Chương 50
← Ch.059 | Ch.061 → |
Editor: Hihi! + Beta: Mia
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không phải nói giấu đi sao?” Lệ Nam Hi gần như không thở nổi.
Thật là, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, lại không cho người ta có thời gian để thở.
“Chuyện này tôi cũng không biết, vốn dĩ là đang giấu tốt, truyền thông đều hỏi thăm, hơn nữa chủ tịch còn đích thân gọi, nếu như có chuyện gì xảy ra ông sẽ gọi cho chúng ta, không biết công ty truyền thông nhỏ từ đâu tới đột nhiên viết ra một bài báo, phân tích chuyện hợp tác nhà thông minh của chúng ta và RL, còn nói chúng ta trước mắt hao tổn gần 2 tỷ đồng. ”
Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng, hai tỷ, anh ta sợ là mười đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Bài này đã được truyền ra ngoài trước khi tôi nhận được tin tức, bây giờ coi như tìm bọn họ cũng vô ích. ”
Người xưa nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu tràn đi ngàn dặm.
Chuyện lớn như vậy, cũng không lừa gạt được.
Tốc độ lan truyền so với tên lửa còn nhanh hơn.
“Lệ tổng, tôi thấy thời gian này anh đừng đến công ty, tôi muốn xin nghỉ với anh, những nhà đầu tư chứng khoán này phát điên không ai có thể cản được. ” Anh ta sợ người khác nhận ra là trợ lý bên cạnh Lệ Nam Hi, sợ đi làm về bị các cổ đông dùng gạch ném chết.
“Cậu xin nghỉ làm gì? Cậu không ở công ty, làm sao tôi biết tin tức mới. ” Lệ Nam Hi tức chết, bây giờ đầu gối hắn bị thương, đi lại khó khăn, làm sao trợ lý có thể xin nghỉ.
“Lệ tổng, tôi thấy không khỏe tôi xin nghỉ phép. ”
“Cậu dám xin nghỉ thì tôi đuổi cậu. ” Trợ lý vừa đi, Lệ Nam Hi ở công ty một thân một mình, ngay cả người trợ giúp cũng không có.
“Vậy coi như Lệ tổng đuổi tôi, tốt hơn là mất mạng. ” Trợ lý nói xong trực tiếp cúp điện thoại, kéo Lệ Nam Hi vào danh sách đen.
Anh ta thấy Lệ Nam Hi vào công ty chưa lâu, sớm muộn gì thiên hạ này cũng là của Lệ Bắc Đình, nếu anh ta ở đó cũng không nhận được lợi ích gì, công việc dễ tìm, nếu có thảm họa gì cũng không đáng để anh ta mạo hiểm mạng sống.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại nạn ập đến đều sẽ bỏ chạy.
“Này, alo. ?” Lệ Nam Hi không dám tin nhìn điện thoại, một trợ lý nhỏ cũng dám kéo hắn vào danh sách đen.
Hắn gọi lại, vẫn không được, trong cơn tức giận Lệ Nam Hi ném điện thoại đi, đập vào chiếc tivi nằm cách đó không xa, cả điện thoại và tivi đều tan nát.
Triệu Cầm bị hắn làm cho sợ hết hồn: “Con làm gì vậy? Điện thoại và tivi không phải là tiền sao?”
“Hết rồi, tất cả hết rồi, hợp đồng bị đưa ra ngoài rồi, con xong đời rồi. ” Lệ Nam Hi hai tay ôm đầu, cho đến bây giờ chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.
Triệu Cầm ngơ ngác, không biết tình hình, nhưng loáng thoáng cảm nhận được đã xảy ra chuyện lớn.
Lệ Kiện còn tuyệt vọng hơn Lệ Nam Hi.
Bởi vì ban đầu ông ta đã bảo đảm cho Lệ Nam Hi, thay mặt làm tổng giám đốc, nhưng thực tế Lệ Nam Hi không có quyền lực này, hắn không giữ một chức vụ gì trong công ty, cũng không có bất kỳ cổ phần nào, hoàn toàn là do quan hệ.
