← Ch.112 | Ch.114 → |
Trần Đường vô cùng oán hận!
Ông ta lo lắng.
Vô cùng lo lắng.
Bởi vì ông ta cũng không còn trẻ tuổi nữa.
Nếu không nhanh chóng sinh con thì ông ta sẽ già mất.
Bởi vì cảm giác cấp bách này nên sắc mặt Trần Đường càng trở nên lúng túng hơn.
Ông ta trông không ổn định chút nào, thái độ này ở trong mắt Trần Thiên Bắc đương nhiên rất khó coi.
Đáy mắt ông cụ Trần hiện lên sự nghiêm nghị nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, nói với Trần Thiên Bắc: "Tiểu Bắc, ông biết trong lòng cháu vẫn còn thấy khó chịu. Nhưng cha cháu làm như vậy cũng là vì muốn cho cháu một người em trai. Cháu là con một, nếu chỉ có một mình lẻ loi, không có người thân giúp đỡ, sau này cũng không dễ sống ở Trần thị."
Lời nói này của ông ấy làm cho Trần Thiên Bắc ngay cả ý nghĩ muốn đáp lại cũng không có.
Lời nói vô sỉ như vậy, đáp lại chỉ khiến bản thân cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Trần Thiên Bắc nhìn ông già giả dối này, nghĩ đến chuyện Tô Trầm Hương sẽ nói gì, cậu liền mỉm cười.
Đúng là làm người ta tức chết mà.
Tô Trầm Hương sẽ nói vậy.
Nửa năm ngồi cùng bàn với cô nên cậu biết thừa.
Đừng tưởng rằng khi ở bên cạnh Tô Trầm Hương, cậu chỉ học nấu cơm thôi!
Suy nghĩ vào lúc như thế này thì Tô Trầm Hương sẽ nói cái gì, cậu liền mỉm cười, nhìn ông cụ Trần, hơi nhíu mày nói: "Tôi biết các người muốn nhánh chính của nhà họ Trần có thêm nhiều người thừa kế. Ngoại trừ tôi ra, nếu có thêm nhiều người thừa kế sẽ khiến cho các nhánh bên không tranh giành được."
Tuy đều là người họ Trần nhưng khi nhánh chính có quá ít người sẽ dẫn đến chuyện các nhánh bên lớn mạnh, sau đó sẽ sinh ra lòng tham, thậm chí nhánh bên có thể từng bước thay thế được người của nhánh chính.
Chút tâm tư này của cha con nhà họ Trần, Trần Thiên Bắc thấy rõ ràng mà không thèm quan tâm.
Chính vì bị cậu nói trúng chuyện này nên ông cụ Trần hơi sửng sốt, sau đó vui mừng nở nụ cười.
"Cháu có thể hiểu là tốt rồi." Ông ấy hiền lành nói.
Trần Thiên Bắc lại cười nhạo một tiếng.
"Nếu muốn ông ta sinh thêm mấy người nữa, không bằng ly hôn với mẹ tôi trước đi."
Ly hôn là điều không thể.
Tuy đơn xin ly hôn của Minh Phong đã được gửi lên toà án nhưng nhà họ Trần vẫn có thể trì hoãn.
Vẫn luôn trì hoãn, chờ đợi cái gì đó... Chẳng phải bọn họ cũng mơ ước tất cả sản nghiệp của nhà họ Minh sao?
Chỉ cần ngày nào Trần Đường vẫn là chồng của Minh Phong, vậy thì nếu sau này Minh Phong xảy ra chuyện gì thì ông ta hoàn toàn có thể lấy thân phận chồng hợp pháp để kế thừa một ít tài sản của Minh Phong. Cho dù Minh Phong có để lại di chúc thì ông ta cũng có cách.
Chính vì sản nghiệp của nhà họ Minh khiến người ta thèm muốn đến đỏ mắt nên dù thế nào thì nhà họ Trần cũng không chịu ly hôn, lại còn ngầm đồng ý cho Trần Đường nuôi nhiều phụ nữ ở bên ngoài như vậy. Việc ghê tởm này làm cho Trần Thiên Bắc cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu nhìn cha con nhà họ Trần không lên tiếng, chậm rãi nói: "Người trong gia tộc cần người thừa kế, thật ra vẫn còn cách khác."
"Con có ý gì?" Ánh mắt Trần Đường lập tức sáng lên.
