Truyện:Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh - Chương 059

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Trọn bộ 102 chương
Chương 059
Chương 49
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Editor: Hihi! + Beta: Mia

Lệ Bắc Đình nhún vai: “Anh không làm gì cả. ”

“Anh thay đổi rồi. ” Thư Lan thở hổn hển đi vào phòng vệ sinh, còn đóng cửa lại, làm cửa sổ rung lên.

Lệ Bắc Đình thở dài, đứng dậy thay quần áo, không phải anh thay đổi mà là không phải Lệ Bắc Đình ngày xưa, nên không phải là thật.

Lúc trước sao anh dám lộ ra bộ dạng này trước mặt Thư Lan, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không tôn trọng.

Bây giờ không giống, giờ họ một cặp vợ chồng rồi.

Rửa mặt xong ăn điểm tâm, hai người ra khỏi khách sạn, khi tới đây Lệ Bắc Đình không mang theo vệ sĩ, nhưng không nghĩ đến vừa ra khỏi khách sạn đã có người chờ.

“Lệ tổng, Lệ phu nhân, buổi sáng tốt lành. ” Từ Bình cung kính cúi người.

“Ừ, sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”

“Đều đã xong, mời ngài lên xe. ” Từ Bình mở cửa.

Lệ Bắc Đình đỡ Thư Lan lên xe, sau đó vòng qua cửa khác đi lên, Từ Bình cũng lên xe ngồi ở ghế lái phụ.

Xe chạy, Thư Lan mới chú ý phía sau có một chiếc SUV màu đen đi theo.

“Anh sắp xếp vệ sĩ lúc nào vậy?”

“Vẫn luôn có, năm trước anh thường đến Ngọc Thành, bên ngoài nói là đi thăm mẹ anh nhưng thực ra anh có một công ty kỹ thuật bên này, Từ Bình là anh sắp xếp làm trợ lý ở đây. ” Đâu chính là đường lui của Lệ Bắc Thành, anh sắp xếp đường lui ở Ngọc Thành, nếu như có một ngày thật sự xích mích với nhà họ Lệ, anh còn có thể đến Ngọc Thành.

“Anh không mệt sao? Quản lý công ty còn phải làm thêm những việc khác. ” Thư Lan cầm tay Lệ Bắc Đình, có lúc cô cảm thấy làm một việc mệt đến thở không nổi, mà anh còn có thể quản lý tập đoàn Lệ thị lớn như vậy, còn phải quản lý một công ty khác.

“Cũng tạm, anh không cần làm gì, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, anh có thể làm việc trực tuyến. ” Trừ một số việc cần có chữ ký và con dấu của anh, những việc khác đều do Từ Bình xử lý, mặc dù Từ Bình là trợ lý, nhưng trên thực tế không khác giám đốc chuyên nghiệp là mấy, cho nên lương bổng cũng nhiều.

“Nhưng mà cũng rất mệt, anh lợi hại thật đấy. ” Đây là sự khác biệt giữa người với người.

“Em cứ làm quen. ” Mệt mỏi cũng chẳng là gì, nhưng anh sợ đến lúc mình không có gì mới đáng sợ hơn.

Thư Lan nắm ngón tay anh chơi đùa, những ngón tay của anh thon dài, các khớp xương rõ ràng cũng đẹp như anh.

Đột nhiên suy nghĩ lại mình, gần đây chơi bời cũng không biết trời cao đất rộng, Lệ Bắc Đình thì mệt mỏi như vậy, cô như là một con sâu gạo.

Cuộc sống xa hoa dẫn đến sa đọa.

Nhưng ý tưởng này chưa nổi lên trong đầu bao lâu đã bị khung cảnh ngoài cửa sổ làm phân tâm.

Cô hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh bên ngoài thổi tới, đường nhỏ xe cũng ít, giống như đường ở ngoại ô, Lệ Bắc Đình nói ở trên núi, hẳn là phong cảnh sẽ rất đẹp.

Càng đi xa, ven đường cũng chuyển từ đồng ruộng thành núi cao, bên lề đường có một con suối, không phải dạng vách đá mà là một con sông ngắn hơn con đường xe đang chạy, ban đầu hẳn là con đường được xây dựng chạy theo con sông, nếu không địa hình sẽ rất khó để mà làm đường.

Thư giãn nghe tiếng chim hót trong núi, tạo cho nơi này có cảm giác trống trải.

“Nếu như là em thì em cũng thích nơi này. ”

So với những nghĩa trang đông đúc, nơi này mới là nơi nên quay về, khi đi mang theo sự vui vẻ, lúc về chỉ còn lại sự im lặng, cùng với rừng núi hoa cỏ chim chóc rất đẹp.

“Hiện nay rất nhiều nơi không cho chôn cất, chỉ có thể cho em ở cùng một nghĩa trang với anh. ”

“Vậy phải mua một chỗ lớn, em không thích ở cạnh người khác. ”

“Em nói anh ngang ngược, anh thấy em còn ngang ngược hơn anh, mộ mà phải yêu cầu như vậy. ” Lệ Bắc Đình không nhịn được nhéo mũi cô.

