← Ch.17 | Ch.19 → |
“Cô Trương, sắp vào lớp đến nơi rồi, còn mười phút nữa thôi. ” Trương Dương ở hàng sau lớn tiếng hô.
Hứa Giai Ninh không biết hai người này từ khi nào đã thân thiết đến vậy, Trương Dương rõ ràng là đang giúp Tô Tri Ngụy giải vây.
“Ây, đúng thật. Cả lớp lấy bài tập hôm qua ra nào. ” Cô giáo Hóa sợ trễ tiến độ, cũng không truy cứu nữa.
Tan học, Trương Dương lại càng kéo đến bên chỗ ngồi của Tô Tri Ngụy, cùng cậu ta bàn luận về bộ anime đang theo dõi.
Hứa Giai Ninh đang làm đề toán trong tay cũng nghe lỏm được một chút, hóa ra hai người cùng thích một bộ anime, hình như tên là
《Attack on Titan》 (Đại chiến Titan).
Anime mùa một có tổng cộng 25 tập, chiếu từ tháng Tư đến tháng Chín, hiện giờ không còn mấy tập nữa, Tô Tri Ngụy rõ ràng là mê mệt, dư âm vô tận, nhân lúc chờ phần mới, liền lấy những tập đã chiếu ra xem lại.
“Trời ơi! Càng xem càng hay, tớ thức đêm cày hết mấy tập trước luôn rồi. ” Trương Dương ngồi ở ghế trống kế bên, nói chuyện anime thì nhiệt tình hơn học bài nhiều.
“Không phải tớ khoe đâu, Isayama Hajime đúng là một vị thần!” Tô Tri Ngụy cũng phấn chấn hẳn lên, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng chưa từng thấy, “Sao ông ấy có thể xây dựng cốt truyện đỉnh thế nhỉ? Tớ thật sự quỳ lạy luôn. Mùa hai mau ra đi! Tớ sẽ cày tiếp. ”
“Tớ thích nhất là Eren, cậu thích Đội trưởng Levi đúng không?” Trương Dương hỏi, “Tớ thấy avatar của cậu toàn là Đội trưởng. ”
“Đúng vậy, tớ cảm thấy cả đời này tớ sẽ không đổi avatar đâu. ” Tô Tri Ngụy đắc ý nói.
“Ngốc thật. ” Nam Phong ngồi phía trước lạnh lùng bình luận, “Tớ lại muốn xem cả đời này cậu có đổi avatar không. ”
Tô Tri Ngụy thấy cậu ta lại hạ bút xuống, vội vàng tranh thủ quảng bá: “Đừng không tin, cậu xem rồi sẽ biết nó hay đến mức nào. ”
Nam Phong chẳng qua chỉ thư giãn một lát, lúc này đã sớm cúi đầu tiếp tục học bài, chỉ còn lại Tô Tri Ngụy phí lời cũng không quảng bá được gì.
Ngược lại, Kiều Mộc Nhiên lại nhìn cậu ta từ trên xuống dưới vài lần: “Ồ ~ hóa ra cậu thích cái này à. ”
“Đúng vậy, thích. ” Tô Tri Ngụy vừa đáp lời, liền cảm thấy không ổn, cảnh giác nhìn về phía cô bạn, “Cậu muốn nói gì? Không phải là muốn chửi Đội trưởng của tớ đấy chứ?”
“Đội trưởng là ai?” Kiều Mộc Nhiên bắt chước giọng điệu của Tô Tri Ngụy lần trước, “Anime này nhân vật không ít đâu nhỉ? Nhiều người như vậy, tớ làm sao mà phân biệt được. ”
Tô Tri Ngụy lập tức nhớ tới lần trước cậu ta chê bai EXO, ôm đầu: “Chuyện từ đời tám hoánh nào rồi mà cậu còn thù dai thế? Cậu thuộc cung Bọ Cạp à?”
“Cậu quan tâm tớ thuộc cung gì làm gì!” Kiều Mộc Nhiên tiếp tục thừa thắng xông lên, “Tớ thấy cậu đừng đợi mùa hai làm gì, có khi chúng ta tốt nghiệp rồi nó cũng chưa ra đâu. ”
“Kiều Mộc Nhiên. ” Tô Tri Ngụy п·🌀ⓗi·ế·n ⓡ·ă·𝓃·🌀 nghiến lợi đọc tên cô bạn, “Tớ hận cậu. ”
“Làm sao?” Kiều Mộc Nhiên ngây thơ nhìn cậu ta, “Tớ đã rất nhân từ rồi, còn chưa nói đến chuyện kết thúc dở dang các kiểu đâu đấy. ”
Lời tiên đoán của Kiều Mộc Nhiên như không may ứng nghiệm, mùa hai của bộ anime này ra mắt vào tháng Tư năm 2017.
