Phiên Ngoại 2: Cái Ôm
← Ch.77 | Ch.79 (c) → |
Tiết Chiêm thực sự được nghe Hứa Giai Ninh kể lại trọn vẹn câu chuyện về ba cô, là vào ngày Cảnh sát Nhân dân năm 2024.
Đây xem như một ngày lễ “ít được chú ý” mới xuất hiện. Kể từ năm 2021, ngày 10 tháng 1 hàng năm, không chỉ là ngày tuyên truyền 110 toàn quốc, mà còn là ngày Cảnh sát Nhân dân.
Ngày 10 tháng 1 năm 2024, chính là ngày Cảnh sát Nhân dân Trung Quốc lần thứ tư.
Mà những điều này, nếu không phải vì mối liên hệ của Hứa Giai Ninh, có lẽ Tiết Chiêm sẽ không biết đến.
Vào ngày Cảnh sát Nhân dân đó, Tiết Chiêm đến tiệm hoa tổng tìm Hứa Giai Ninh, nhìn thấy cô đang cùng các nhân viên của mình gói những bó hoa có thắt cà vạt.
Anh chợt nhớ ra, trước buổi tiệc mừng năm mới hồi cấp ba, Hứa Giai Ninh đã giúp anh thắt cà vạt với thủ pháp rất thuần thục. Lúc đó cô cũng từng nói, là vì thường xuyên thắt cà vạt cho các bó hoa.
Mẫu hoa được thiết kế đặc biệt này rất được ưa chuộng. Giấy gói màu xanh biển tựa như bộ cảnh phục màu xanh biển, thêm chiếc cà vạt cùng màu, vô cùng đẹp mắt.
Trước đây đã có rất nhiều người nhà của cảnh sát mua loại bó hoa này.
Đến mấy năm gần đây, sau khi có riêng ngày Cảnh sát Nhân dân, đương nhiên lại càng bận rộn hơn.
Nhìn thấy Tiết Chiêm vào tiệm, Hứa Giai Ninh vẫn không ngừng tay.
Các nhân viên bên cạnh cô ăn ý ôm những bó hoa lặng lẽ rời đi, còn cô vừa gói hoa, vừa kể cho anh nghe từ đầu đến cuối câu chuyện về cha mình.
Sau đó nữa, là vào dịp Thanh Minh.
Hứa Giai Ninh, người luôn chỉ đi cùng mẹ, lần này cũng gọi cả Tiết Chiêm.
Cô đưa Tiết Chiêm đến trước mộ ba mình, Hứa Tùng Vân, trước mặt mẹ Đoạn Tĩnh Thu, giới thiệu Tiết Chiêm với ba.
“Ba ơi, đây là bạn trai của con, đối xử với con rất tốt, anh ấy tên là Tiết Chiêm. ” Hứa Giai Ninh chỉ nói tên, những thứ còn lại dường như không quan trọng.
Bởi lẽ, con người Tiết Chiêm, giờ phút này đã hiện diện trọn vẹn ở đây.
Sáng sớm vừa có một trận mưa nhỏ, trên bia mộ đẫm những giọt nước mưa.
Tiết Chiêm giúp hai mẹ con thấm ướt chiếc khăn lông khô mang theo, nhân lúc khăn còn ẩm, lau sạch bia mộ.
Sau đó, Hứa Giai Ninh đặt ngay ngắn bó hoa do chính tay mẹ Đoạn Tĩnh Thu gói lên trước bia mộ.
Là những cành tùng Bồng Lai xanh tươi cùng những bông cúc trắng tinh khôi như mây, rất hợp với tên của Hứa Tùng Vân.