Là Lệ Kiện ra sức bảo vệ, còn hợp tác với một số thành viên ban giám đốc đưa Lệ Nam Hi lên, bây giờ công ty thiếu hụt mấy tỷ, ông ta không thể đẩy trách nhiệm lên người khác, mấy thành viên ban giám đốc còn không phải sẽ ăn thịt ông ta sao.
Ông đem báo cáo kia lật tới lật lui, không tìm được chút sơ hở nào, ông ta gần như đoán được tình hình hiện tại của tập đoàn, thậm chí còn tự hỏi bài báo có phải người trong nội bộ tập đoàn viết hay không.
Đoạn cuối có mấy câu: “Khi Lệ Bắc Đình ở công ty, Lệ thị luôn trong tình trạng tăng trưởng ổn định, thị trường chứng khoán cũng bùng nổ, từ khi đổi thành con nuôi Lệ Nam Hi bổ nhiệm làm tổng giám đốc, tập đoàn Lệ thị càng có nhiều sai lầm, thay đổi lớn như vậy, không thể làm người khác không hoài nghi, Lệ Nam Hi có thích hợp để đảm nhiệm chức vụ này không. ”
Những lời này, như lưỡi dao c ắm vào ngực Lệ Kiện, xóa bỏ hoàn toàn những thứ ông ta tự cho mình là đúng.
Ông ta cho rằng Lệ Nam Hi gần gũi với ông ta, đối tốt với ông ta, nhưng ông ta quên rằng, nếu như không phải vì công ty, Lệ Nam Hi có còn đối xử tốt với như vậy với ông ta không? Nếu như công ty không có, Lệ Nam Hi đối tốt với ông ta có lợi ích gì?
Từ lúc ra đời, Lệ Kiện đã sống cuộc sống sung túc và giàu có, chẳng lẽ nửa đời còn lại của ông ta xuống mồ còn phải trở nên cơ cực.
Cuộc sống như vậy sống không bằng chết.
Lệ Kiện trong lòng oán than, sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi.
Ông ta rất muốn gọi điện cho Lệ Bắc Đình nhưng lại không gọi được, Ngọc Thành là quê của Trịnh Thục.
Ban đầu Trịnh Thục cố ý gả cho ông, đi đến Vân Thành, chỉ chớp mắt đã ba mươi năm rồi.
Lệ Kiện thở dài nặng nề.
Ngày từ khi tờ báo này vừa ra mắt, tờ báo của cơ quan truyền thông đó đều đã bán hết, thậm chí nhiều người không lấy được, nên phải xem chung với người khác.
Bây giờ là thời đại điện tử, bình thường những tờ báo này dùng để lau bụi và bỏ thùng rác, nhưng lần này phải cướp để xem.
Bộ phận quan hệ công chúng của Lệ thị đã phản ứng ngay lập tức và cố gắng hết sức để cứu vãn tình hình, nhưng nội bộ còn rối loạn đừng nói đến cứu vãn bên ngoài.
Giữa trưa khó thấy tất cả thành viên hội đồng quản trị tụ họp đầy đủ ở phòng chủ tịch, một đám người mồm năm miệng bảy, nói Lệ Kiện đến nhức đầu.
Vốn dĩ ông ta không quan tâm nhiều đến chuyện của công ty, lúc trước có ông cụ, sau đó là Lệ Bắc Đình, khiến ông ta nghỉ ngơi đến xương cốt mềm nhũn.
“Lão Lệ, hay là để Bắc Đình trở lại đi, tiếp tục như vậy, công ty sẽ bị con nuôi của ông hủy hoại hoàn toàn. ”
“Thật không biết các người nghĩ gì mà giao công ty cho một đứa con nuôi. ”
“Đúng vậy, nhân viên chết đột ngột còn chưa đủ sao? Bây giờ lại thêm chuyện tới. ”
Những thành viên hội đồng quản trị lớn hơn Lệ Kiện không bao nhiêu, cùng tập đoàn Lệ thị đi qua nhiều năm như vậy, họ càng hiểu Lệ Kiện, khi nói chuyện cũng không hùng hổ hăm dọa.
Chuyện Lệ Nam Hi là con riêng của Lệ Kiện, hội đồng quản trị cũng đoán được, nhưng nó không được tuyên bố một cách công khai.