“Không biết sau khi chết có linh hồn hay không, nếu như không có thì ở đâu cũng như nhau, nếu như có em hy vọng sống trong một ngồi nhà lớn hơn. ”

Chết chóc, đề tài này quá nặng nề, Thư Lan không nói quá nhiều, liền nói đến những chuyện khác.

Cuối cùng xe dừng lại ở giữa núi, không thể lên nữa, Lệ Bắc Đình nắm tay Thư Lan đi lên, theo sau là mấy vệ sĩ, sau lần tai nạn xe trước, Lệ Bắc Đình không dám dẫn Thư Lan đi đánh cược vào bản chất con người, nên chuẩn bị sẵn.

Đó là một ngôi mộ rất sạch sẽ, cỏ dại bên cạnh đều được xử lý sạch sẽ.

“Tuần nào cũng có người đến thăm mẹ, anh sợ mẹ ở một mình nơi hoang vu sẽ sợ. ” Khi bà mất, Trịnh Thục vẫn còn rất trẻ, hơn nữa bà vẫn còn là một cô gái hồn nhiên, ở nơi này khẳng định sẽ sợ, Lệ Bắc Đình không có cách nào mỗi tuần đều đến thăm bà nên chỉ có thể để Từ Bình làm giúp.

“Bà ấy biết anh có hiếu như vậy, nhất định rất vui. ” Thư Lan đối với mẹ của mình cũng không làm được giống như anh.

Cái chết của Hạ Châu bất ngờ, mặc dù nhà họ Thư không được như nhà họ Lệ nhưng dù sao Hạ Châu cũng đã nhận được toàn bộ tình yêu của ba cô trước khi qua đời.

“Người đã đi rồi, anh làm những việc này cũng chi để yên lòng mà thôi. ” Lệ Bắc Đình lấy đồ trong tay vệ sĩ, đốt nhang lên.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn chăm sóc mà mẹ không đợi được.

Người khác còn có cơ hội bày tỏ tâm tình, nhưng khi Trình Thục qua đời, Lệ Bắc Đình vẫn còn là trẻ con.

Thư Lan ngồi xuống phụ, mang trái cây dọn ra, nếu như có thể cô thật sự hy vọng người sau khi mất đi còn có linh hồn, để cho Trịnh Thục được nhìn thấy sự ưu tú của Lệ Bắc Đình.

Chờ Lệ Bắc Đình quay lại cầm tay cô, hai người mười ngón tay đan vào nhau, anh cười một tiếng: “Mẹ, con mang con dâu đến thăm mẹ, đây là Lan Lan, là người con yêu. ”

Thật ra vào thời điểm kết hôn với Thư Lan năm ngoái, Lệ Bắc Đình có tới một lần, cũng nhắc đến Thư Lan, chỉ là không mang người đến, anh không có nói quá nhiều.

Năm nay anh mang cô đến, cũng tự tin hơn.

“Mẹ, con là Thư Lan, con xin lỗi vì muộn như vậy mới đến gặp mẹ, sau này Bắc Đình cứ giao cho con, mẹ yên tâm nhé. ” Thư Lan tựa vào người Lệ Bắc Đình, thật ra thì trong cuộc sống là Lệ Bắc Đình chăm sóc cô nhiều hơn.

Một cơn gió thổi đến, lá cây vang sột soạt, giống như là trả lời câu nói của Thư Lan.

*

Lệ Nam Hi quỳ mấy giờ, quỳ đến nỗi đầu gối tím một mảng, ngày thứ hai cũng không có biện pháp xuống đất đi bộ.

Vì vậy Triệu Cầm náo loạn với Lệ Kiện một trận, làm Lệ Kiện tức giận đến mức bỏ nhà ra đi.

Lần này Lệ Nam Hi thái độ khác thường không đứng về phía Triệu Cầm, ngược lại khuyên Triệu Cầm đừng gây chuyện với Lệ Kiện.

“Mẹ, chuyện của công ty cần ba giúp con trước mặt ông nội nói tốt một chút, mẹ làm ba tức giận bỏ đi, con phải làm sao?”

“Con rốt cuộc phạm phải chuyện gì làm ông nội tức giận như vậy. ” Triệu Cầm thở dài ngồi xuống, vừa nghĩ đến lời nói hôm qua của Lệ Kiện nói Lệ Nam Hi không bằng Lệ Bắc Đình liền tức giận, tính tình cũng không khống chế được.

Bình thường Triệu Cầm vẫn luôn giả bộ là một người dịu dàng, nhưng nhất định không được chạm vào bãi mìn của bà ta, chính là nói bà ta không bằng Trịnh Thục, Lệ Nam Hi không bằng Lệ Bắc Đình, nói đến sẽ nổ tung.