Khi đó họ đã sớm tốt nghiệp cấp ba, thậm chí năm nhất đại học cũng sắp học xong.
Còn về những tranh cãi về cái kết dở dang, lại là chuyện của nhiều năm sau nữa.
——-
Từ khi vào thu, Hứa Giai Ninh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Chỉ cần thích ứng được với nhịp độ của trường cấp ba, cuộc sống đều diễn ra từng bước một, đi học, tan học, trường học, nhà, hai điểm một đường làm những việc giống nhau, ngày qua ngày.
Là trường cấp ba trọng điểm, các lớp mũi nhọn khối 10 của Ninh Viễn rất sớm đã bắt đầu có tiết tự học buổi tối, tuy thời gian tự học không dài, và là đăng ký tự nguyện, nhưng số người không tham gia cũng rất ít.
Thời gian Hứa Giai Ninh tan học về nhà dần dần muộn hơn, lại vì thứ Bảy bắt đầu phải đi học, thời gian nghỉ ngơi giảm bớt, cuối tuần cũng ít đến tiệm hoa hơn.
Tuy nhiên, dưới sự khuyên bảo của cô, Đoạn Tĩnh Thu cuối cùng cũng thuê một người phụ giúp nam, nhưng không phải toàn thời gian, mỗi ngày chỉ đến phụ giúp vào một khung giờ cố định trong bốn tiếng, phần lớn là làm những việc như dỡ hàng.
Điều này cũng giải tỏa nỗi lo của Hứa Giai Ninh, giúp cô có thể toàn tâm toàn ý vào việc học.
Cô bạn thân Ôn Thư Bạch cũng ít khi gặp được cô, đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, chủ động chạy đến nhà cô, Hứa Giai Ninh đương nhiên hoan nghênh, mấy ngày nghỉ lễ trực tiếp giữ Ôn Thư Bạch ở lại mấy hôm.
Ban đêm, Ôn Thư Bạch và Hứa Giai Ninh không ngủ được, Hứa Giai Ninh mở ứng dụng nghe nhạc NetEase Cloud Music, ngồi ở đầu giường chuẩn bị nghe nhạc một lát, tiện thể làm vài bài tập, thế là cầm tai nghe, một bên đưa cho Ôn Thư Bạch, một bên cho mình.
“Nghe quen tai quá, chị Giai Ninh, đây là nhạc của Vương Phi phải không ạ?” Ôn Thư Bạch đang lim dim mắt, nghe xong vài câu liền mở mắt ra, người dựa sát vào Hứa Giai Ninh, “Chị thích cô ấy lắm à. ”
“Là bài 《Gửi Thanh Xuân》. ” Hứa Giai Ninh cười cười, trời vào thu se lạnh, liền kéo chiếc chăn mỏng đang đắp chung lên cao hơn, “Trước đây tụi mình từng xem phim này rồi. ”
Hứa Giai Ninh kéo Ôn Thư Bạch đi xem phim cùng, vốn cũng không phải vì bộ phim, mà là vì Vương Phi.
Ôn Thư Bạch tuổi còn nhỏ hơn cô, xem phim không hiểu lắm, nhưng lại nhớ kỹ bài hát này ngay từ khi ở rạp chiếu phim.
Hứa Giai Ninh nghĩ, có được thu hoạch này, hai vé xem phim đó cũng không uổng phí.
Còn với 《Gửi Thanh Xuân》, dường như ý nghĩa của nó trong lòng cô dần dần khác đi. Cụ thể cô không nói được, nhưng mỗi khi nghe thấy, lại nhớ đến khoảnh khắc lần thứ hai nhìn thấy Tiết Chiêm ở tiệm hoa, chiếc máy phát nhạc cũ kỹ màu đỏ vừa hay phát đến đoạn nhạc dạo.
“Em thấy trên mạng nói, Vương Phi ly hôn rồi ạ?” Ôn Thư Bạch hỏi, trong mắt đầy vẻ hoang mang, “Thật không hiểu nổi chuyện tình cảm của người lớn. ”
Hứa Giai Ninh đã sớm nghe qua tin này, khi Ôn Thư Bạch nói ra, trong lòng cô đã không còn gợn sóng gì lớn, chỉ là lại hồi tưởng một lần nữa.
