến đó liền biết, Hứa Giai Ninh vừa rồi là khẩu thị tâm phi.
Ngoài miệng thì chê cậu con trai đó, trong lòng thực tế lại yêu thương vô cùng.
Huống chi thằng nhóc lại giống ba cậu đến vậy? “Ôi chao, chị nhớ con trai chị quá, Thư Bạch ơi. ”
Quả nhiên, chưa đầy vài giây, Hứa Giai Ninh đã không nhịn được mà bày tỏ tình cảm với Ôn Thư Bạch.
“Vậy chị còn nỡ lòng nào giao cho ba mẹ Tiết Chiêm à?” Ôn Thư Bạch hỏi lại.
“Hết cách rồi, vốn dĩ là thay phiên nhau trông, cách mấy tuần là phải đưa nó đến chỗ ông bà nội ở. Em cũng biết đó, người già buồn chán lắm, chỉ trông mong được trông cháu thôi. ” Hứa Giai Ninh nói.
Ôn Thư Bạch vô cùng đồng cảm với điều này, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn hỏi lại một lần nữa: “Chị Giai Ninh, chị thật sự không tính sinh thêm một cô con gái nữa à?”
Hứa Giai Ninh trầm mặc hồi lâu mới trả lời Ôn Thư Bạch, lần này, cô nói lời thật lòng: “Thôi được, thật ra rất muốn, đặc biệt là sau khi nhìn các con gái của em lớn lên từng chút thế này. ”
“Con gái nhỏ thật sự rất đáng yêu, chị thường mua quần áo cho con trai, bất tri bất giác lại dạo đến quầy quần áo bé gái, những chiếc váy nhỏ đó xinh xắn lắm. ”
“Hơn nữa Đồ Nam một mình cũng cô đơn, chị với Tiết Chiêm cũng đã hỏi ý kiến nó rồi, thằng bé là con nít ranh, thật ra cũng có chút muốn có em gái hoặc em trai. ” Hứa Giai Ninh nói.
Ôn Thư Bạch vừa nghe đã biết tuy cô do dự nói không, nhưng rõ ràng ý muốn có con gái vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai.
Nhưng không lâu sau cô lại lắc đầu: “Thôi, trông con mệt lắm, chị với Tiết Chiêm một đứa là đủ rồi. ”
Quả nhiên, một năm sau, Hứa Giai Ninh lại sinh thêm một đứa con, lần này là cô con gái mà cô hằng mong ước.
Cô và Tiết Chiêm đặt tên cho con bé là Tiết Noa Vân. Lấy từ câu thơ của Lý Hạ: “Thiếu niên tâm sự đương noa vân, thùy niệm u hàn tọa ô ách” (Tâm sự thiếu niên nên vươn tới mây xanh, có người nhớ kẻ ngồi co ro nơi giá rét tăm tối), có ý nghĩa chí khí ngút trời.
Có người nói cái tên như vậy không hợp với con gái, Hứa Giai Ninh lại càng không cảm thấy thế.
Giống như từ “thiếu niên”, vốn là tên gọi chung cho cả thiếu nam và thiếu nữ. Con gái cũng có thể vươn tới mây xanh, cũng có thể có được chí lớn ngút trời.
Năm sau vào dịp Tết Trồng Cây, Hứa Giai Ninh ôm con gái, Tiết Chiêm dắt con trai, cả gia đình bốn người tham gia hoạt động trồng cây.
Cô con gái xinh xắn như ngọc nằm trong xe đẩy, Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm cùng nhau trồng cây, con trai họ cũng ở bên cạnh phụ giúp.
Họ trồng hai cây non, treo lên tấm thẻ, trên đó có đánh số và tên của chủ nhân cây nhỏ.
Một tấm viết Hứa Đồ Nam, một tấm viết Tiết Noa Vân.
Dưới cùng tấm thẻ viết một dòng chữ giống nhau: “Cây nhỏ ơi, cây nhỏ ơi, mau mau lớn nhé. ”
Là cây, mà cũng là người.
Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm sóng vai đứng trước hàng cây, nhìn cây và nhìn các con.
Các con yêu, mau mau lớn nhé.
← Ch. 78 |