“Con, mẹ, lần này con ký hợp đồng với RL có thể sẽ lỗ hơn 1 tỷ. ” Lệ Nam Hi giải thích cho có, khoảng thời gian này nhân viên không cần tiền sao? Phúc lợi không c ần sao? Giai đoạn sau tuyên truyền đều cần tiền.

Hạng mục lần này, vốn dĩ hội đồng quản trị còn có thể mong chờ kiếm được hơn một tỷ từ dự án này, bây giờ thì hay rồi còn chưa bắt đầu đã thiếu hụt mấy tỷ, ai sẽ không khó chịu khi nghe chuyện này?

“Tại sao lại có thể như vậy?” Triệu Cầm sống cũng mấy thập kỷ rồi, thật khó để không ngạc nhiên khi nghe điều này.

Hơn 1 tỷ, cũng không phải mấy trăm ngàn, mấy trăm triệu, đây là một số tiền lớn, chính bà ta cũng không kiếm ra được, thiếu hụt như vậy, ai sẽ đền chứ!

“Con muốn ký hợp đồng này để có chỗ đứng ở công ty, đợi Lệ Bắc Đình trở lại, con cũng có thể ở lại công ty, ai ngờ RL ép giá, con hồ đồ đồng ý, sau đó lần này tới lần khác nguyên liệu tăng giá, nói chung hơn một tỷ không thể ngăn chặn được. ”

Lệ Nam Hi nhắc đến chuyện này cũng buồn phiền, sự nghiệp của nhà họ Lệ cũng không có khả năng bù vào hơn một tỉ thiếu hụt, trừ khi nhà họ Lệ chỉ có hắn là cháu trai duy nhất, nếu không ông cụ không thể nào không hỗ trợ được.

“Con, cái đứa nhỏ này, lỗ m ãng quá rồi. ” Lần này Triệu Cầm hối hận không thôi: “Sao con không nói sớm, ba con không biết đang ở chỗ nào rồi. ”

Nếu sớm biết vậy Triệu Cầm đã lấy lòng Lệ Kiện, không nên đuổi Lệ Kiện đi.

“Con nói thế nào được, trước kia không phải mẹ rất dịu dàng với ba sao?”

“Đều là tại con, vì con mà mẹ phải lấy lòng ba con. Ôi, con thật sự làm cho mẹ tan nát cõi lòng, bây giờ phải làm sao đây. ” Triệu Cầm lo lắng.

“Mẹ thật ra con thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến Lệ Bắc Đình, mặc dù bên ngoài anh ta không có liên quan nhưng Chu Tự Bạch là bạn tốt của anh ta, nói không chừng là hai người thông đồng hãm hại con. ” Suy đoán này của Lệ Nam Hi chỉ có thể nói với Triệu Cầm, bởi vì người khác không tin tưởng hắn.

“Mẹ nói sao nó tốt bụng như vậy, vết thương đã lành rồi, nhưng vẫn để cho con đến công ty. Thì ra là cố ý gài bẫy con, tại sao con không nói với ông nội?” Triệu Cầm chợt nhận ra, ban đầu nghe ông cụ để Nam Hi đến công ty bà ta con vui vẻ, hóa ra tất cả đều là do Lệ Bắc Đình sắp đặt.

“Con nói thế nào đây, bây giờ ông nội muốn Lệ Bắc Đình về công ty giúp đỡ, hy vọng anh ta có giải quyết, nhưng anh ta đi Ngọc Thành rồi, hơn nữa không có chứng cứ, nói với ông nội càng phiền. ”

Lệ Nam Hi cũng sắp phiền chết, sao lại xui xẻo như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, không có chuyện gì tốt, sớm biết như vậy đánh chết hắn cũng không sửa hợp đồng.

“Thật sự làm mẹ tức chết rồi, Lệ Bắc Đình đầy ý nghĩ xấu, muốn đuổi hai mẹ con chúng ta ra ngoài, bây giờ như ý rồi. ” Triệu Cầm từ nhỏ đã không thoải mái với Lệ Bắc Đình. Bà ta luôn thấy bóng dáng Trịnh Thục trên người Lệ Bắc Đình.

Nhưng ông cụ và bà cụ đưa Lệ Bắc Đình đi, bà ta ngay cả sợi lông của Lệ Bắc Đình cũng không thể đụng vào.

“Mẹ, chuyện này chỉ có thể bắt đầu từ ba thôi, con sợ hội đồng quản trị biết sẽ bắt con bồi thường, làm sao còn có thể bồi thường đây. ”

“Con đừng vội, đợi một lúc mẹ gọi cho ba con, mẹ suy nghĩ giải pháp giúp con. ”

Triệu Cầm vừa dứt lời, trợ lý của Lệ Nam Hi gọi tới, giọng gấp gáp, giống như cháy nhà.

“Lệ tổng, không hay rồi, chuyện hợp đồng bị một nhà truyền thông đưa rồi, bây giờ hội đồng quản trị biết hết cả rồi. ”

Chương (1-102)