Vương Phi ngày 13 tháng 9 tuyên bố tin ly hôn với Lý Á Bằng, hai người chia tay trong hòa bình.
Hứa Giai Ninh rất thích sự tỉnh táo của Vương Phi, cô ấy vĩnh viễn biết mình muốn gì, không yêu thì chia tay, đôi bên cùng trân trọng.
Vương Phi là người biết hưởng thụ cuộc sống, năm nay gần như ở trong trạng thái nửa ẩn dật, Hứa Giai Ninh vừa vui vì cuộc sống phong phú của cô ấy, lại vừa có chút lo lắng sau này sẽ không còn được xem cô ấy tổ chức concert nữa.
Vì thế Hứa Giai Ninh chỉ nói: “Những chuyện đó là việc riêng của cô ấy, chị càng tiếc nuối những buổi concert mấy năm trước của cô ấy, chị không kịp xem một buổi nào cả. Đều ở nơi khác, đi một chuyến tốn rất nhiều tiền. ”
Tiệm hoa trong nhà, mãi đến năm nay mới có thể gọi là dư dả một chút, có khởi sắc, mấy năm trước luôn là cắn răng kiên trì.
Hứa Giai Ninh trong lòng biết rõ điều kiện kinh tế của gia đình, lại muốn đi xem concert, cũng không dám mở lời với mẹ.
“Nói sớm đi chứ chị Giai Ninh, lúc đó em có thể mua vé cho chị mà. ” Ôn Thư Bạch vẫn giữ phong thái tiểu thư hào phóng, “Mẹ em cũng sẽ ủng hộ. ”
Hứa Giai Ninh lại không phải lúc nào cũng có thể không chút áp lực tâm lý mà nhận quà của cô bạn, lắc đầu nghiêm túc nói: “Nhưng chị muốn tự mình đi bằng khả năng của mình hơn, chị cảm thấy như vậy ý nghĩa hơn. ”
“Nhưng em muốn đi cùng chị mà, chị Giai Ninh. ” Ôn Thư Bạch vẻ mặt mong chờ nhìn cô.
Từ nhiều năm trước quen nhau ở một lớp học múa, trở thành bạn bè, Ôn Thư Bạch rất ỷ lại vào cô, coi cô như chị gái ruột.
Hứa Giai Ninh chưa từng thấy Ôn Thư Bạch có thần tượng hay theo đuổi ngôi sao nào, ngược lại lại rất quấn quýt lấy cô, vì cô mà muốn đi xem concert của Vương Phi, thế là cười cười: “Vậy đợi sau này Vương Phi lại tổ chức concert, chị mời em đi xem cùng. ”
“Vâng! Cứ quyết định vậy đi. ” Ôn Thư Bạch muốn đập tay với Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh đập tay, rồi lại cầm bút lên, tùy ý tính toán trên tờ bài tập toán.
Ôn Thư Bạch nhoài người qua nhìn hai phút, lại ngáp một cái, như thể buồn ngủ: “Chị Giai Ninh ơi, vẫn là toán học có tác dụng ru ngủ nhất, em nhìn thôi đã thấy chóng mặt rồi. ”
“Em lại chưa học qua, đương nhiên xem không hiểu…” Lời Hứa Giai Ninh còn chưa nói xong, đã cảm thấy ***** nặng trĩu, cô cúi đầu nhìn xuống, thì ra cô nhóc này đã nghiêng người ngủ thiếp đi.
——
Lên cấp ba rồi, trên đời này tuyệt đối không có chuyện không học mà vẫn có thể thi tốt, đó thuộc về truyện cổ tích, hoặc là phim khoa học viễn tưởng.
Hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực chăm chỉ mà người ngoài không biết này, trong kỳ thi giữa kỳ đầu tháng Mười Một, Hứa Giai Ninh không chút bất ngờ mà giành được hạng nhất toàn khối.
Nam Phong thấp hơn cô mười mấy điểm, tuy vẫn giữ hạng nhì, không lùi bước, nhưng từ khi có kết quả, lại có chút uể oải.
Tô Tri Ngụy tụt hạng so với lúc mới vào lớp mười mấy bậc, nhưng tâm trạng vẫn tốt, còn đến an ủi Nam Phong, vỗ vỗ vai cậu bạn: “Cậu đã rất lợi hại rồi. ”
Không đầy hai giây, lại thành thật bổ sung: “Chỉ là không lợi hại bằng Hứa Giai Ninh thôi. ”
Vẻ mặt Nam Phong vốn đã dịu đi, tức khắc lại tái mét.