“Chào chú ạ. ” Tiết Chiêm nhìn tấm ảnh người đàn ông trẻ tuổi anh khí tuấn tú trên bia mộ, lòng kính nể vô vàn, lại thêm vài phần trang trọng. “Con sẽ đối tốt với Giai Ninh một đời một kiếp. ”
Trước bia mộ, anh nắm thật chặt tay Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh trong suốt quá trình tảo mộ đều im lặng, cảm xúc cũng rất bình tĩnh, nhưng trên đường trở về, lại ngồi ở hàng ghế sau lặng lẽ rơi nước mắt, làm Tiết Chiêm hoảng hốt vội vàng ôm lấy cô.
“Trước đây lần nào đi tảo mộ về con bé cũng khóc. ” Đoạn Tĩnh Thu ở ghế phụ phía trước lặng lẽ nói. “Hồi nhỏ là cảm thấy không có ba rất tủi thân, lớn hơn một chút thì lại càng thương mẹ đã một mình nuôi nó khôn lớn. ”
Hứa Giai Ninh là một đứa trẻ sớm hiểu chuyện, cũng rất ít khi tỏ ra yếu đuối, giống như một người lớn thu nhỏ.
Đoạn Tĩnh Thu nhìn thấy vậy lại càng thương con gái. Mỗi năm Thanh Minh con gái khóc trên xe taxi, hiếm hoi bộc lộ mặt yếu đuối đó, bà sẽ ôm chặt lấy con, dùng hết sức lực để an ủi con.
Mà bây giờ…
Đoạn Tĩnh Thu quay đầu lại, nhìn về phía Tiết Chiêm, con gái bà giờ đã có thêm một người yêu thương.
Bà không khỏi khẽ nói: “Giai Ninh rất ít khi tùy hứng làm nũng, chỉ mong ở trước mặt cháu, hãy để con bé được làm trẻ con, để nó có thể thả lỏng. ”
Trước mặt bạn trai của con gái, các bà mẹ trên đời thường sẽ khuyên con gái sau này phải hiểu chuyện, thông cảm cho bạn trai nhiều hơn, ít có ai như Đoạn Tĩnh Thu, lại hy vọng bạn trai của con gái để con gái mình được tùy hứng nhiều hơn.
Tiết Chiêm chỉ dịu dàng cười, nắm chặt tay Hứa Giai Ninh, nói: “Dì ơi, con cũng mong Giai Ninh có thể ở trước mặt con không còn gánh nặng nào, muốn làm gì thì cứ làm. ”
“Nhưng con không nỡ nhìn thấy cô ấy khóc. Vừa thấy cô ấy khóc, con…” Tiết Chiêm nói đến nửa chừng thì dừng lại.
Hứa Giai Ninh nghe giọng anh có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, tên Tiết Chiêm này không biết từ lúc nào cũng đã rơi lệ, đôi mắt ươn ướt, thấy cô phát hiện, còn quay mặt đi để trốn.
“Anh khóc cái gì chứ?” Hứa Giai Ninh tức khắc dở khóc dở cười.
“Bị em lây đó. ” Thấy Hứa Giai Ninh đã nhìn thấy, Tiết Chiêm dứt khoát không che giấu nữa, đối diện với cô. “Vừa thấy em khóc là anh lại muốn khóc. ”
“Được rồi. ” Hứa Giai Ninh vỗ vỗ lưng Tiết Chiêm, nói. “Nhưng hôm nay em khóc không phải vì buồn, là vì vui mà. Gia đình chúng ta ngày càng tốt đẹp, cuộc sống của mẹ nhẹ nhàng tự tại, tiệm hoa cũng ngày càng phát triển. Còn em, em có anh…”
Những điều này là những lời Hứa Giai Ninh vừa thầm nói với ba mình trước bia mộ.
Cô vẫn luôn tưởng nhớ ba, điều này tương lai cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng Tiết Chiêm ở bên cạnh cô, ở một mức độ nào đó đã xua tan đi cảm giác cô đơn mà cô từng trải qua.
Đoạn Tĩnh Thu vốn định để Tiết Chiêm an ủi con gái, giờ ngược lại là con gái đang an ủi Tiết Chiêm.
Nhưng như vậy ngược lại càng làm Đoạn Tĩnh Thu yên tâm hơn.