Ông ta chỉ muốn hóa giải quỷ chú, cùng tri kỷ của mình sinh thêm một đứa trẻ mập mạp, chuyện này có gì sai chứ!
Ông ta và Minh Phong là hôn nhân thương mại, không có tình cảm gì với nhau.
Vậy muốn có con với người phụ nữ mình yêu thì có gì sai?
Ông ta bất chấp Trần Thiên Bắc đang định nói gì, tiến lên nắm lấy cánh tay của Trần Thiên Bắc.
Thiếu niên anh tuấn lạnh lùng gạt bỏ tay ông ta ra, không thèm nhìn thứ rác rưởi này, chỉ nhìn thấy ánh mắt ông cụ Trần cũng sáng lên. Cậu nhìn vào ánh mắt đó rồi nhẹ giọng nói: "Trong người ông ta có quỷ chú nên không sinh con được, vậy thì ông sinh đi."
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của ông cụ Trần, cậu nhếch mép ác ý, nhẹ giọng nói: "Cha tôi vô dụng, tuy ông đã lớn tuổi nhưng không hẳn là không có hy vọng. Ông cũng đâu có bị nguyền rủa."
Tuy ông cụ Trần đã lớn tuổi, không đủ sức lực nhưng chỉ cần muốn sinh con, với trạng thái sống an nhàn sung sướng như ông ấy thì không hẳn là không sinh được.
Trần Thiên Bắc cũng biết điều này.
Ông cụ này tuy già nhưng tim không già, cũng nuôi vài người phụ nữ.
Nếu đã như vậy thì không bằng cố gắng một chút nữa?
Nếu người phụ nữ đó thật sự sinh được con cho ông cụ Trần, vậy thì Trần Đường...
Trần Thiên Bắc liền mỉm cười lạnh lùng.
Đến lúc đó, nhà họ Trần sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng vừa khéo.
Cậu lại thích xem cảnh tượng nội bộ nhà họ Trần mâu thuẫn, náo nhiệt như vậy.
"Con nói cái gì vậy? Sao có thể làm nhục ông nội con như vậy? Con không biết suy nghĩ sao?"
Trần Đường này đúng là đầu đất, vô tích sự, lại còn cảm thấy Trần Thiên Bắc đang sỉ nhục bề trên nên rất tức giận.
Ông ta phẫn nộ, thấy bất công thay cho cha mình, nhưng khi ngoảnh đầu lại định nói gì đó thì lại đối diện với ánh mắt hơi dao động của ông cụ Trần.
"Cha!" Trong lòng Trần Đường không hiểu sao thấy lo lắng.
Ông cụ Trần lại khẽ lắc đầu, ý bảo ông ta câm miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Thiên Bắc.
Đứa trẻ từng rất quyết liệt và thẳng thắn trước đây, hiện tại cũng đã trở nên mưu mô rồi.
Nếu đứa trẻ này thân thiết với mình thì ông cụ Trần nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.
Nhưng nghĩ đến mối quan hệ tồi tệ giữa Trần Thiên Bắc và cha con mình, ông cụ Trần lại cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai của mình một cái, quay đầu thấy ánh mắt tràn ngập nghi ngờ và bất an của Trần Đường thì suýt nữa không giữ được biểu cảm trên khuôn mặt. -
"Ngu xuẩn, đi về!" Ông ấy thấp giọng quát.
Trần Thiên Bắc đã gieo vào trong lòng Trần Đường một mầm mống nghi ngờ.
Từ nay về sau, Trần Đường chỉ sợ không bao giờ... tín nhiệm ông ấy như trước nữa, thậm chí còn có thể... theo dõi ông ấy.
Nghi ngờ nên phải theo dõi cha mình.
Để tránh việc ông cụ Trần thật sự sinh thêm một đứa em trai rồi tranh giành gia sản với mình.
Nghĩ đến chuyện tình cha con chỉ vì một câu xúi giục mà trở thành như vậy, ông cụ Trần còn có thể nói cái gì?
Cho dù ông ấy có nói rằng cơ thể mình đã kém đi từ lâu rồi, ở tuổi này không thể làm cho phụ nữ mang thai được nữa thì Trần Đường vẫn sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Nghĩ đến âm mưu của Trần Thiên Bắc, trong lòng ông cụ Trần liền thấy lạnh lẽo... Năm đó Trần Đường bị thiên sư nhận định là trúng quỷ chú, đoạn tuyệt con cháu, ông ấy cũng từng nghĩ tới việc sinh thêm một đứa con nữa.