Kiều Mộc Nhiên nghe xong không nhịn được cười: “Tô Tri Ngụy, cậu đúng là biết cách an ủi người khác thật đấy nhỉ? An ủi đến mức người ta tự kỷ luôn rồi. ”
“Nói thật thôi mà. ” Tô Tri Ngụy bĩu môi về phía Hứa Giai Ninh, “Ninh thần quá mạnh, không phục không được. ”
“Cậu xem, tiết thể dục tới là kiểm tra thể lực, người ta bây giờ vẫn bình tĩnh làm bài kìa. ” Tô Tri Ngụy cảm thán.
Vậy mà người đang được bàn tán, Hứa Giai Ninh, lại không bình tĩnh như họ tưởng, cô nắm chặt bút, tay vẫn đang khẽ run.
Từ hồi cấp hai, Hứa Giai Ninh sợ nhất chính là kiểm tra thể lực.
Chạy 800 mét đối với cô mà nói chính là một cơn ác mộng, mỗi lần chạy xong đều cảm thấy như mình mất nửa cái mạng.
Còn năm phút nữa là vào lớp, Kiều Mộc Nhiên đứng dậy nắm lấy tay cô, muốn cùng cô xuống lầu, mới phát hiện lòng bàn tay cô ướt đẫm.
“Mộc Nhiên, lát nữa nhớ đỡ tớ nhé, cầu xin cậu đấy. ”
Kiều Mộc Nhiên còn đang ngơ ngác, nghe thấy Hứa Giai Ninh, người luôn bình tĩnh thản nhiên, lại đang nhỏ giọng cầu xin mình.
Cô bạn luôn miệng đồng ý, đảm bảo hết lần này đến lần khác, nhưng mà…
Đến khi chạy 800 mét, Hứa Giai Ninh mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao thực lực thể thao của Kiều Mộc Nhiên, đợi đến khi cô cố gắng hết sức chạy đến vạch đích, Kiều Mộc Nhiên vẫn còn lững thững phía sau, cách chừng non nửa vòng…
Các bạn nam trong lớp đa phần đứng gần đường chạy, các bạn nữ đã chạy xong thì đều ngồi nghỉ ở bãi cỏ râm mát, Hứa Giai Ninh lại không còn chút sức lực nào để đi về phía đó, hai chân mềm nhũn, ngay tại chỗ sắp sửa ngã quỵ.
Đúng lúc này, có người một tay kéo cô lên, bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay cô, trọng tâm cơ thể cô không kìm được mà nghiêng đi, bất giác dựa vào người đó, gần như ngã vào lòng cậu ấy, rồi nghe thấy tiếng ***** còn gấp gáp hơn cả lúc chạy bộ của cậu.
“Cảm ơn…” Hứa Giai Ninh vừa nói lời cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đó lại chính là Tiết Chiêm.
Cô tức thì căng thẳng, vội muốn đẩy cậu ra để đứng thẳng, nhưng hai chân không nghe lời, chẳng còn chút sức lực nào, mặt cũng đỏ bừng lên, chỉ có thể mở miệng: “Cậu thả tớ ra đi, tớ ngồi xuống đất nghỉ một lát là được rồi. ”
Tiết Chiêm lại vẫn đỡ cô, khăng khăng dìu cô đến chỗ râm mát, ôn tồn giải thích: “Vừa chạy xong không thể ngồi xuống ngay được, cậu cứ đứng hoặc đi lại vài bước sẽ tốt hơn. ”
Hứa Giai Ninh đành phải nghe theo lời khuyên của cậu, cùng cậu đi về phía chỗ râm mát. Chỉ vài bước chân, mà cô lại cảm thấy còn căng thẳng hơn cả lúc chạy bộ. Tay cậu vịn cô đã bắt đầu lạnh đi, sớm hồi phục trạng thái bình thường, còn cô thì nóng ran, da thịt hai người chạm sát vào nhau, khiến đầu óc Hứa Giai Ninh rối bời.
“Tớ đi mua cho cậu chút gì uống nhé?” Tiết Chiêm cúi đầu, tay chống lên đầu gối, thấy mặt cô vẫn đỏ bừng, không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi cô, “Cảm thấy chỗ nào không thoải mái à? Hứa Giai Ninh?”
← Ch. 17 | Ch. 19 → |