Người con rể tương lai này của bà, rất xứng đôi với con gái bà, biết rõ nhất nên làm thế nào để gỡ bỏ những tâm sự của con gái bà.
Điều Tiết Chiêm mang đến cho Hứa Giai Ninh, là cảm giác an toàn hai chiều, nơi anh dựa dẫm vào cô, và cô cũng có thể dựa dẫm vào anh.
Đây dường như là lần cuối cùng sau khi đi tảo mộ Hứa Giai Ninh khóc trên đường về nhà.
Sau này vào dịp Rằm tháng Bảy (Lễ Vu Lan/Trung Nguyên), mọi người cùng đi tảo mộ cho Hứa Tùng Vân, theo truyền thống nhà họ Tiết, lại nhanh chóng chuyển sang một khu mộ khác, tảo mộ cho bà nội của Tiết Chiêm.
Sau khi trời tối, trên con đường về nhà, Hứa Giai Ninh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người qua đường đang đốt vàng mã.
Hai bên đường trồng đầy tùng bách, ánh lửa từ vàng mã dưới đất lập lòe, còn ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc của phụ nữ.
Gió chiều tối nay lại lạnh căm căm, thỉnh thoảng cuốn theo những tờ vàng mã đang cháy, giống như những cơn lốc xoáy nhỏ, từng vòng từng vòng thổi đi xa, vàng mã cũng theo đó mà cháy hết.
“Anh từng nghe nói, Rằm tháng Bảy, 🍳𝖚·ỷ môn quan mở rộng, vàng mã cháy hết bị gió cuốn đi là do ma q*ⓤ*ỷ đang nhận tiền. ” Tiết Chiêm nói.
“Bớt mê tín đi, đây rõ ràng là kiến thức vật lý cấp ba. ” Hứa Giai Ninh phản bác anh. “Tâm ngọn lửa và cảnh vật xung quanh hình thành chênh lệch áp suất, không khí lưu động tạo thành xoáy lốc. ”
“Vậy anh còn nghe nói, bên cạnh sẽ có cô hồn dã 𝐪_⛎_ỷ đến giật tiền nữa. ” Tiết Chiêm lại bổ sung một câu.
Anh hạ cửa kính xe xuống thêm một chút, tiếng gió bên ngoài nhất thời càng thêm rõ ràng. Tiếng thông reo từng trận, hòa lẫn với tiếng người, vô cùng hiu quạnh thê lương.
Hứa Giai Ninh dọc đường đi giả vờ bình tĩnh, dường như không có phản ứng gì.
Đến ngôi nhà mới của cô và Tiết Chiêm, cô xuống xe, mới nhìn quanh tòa nhà kiểu Trung Quốc rộng lớn này, đột nhiên buột miệng một câu:
“Tiết Chiêm, nhà chúng ta đúng là mới xây, không phải là nhà cũ từ thời nhà Thanh đấy chứ?”
“Là khu mới được khai phá mấy năm trước. ” Tiết Chiêm cùng cô đi qua hành lang dài rợp bóng trúc. “Nhưng trước kia mảnh đất này hình như đúng là có những ngôi nhà cũ đã sụp đổ, nhưng không biết có phải từ thời nhà Thanh không. ”
Tiết Chiêm không nói thì thôi, nói kiểu nước đôi này lại càng làm Hứa Giai Ninh lạnh gáy.
“Chúng ta có phải dọn vào ở sớm quá không?” Hứa Giai Ninh hối hận. “Hơn nữa ở đây lớn như vậy, cũng chỉ có hai chúng ta. ”
Chủ nhân thực sự ở nơi này chỉ có Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm. Còn lại là quản gia, bảo vệ và người giúp việc do Tiết Chiêm thuê.
Trong sân trống trải, ban ngày không cảm thấy có gì, nhưng vào buổi tối Rằm tháng Bảy, lại khiến người ta suy nghĩ miên man.