Nhưng bởi vì mười mấy năm qua cũng đã cố gắng hết sức, biết mình cũng bất lực nên ông ấy mới phải dồn hết sự chú ý lên người Trần Đường, bỏ ra một đống tiền để tìm thiên sư giải chú cho Trần Đường.
Ông ấy chưa từng nói chuyện này với Trần Đường.
Nhưng cho dù bây giờ ông ấy có thành khẩn đến mấy thì Trần Đường cũng không tin nữa.
Trần Đường chỉ biết nghi ngờ liệu cha mình có muốn sinh thêm con trai và đang động viên để lừa ông ta hay không. Sau đó, cha con bọn họ liền thật sự hoàn toàn mất đi mối quan hệ tin tưởng trước đó.
"Cha, cha sẽ không sinh thêm em trai cho con nữa đúng không?"
"Câm miệng!" Ông cụ Trần nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói.
Những người tới đây hôm nay đều là người có máu mặt nên ông ấy không muốn bị bẽ mặt.
Nhưng Trần Đường nhìn dáng vẻ này của ông ấy, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, càng thêm nghi ngờ ông ấy.
Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới người cha càng già càng dẻo dai này của mình, cắn chặt răng không dám nói gì nữa, theo ông cụ Trần rời đi.
Nhìn thấy bọn họ đi rồi, Trần Thiên Bắc nói với Tô Trầm Hương đứng ở bên cạnh xem kịch vui: "Bọn họ tạm thời sẽ không có thời gian làm phiền chúng ta đâu."
Hai cha con xâu xé lẫn nhau, dù sao cũng không phải hạng người gì tốt.
Anh Bắc tràn đầy mưu mô như vậy khiến Tô Trầm Hương cảm thấy rất đặc sắc.
"Nếu hôm nay cậu nấu cơm cho tôi, tôi cảm thấy nhất định sẽ là bánh trôi đen."
"Ý cậu là gì?"
Cậu biết món bánh trôi nhân mè đen, nó ám chỉ lòng dạ thâm độc.
Nhưng bánh trôi đen là có ý gì?
"Da người cũng đen." Lệ quỷ tiến lại gần, nhỏ giọng nói.
Trần Thiên Bắc:...
Cậu phát hiện rằng mình đã sai rồi.
Nói đến chuyện chọc tức người khác, không ai có thể so được với Tô Trầm Hương.
Trần thiếu không thèm để ý đến cô, không nói gì nữa. Trái lại, Tô Trầm Hương nhớ đến mùi vị ngọt ngào của bánh trôi, không nhịn được chọc chọc Trần Thiên Bắc rồi nhỏ giọng nói: "Cậu nhớ phải làm bánh trôi cho tôi nhé. Mười lăm tháng giêng, tôi nhất định phải được ăn bánh trôi!"
Yêu cầu của cô rất cao, Trần Thiên Bắc chỉ im lặng không nói gì, ánh mắt luôn nhìn theo bóng lưng của cha con nhà họ Trần.
Khi nhìn thấy hai cha con này đi qua thiên sư Mao Sơn có khuôn mặt em bé rồi dường như hơi dừng lại, trên mặt Trần Đường giống như không nói nên lời... không phải sợ hãi mà dáng vẻ giống như có tật giật mình hơn. Cậu đột nhiên nheo mắt lại.
Năm đó, nhà họ Trần cấu kết với người của Quỷ Môn làm chuyện xấu.
Hiện tại chắc chắn vẫn chưa chấm dứt.
Trần Thiên Bắc quyết định trở về sẽ tố cáo nhà họ Trần.
Phải mời Bạch Vân Quan điều tra cẩn thận.
Ông cụ Trần xảo quyệt thì không nhìn ra được gì nhưng thái độ của Trần Đường đối với thiên sư Mao Sơn rõ ràng là có gì đó kỳ lạ.
Cậu thu hồi tầm mắt, nghe Tô Trầm Hương lẩm bẩm hứa hẹn với mình, trong lòng âm thầm quyết định sẽ thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của cô, nhân dịp năm mới còn tặng cá trích, sầu riêng, đậu phụ thối cho đứa trẻ hư hỏng này để có một năm mới tốt lành.
Sau khi bữa tiệc cuối năm kết thúc, thiên sư của Bạch Vân Quan đều chuẩn bị trở lại nơi mình bảo vệ để thực hiện nhiệm vụ. Quan chủ Bạch Vân Quan gọi Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc tới trước mặt.