“Em cứ cảm thấy có cái gì đó đi theo chúng ta. ” Hứa Giai Ninh nắm chặt tay Tiết Chiêm, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn về sau. “Trên đời này không lẽ thật sự có ma sao?”
“Em cũng sợ ma à?” Tiết Chiêm, người dăm ba câu đã dọa được Hứa Giai Ninh, nén cười hỏi.
Hứa Giai Ninh đã một chân bước vào trong phòng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không sợ chút nào, em là chiến sĩ duy vật đó. ”
Mà đêm hôm đó, sau khi hai người nằm ngủ cạnh nhau không lâu, Tiết Chiêm vẫn cảm nhận được có người không một tiếng động chui vào lòng mình, người anh tức khắc ấm áp dễ chịu.
“Xem ra ai đó nói dối rồi. ” Tiết Chiêm ôm chặt lấy cô. “Vẫn sợ mà. ”
“Rằm tháng Bảy về nhà muộn như vậy, không khí trên đường kỳ quá quá, em đương nhiên sợ rồi. ” Hứa Giai Ninh dứt khoát nằm im thừa nhận. “Em sợ bên ngoài có cô hồn dã ⓠ_u_ỷ. ”
Cô vùi đầu vào ⓝ🌀ự·𝖈 anh, đột nhiên lại lí nhí nói: “Nhưng nếu là người nhà biến thành ma, em không sợ. Không chỉ không sợ, em còn muốn nói chuyện với họ nữa. ”
Rồi lại khẽ nói: “Tiết Chiêm, tối qua em mơ thấy ba em, ba cao lắm. ” Nghe câu nói này, ***** Tiết Chiêm đột nhiên nhói lên.
Hứa Giai Ninh tiếp tục nói: “Thần kỳ lắm, lần *****ên em mơ rõ ràng như vậy. Ba mặc bộ cảnh phục trong ảnh, dáng vẻ y hệt như trong ảnh, vừa đẹp trai vừa cao. Trong mơ em hình như chỉ mới bốn năm tuổi, đứng cạnh mẹ, cứ gọi ba mãi, ba ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt em, cười với em. ”
“Sau đó… ba đi xa, không quay đầu lại nữa. Chỉ còn em với mẹ đứng ở cửa tiệm hoa. ”
“Em biết người 𝐜𝒽ế.✝️ như đèn tắt, nhưng có những lúc, em thật sự hy vọng con người có kiếp trước kiếp sau, có luân hồi. ” Hứa Giai Ninh khẽ nói. “Ba em tốt như vậy, đầu thai chuyển thế nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. ”
“Những người khác cũng nghĩ như vậy phải không?” Hứa Giai Ninh dần dần thoải mái hơn. “Người đã mất là người thân của người sống, mọi người chỉ biết tưởng nhớ, sẽ không sợ hãi. ”
“Có lẽ những cô hồn dã 𝐪ⓤ●ỷ mà em nghĩ, cũng có người nhớ thương họ. Trên đời này mỗi người, đều không phải là một cá thể đơn độc không hề có mối liên kết nào. Có lẽ không có con cái, nhưng luôn có ba mẹ. ” Hứa Giai Ninh chìm vào suy tư. “Nghĩ như vậy, cô hồn dã 𝐪⛎_ỷ cũng không đáng sợ nữa. ”
Đêm nay, Hứa Giai Ninh lải nhải rất nhiều, nói về thời thơ ấu, nói về những hiểu biết về sự sống và cái ⓒ.ⓗế.🌴, nói mãi cho đến tận đêm khuya.
Đêm nay, Tiết Chiêm rất ít nói, lặng lẽ lắng nghe từng lời từng chữ của cô, ghi tạc tất cả vào lòng, rồi ôm chặt lấy cô, cho cô sự an ủi không lời.
Tiết Chiêm biết, Hứa Giai Ninh hiếm khi có những lúc đa sầu đa cảm như vậy, tính cách lý trí thúc đẩy cô ngày thường không có thời gian để nhớ đến nhiều như thế, cô quen nhìn về phía trước, biến những hồi tưởng về cha thành một trong những động lực làm việc kiên định.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Giai Ninh quả nhiên lao vào công việc, gọi điện thoại liên lạc với Văn Thanh Đại.
Sau khi quen biết Văn Thanh Đại, Hứa Giai Ninh thỉnh thoảng sẽ đến phim trường thăm cô ấy.
Con gái của Văn Thanh Đại đang ổn định du học ở Anh, bản thân Văn Thanh Đại một lòng dốc sức cho sự nghiệp, bộ phim trước vừa đóng máy được một tháng, nay lại lao vào một đoàn phim mới.
Lần này là một bộ phim điện ảnh công ích.
Văn Thanh Đại không phải nữ chính, thậm chí đến nữ phụ thứ hai cũng không phải, mà là nữ phụ thứ ba.
Đất diễn có hạn, lại không có thù lao đóng phim, cô ấy bằng lòng nhận lời mời, thậm chí còn tự mình tích cực tranh thủ hợp tác, đơn giản là vì bộ phim này lấy tư liệu từ những vùng núi có thật, toàn bộ doanh thu phòng vé tương lai cũng sẽ được quyên góp cho trẻ em vùng cao.
Nhân vật Văn Thanh Đại diễn là một giáo viên ở vùng núi, cô ấy rất có cảm xúc với vai diễn này. Bản thân cô ấy cũng từng từ nông thôn đi ra, vì ba mẹ trọng nam khinh nữ mà phải nghỉ học giữa chừng, biết rõ khao khát được đi học của trẻ em ở những vùng nghèo khó.
“Giai Ninh, nếu có cơ hội, em thật sự nên đến xem. Người lớn ở đây có lẽ muôn hình vạn trạng, có tốt có xấu, không khác gì xã hội bên ngoài. Nhưng những đứa trẻ nhỏ tuổi thì lại ngây thơ trong sáng đến mức khiến người ta đau lòng. ” Văn Thanh Đại nói qua điện thoại tín hiệu rất chập chờn. “Năm đó không thể tiếp tục đi học chính là tiếc nuối của cô. Thật hy vọng những đứa trẻ ở đây sẽ không có tiếc nuối đó. ”
Giọng Văn Thanh Đại đứt quãng, Hứa Giai Ninh mơ hồ nghe rõ, cũng quả quyết đáp: “Nghe cô nói vậy, e sẽ đi làm phiền đoàn phim ạ, mấy ngày nữa em đến thăm phim trường nhé. ”
Tiết Chiêm ở bên cạnh, không hề bất ngờ trước quyết định của Hứa Giai Ninh.
Mấy ngày trước đó, anh đã thấy Hứa Giai Ninh nằm trên giường ôm điện thoại lướt hot search, miệng lẩm bẩm: “Lúc nào cũng có ngôi sao tự trêu mình như đang tham gia ‘Kế Hoạch Biến Hình’, nhìn thật khó chịu. ”
Tiết Chiêm cho rằng Hứa Giai Ninh có ý kiến với việc marketing của các ngôi sao, Hứa Giai Ninh lại lắc đầu: “Em có ý kiến với chương trình ‘Kế Hoạch Biến Hình’ đó. ”
“Chương trình đó anh cũng từng xem qua. Trẻ con thành phố tính tình không tốt đến nông thôn cải tạo, trẻ con nông thôn hiểu chuyện ngoan ngoãn lên thành phố để mở mang tầm mắt với thế giới rộng lớn hơn, trao đổi cuộc sống của nhau trong một tuần. ” Tiết Chiêm nhớ lại.
“Bề ngoài xem thì đúng là như vậy. Nhưng từ tên chương trình, đến những điểm nhấn marketing sau khi phát sóng, có thể thấy tổ chương trình thiên vị trẻ con thành phố hơn. ” Hứa Giai Ninh nói. “Đạo diễn chương trình đó nói, ‘Kế Hoạch Biến Hình’ là một liều thuốc tốt cho trẻ con thành phố. Nhưng em nghĩ, đối với chương trình mà nói, trẻ con nông thôn là gì chứ?”