"Hôm nay thu hoạch thế nào?" Quan chủ hiền từ hỏi Tô Trầm Hương.
Tinh thần phấn chấn cả ngày nay, cuối cùng trên mặt Quan chủ cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Rất tốt ạ." Tô Trầm Hương cho ông ấy xem rất nhiều món quà nhỏ mà các thiên sư khác tặng cho mình, còn có danh thiếp của nhiều vị khách nữa.
Ở trước mặt bề trên, cô luôn luôn ngoan ngoãn lễ phép, tuy hôm nay Quan chủ khá mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười, xoa đầu Tô Trầm Hương nói: "Tặng cho cháu thêm chút quà năm mới đây."
Ông ấy bảo Chu sư thúc đang cười híp mắt đem mấy lệ quỷ lên.
Ánh mắt Tô Trầm Hương sáng lên, vả bôm bốp mấy con quỷ này.
Từ trên người lệ quỷ lăn ra mấy hạt óc chó màu hổ phách đỏ như máu.
Bổ não, thơm ngon!
Tô Trầm Hương cảm thấy rất hài lòng.
"Cảm ơn ngài, đây là món quà tốt nhất mà cháu nhận được ạ." Có đồ ăn, miệng của lệ quỷ lập tức trở nên ngọt ngào.
"Nửa năm nay qua, cháu cũng đã rất vất vả rồi." Quan chủ xoa đầu cô, nhìn thấy cô vui vẻ bỏ hạt óc chó vào một chiếc bát thủy tinh, trong mắt lộ ra sự quý mến.
Ông ấy không nói gì nữa, ngược lại, Tô Trầm Hương lễ phép hỏi: "Cháu sẽ vẽ thêm cho Quan chủ mấy tấm bùa Cửu Trọng An Thái nữa. Có phải sau Tết sẽ bán đấu giá không ạ?"
Hàng năm, việc mở cuộc đấu giá bùa Cửu Trọng An Thái là một truyền thống quan trọng của Bạch Vân Quan. Tô Trầm Hương cảm thấy Quan chủ đối xử tốt với mình, đương nhiên phải hết lòng báo đáp.
Quan chủ cười nói: "Không cần vội, chờ cháu thi cuối kì xong rồi nói tiếp."
"Như vậy đi. Đến lúc đó cháu sẽ vẽ cho ngài mười tấm!"
"... Liệu sức mà làm."
"Hai mươi tấm nhé ạ?"
"Mười tấm thôi."
Quan chủ thở dài một tiếng, sau đó nói: "Gần đây tình hình của đại trưởng lão có chuyển biến tốt, chờ ông ấy tỉnh lại, ta sẽ tự mình đưa cháu đi gặp ông ấy. Đừng lo lắng. Ta sẽ đi cùng cháu."
Ông ấy sờ đầu Tô Trầm Hương, cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, đón nhận nụ cười của Quan chủ, do dự gật đầu, coi như đã nghe thấy: "Vâng."
Dáng vẻ của Quan chủ như có tâm sự nên sắc mặt cũng có chút kì lạ.
Quản lý gia nghiệp lớn như vậy, chắc chắn rất vất vả và lao lực.
Cô tin tưởng nở nụ cười với Quan chủ.
"Ngài lúc nào cũng bận bịu nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nha."
Nụ cười này khiến trái tim Quan chủ như muốn tan chảy.
"Tiền thưởng của chiến sĩ thi đua đây, cháu cầm lấy đi."
Sắc mặt ông ấy càng dịu dàng hơn, đưa cho Tô Trầm Hương một tấm thẻ, cười tủm tỉm nói: "Cầm lấy tiêu đi."
Ông ấy còn chưa dứt lời thì Tô Trầm Hương bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Rất nhanh, Tưởng sư huynh vội vàng đi vào, nói với Quan chủ: "Quan chủ, bà lão kia chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!"
Sắc mặt anh ấy rất nghiêm trọng, Tô Trầm Hương vểnh cao lỗ tai lên nghe.
Trong Bạch Vân Quan có bà lão nào sao?
"Người làm minh hôn." Trần Thiên Bắc nhỏ giọng nói.
Tô Trầm Hương bừng tỉnh.
Thì ra là món đậu phụ thối đó.
Hình như bà lão đó vẫn muốn gặp cô một lần đúng không?
← Ch. 112 | Ch. 114 → |