“Là vị thuốc làm đường dẫn cho liều thuốc tốt đó. ” Hứa Giai Ninh nghĩ đến một tập nào đó trong chương trình, sự rụt rè, lương thiện và hiểu chuyện của đứa trẻ nông thôn.
“Cũng là bã thuốc bị vứt bỏ sau khi chương trình kết thúc, trẻ con thành phố cải tạo hoàn thành vui vẻ về nhà. ” Hứa Giai Ninh nặng nề nói thêm.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó. Những đứa trẻ nông thôn đã được trải nghiệm cuộc sống giàu có ở thành phố, tầm mắt đúng là được mở rộng, nhưng tâm cảnh dường như cũng không thể nào bình thản như trước nữa.
Giống như câu thoại trong bộ phim truyền hình “Thiên Đạo”, “Nếu đã ghé miệng giếng nhìn một cái rồi lại ngã xuống, vậy thật đúng là đã no con mắt, khổ lòng tham, lại càng lún sâu thêm một đoạn vào địa ngục. ”
Nhiều năm sau nhìn lại hiện trạng của các nhân vật chính trong “Kế Hoạch Biến Hình”, trẻ con thành phố phần lớn trở thành những hot Tiktoker, hot Instagramer, thậm chí là thần tượng hào nhoáng.
Mà trẻ con nông thôn lại gần như biến mất không tăm hơi, vẫn sống cuộc sống gian khổ. Trong số đó, những người may mắn có ý chí vươn lên, sống cuộc sống tốt đẹp hơn, thực sự là hiếm như lá mùa thu.
Muốn xem cuộc sống thực sự của họ, muốn tìm cách tốt nhất để giúp đỡ họ.
Hứa Giai Ninh chính là mang theo suy nghĩ đó mà đến vùng núi Quý Châu.
Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm đặt vé máy bay, rồi báo cho bạn bè người thân biết chuyện sắp đi Quý Châu, điều này khiến Ôn Thư Bạch và Thương Tự rất hứng thú, cũng tham gia vào đội ngũ.
Thế là bốn người cùng nhau xuất phát.
Lần *****ên họ đến vùng núi Quý Châu, đã bị những con đường núi quanh co hiểm trở làm choáng ngợp. Một mạch đi vào thôn nơi đoàn phim của Văn Thanh Đại đang ở, quả thực là muôn vàn khúc khuỷu, cả bốn người đều mệt mỏi rã rời.
Văn Thanh Đại vừa hay đang quay cảnh trong phòng học.
Hứa Giai Ninh lặng lẽ đứng xem, đoàn phim không dựng cảnh, tất cả mọi thứ ở đây là dáng vẻ vốn có. Vì thế cô có thể nhìn thấy phòng học cũ nát và điều kiện ánh sáng tối tăm, còn có tấm bảng đen viết chữ đã hơi khó khăn.
Tương phản rõ rệt với điều kiện gian khổ, là những đôi mắt ham học của lũ trẻ.
Chờ Văn Thanh Đại quay xong, tâm trạng Hứa Giai Ninh vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại. Còn Ôn Thư Bạch và hai người kia, những người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại càng kinh ngạc không nhẹ.
Chào hỏi Văn Thanh Đại xong, Hứa Giai Ninh tiến lên hỏi han tình hình quay phim của cô dạo này, mà Văn Thanh Đại lại kéo cô nói chuyện về vùng núi.
Mọi người vừa đi dạo trong thôn, vừa trò chuyện, Hứa Giai Ninh và Ôn Thư Bạch lần lượt đi hai bên Văn Thanh Đại, còn Tiết Chiêm và Thương Tự thì đi theo sau họ.
Họ nói về hiện trạng của thôn, chính quyền địa phương đã xây dựng trường học, nhưng áp lực chi tiêu tài chính rất lớn, mỗi năm gây quỹ để đảm bảo trường học vận hành vẫn còn nhiều bất ổn.
Cũng nói về tình trạng thiếu băng vệ sinh của các bé gái trong thôn, các em đang phải trải qua “khó khăn trong kỳ kinh nguyệt”, có những em đến loại băng vệ sinh rời giá 20 đồng 100 miếng cũng không dùng nổi.
Mà theo Văn Thanh Đại phát hiện, các bé gái thiếu sự hướng dẫn, hoàn toàn không biết gì về kiến thức sinh lý, sẽ vì điều này mà xấu hổ, thậm chí là tự ti.
Hứa Giai Ninh trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ rằng, nguồn lực giáo dục ở vùng núi và tình cảnh của các bé gái lại gian nan đến mức này.
“Các em gái nhỏ khổ quá, mỗi tháng phải trải qua kỳ kinh nguyệt, không có băng vệ sinh để dùng, chỉ có thể dùng giấy hoặc vải vụn, vệ sinh không đảm bảo, hơn nữa sử dụng rất phiền phức. ” Hứa Giai Ninh nói.
Ôn Thư Bạch cũng nói: “Em nghe các cô giáo ở đây nói, đồ lót của các em ấy cũng rất thiếu. ”
Còn Tiết Chiêm và Thương Tự thì lại để ý đến việc thiếu thốn các loại thiết bị dạy học trong phòng học.
Sau khi từ Quý Châu trở về, bốn người không hẹn mà gặp, cùng suy nghĩ xem họ có thể làm gì cho trẻ em vùng cao.
Phương án cuối cùng vẫn dừng lại ở việc cải thiện điều kiện giáo dục và quan tâm đến sức khỏe sinh lý của các bé gái.
Chia làm hai hướng, Tiết Chiêm và Thương Tự lần lượt chuyển 50 triệu tệ tiền quyên góp vào tài khoản chuyên dụng xây dựng trường học Hy Vọng ở vùng núi Quý Châu, mặt khác mua sắm máy chiếu, bàn ghế và các thiết bị khác, còn có cặp sách, văn phòng phẩm, áo bông và các đồ dùng khác, toàn bộ quyên tặng cho trường học Hy Vọng.
Hứa Giai Ninh và Ôn Thư Bạch thì cùng nhau thành lập dự án “Quan tâm sức khỏe sinh lý nữ sinh vùng cao”, gửi tặng băng vệ sinh, đồ lót đúng kích cỡ và các đồ dùng khác cho các bé gái nghèo ở vùng núi.
Còn mời giáo viên chuyên môn, định kỳ tổ chức các buổi học về sức khỏe sinh lý tại các trường học vùng cao, giải đáp những thắc mắc và băn khoăn của các em gái về vấn đề sinh lý, hướng dẫn các em tự tin và khỏe mạnh hơn.
Phương án được triển khai thuận lợi như vậy, có lẽ không thể tách rời sự ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau giữa những người yêu thương.
Đối mặt với lời cảm ơn của người dân địa phương và lời mời phỏng vấn của truyền thông, họ giữ vững tác phong kín đáo, nhiều lần nhấn mạnh không cần tuyên truyền.
Mấy tháng sau vào cuối tháng 12, họ không biết là lần thứ mấy đến vùng núi Quý Châu, lần này là đến xem bộ phim của Văn Thanh Đại đóng máy cũng như tình hình cải thiện của trường học trong thôn.
Nhìn thấy trong phòng học có thêm bàn ghế mới, thiết bị mới, Hứa Giai Ninh cảm thấy, có lẽ đây là số tiền được tiêu vào đúng chỗ nhất.
Vì sinh nhật của Tiết Chiêm là ngày 4 tháng 1, Thương Tự lớn hơn Tiết Chiêm một tuổi, sinh nhật vào ngày 3 tháng 1 trước đó một ngày, Hứa Giai Ninh và Ôn Thư Bạch lần này cũng không ở lại thôn quá nhiều ngày, vội vã về nhà để tổ chức sinh nhật cho họ.
Nhà Thương Tự luôn thích những buổi tụ họp nhỏ trong gia đình, tổ chức rất đơn giản, thiên về không gian riêng tư của hai người Ôn Thư
Bạch và anh ta. Ngoài ra, còn có sự giúp đỡ lặng lẽ của Hứa Giai Ninh.
Còn về phía Tiết Chiêm, nhà họ Tiết vì kinh doanh khách sạn nên vốn thích náo nhiệt, ba mẹ anh lại rất thích làm lớn chuyện, khiến Tiết Chiêm khổ không nói nổi.
Đến chạng vạng, Tiết Chiêm cuối cùng vẫn kéo Hứa Giai Ninh trốn khỏi bữa tiệc.
Ngày đông, hai người đi dạo trên phố, đi chưa được mấy bước, Tiết Chiêm nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ trên cổ Hứa Giai Ninh – món quà anh tặng cô nhân dịp sinh nhật mấy hôm trước – bị lỏng, anh dừng chân lại quàng cho cô.
Khi quàng khăn, ai đó cũng không được thành thật cho lắm, nhất định phải ôm Hứa Giai Ninh hôn lên má cô, rồi lại hôn lên khóe môi cô.
Khiến cho tai Hứa Giai Ninh đỏ bừng, anh còn ngơ ngác không biết, chỉ đưa tay lên che tai cô: “Nhìn em lạnh cóng rồi kìa, chúng ta về nhà ngay thôi. ”
Trên đường Hứa Giai Ninh lấy chiếc bánh sinh nhật cô đã đặt trước, chiếc bánh kem hình đám mây ba tầng cắm những vật trang trí nhỏ, là hình cá và chim tinh xảo.
Hay nói chính xác hơn, là câu thơ của Lý Bạch về cá Côn và chim Bằng mà Hứa Giai Ninh đã viết cho anh trước kỳ thi đại học.
Hứa Giai Ninh thắp nến, muốn Tiết Chiêm ước nguyện.
Tiết Chiêm nhắm mắt, anh cười, sau đó chỉ vài giây liền mở mắt ra, nói: “Những điều ước còn lại tặng cho em ước đó. ”
“Điều ước sinh nhật làm gì có chuyện tặng người khác được?” Hứa Giai Ninh không nhịn được mà bật cười.
Tiết Chiêm nhướng mày, có chút bất cần đời: “Anh nói có thể là có thể, em còn có thể ước thêm ba điều nữa. Mau nhắm mắt lại. ”
“Thôi được rồi. ” Hứa Giai Ninh làm theo lời anh nhắm mắt lại, không biết ba điều ước của Tiết Chiêm là gì, nhưng cứ làm theo lời anh nói. “Để em nghĩ xem. ”
Dưới ánh nến, Hứa Giai Ninh thầm lặng ước ba điều.
Một, nguyện cho Tiết Chiêm tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn, vui vẻ như ý.
Hai, nguyện cho người thân bạn bè ba mẹ mạnh khỏe. Ba, nguyện…
Cho các em gái vùng cao mạnh mẽ vươn lên, kinh tế độc lập, tự mình tạo dựng một tương lai tốt đẹp giữa đất trời rộng lớn.
Cho các em trai vùng cao tư tưởng tiến bộ, tôn trọng phụ nữ, loại bỏ những tư tưởng cũ kỹ lạc hậu đã tồn tại hàng ngàn năm ở vùng núi.
Tiết Chiêm nhìn Hứa Giai Ninh đang nhắm mắt dưới ánh nến lung linh, lặng lẽ đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, dịu dàng cười.
Điều ước của anh chỉ có một, nguyện cho cả ba điều ước của Hứa Giai Ninh sẽ trở thành hiện thực.
← Ch. 77 | Ch. 79 (c) → |