“Hiện tại Bắc Đình đang đi Ngọc Thành, tôi cũng muốn nó quay về, đứa trẻ lớn rồi không còn nghe lời nữa. ” Lệ Kiện cũng không biết làm sao, ông ta và Lệ Bắc Đình hoàn toàn không liên lạc, ông ta nói làm sao Lệ Bắc Đình có thể nghe.
“Lão Lệ, ban đầu ông là người ra sức bảo vệ Lệ Nam Hi, bây giờ xảy ra chuyện, cũng không thể: “tổn hại đến lợi ích của cổ đông. ” Chẳng ai muốn ví tiền của mình bị giảm đi, mấy tỷ, mỗi người không biết ít đi bao nhiêu.
Ngay cả giải thích Lệ Kiện cũng không nói được, cuối cùng hội đồng quản trị cũng mệt mỏi, không thể làm gì khác hơn là rời đi, nhưng hẹn ngày tiếp theo sẽ đến.
Họ đã quyết định không gánh số tiền này.
Thời điểm kiếm tiền, người với người dễ nói chuyện, nhưng nếu để cho bọn họ lỗ vốn thì mặt mũi người này người kia khó coi.
Trong một ngày mà vấn đề này đã trở thành chủ đề nóng, khi báo cáo cuối ngày, cổ phiếu tập đoàn Lệ thị đã giảm đến mức tối đa.
Cho dù là có quan hệ, nhưng không có quan hệ công chúng đôi khi không phủ nhận chính là thừa nhận.
Chuyện này toàn bộ quá trình Lệ bắc Đình đều quan tâm, đám người Kỷ Niên thay anh quan sát tình hình, anh đang suy nghĩ lúc nào có thể nhận được điện thoại của Lệ Kiện gọi đến.
Lệ Kiện vẫn còn kiên nhẫn, sáng ngày thứ hai mới gọi điện cho Lệ Bắc Đình.
Khi Lệ Bắc Đình nhận được điện thoại, anh đang ở trước cửa chùa với Thư Lan, trước đây Thư Lan nói muốn đi bái phật, vừa hay bên cạnh Ngọc Thành có chùa Phúc Vân rất nổi tiếng, nên hôm nay anh mang cô đến.
Chùa Phúc Vân ở giữa núi, tất cả đều là những bậc thang, muốn đi lên chỉ có thể leo lên, làm Thư Lan tốn sức không ít, đến trước cửa, cô tê liệt ngồi trước băng đá thở hổn hển, một bước cũng không muốn đi.
Lệ Kiện không muốn nói thẳng, chẳng qua Lệ Bắc Đình không cần động não cũng có thể đoán được.
Ông ta cũng không nói những gì Lệ Bắc Đình muốn nghe, nên Lệ Bắc Đình nói vài câu liền cúp máy.
“Sao vậy?” Lệ Bắc Đình ngồi bên cạnh Thư Lan, Thư Lan theo bản năng nhích lại gần, thật mệt, cô sẽ không nói mình muốn leo núi nữa.
“Chuyện gấp của công ty. ”
Thư Lan nhìn về phía xa xa, xung quanh là núi non, nhìn có chút giống thánh địa của Phật giáo.
Đêm qua cô mới biết chuyện của công ty, khi đang lướt weibo, hỏi Lệ Bắc Đình, chỉ nói không liên quan, cô biết đó là kế hoạch của anh nên anh không quan tâm lắm.
“Vậy anh phải trở về sao?”
“Bọn họ gấp, anh không gấp, đi, đi lạy Bồ tát, đến nơi đã mệt như vậy, Bồ tát nhìn thấy nói em không thành tâm. ”
“Thật sự rất cao. ” Thư Lan nắm chặt tay Lệ Bắc Đình mặc cho anh kéo đi.
Chùa Phúc Vân rất lớn, là chùa rất nổi tiếng, nghe nói rất linh nghiệm, Thư Lan cũng không cầu nguyện gì khác, chỉ hy vọng người nhà bình an.
Ngôi chùa được chia thành nhiều điện, đều rất rộng rãi, Thư Lan cũng không biết nên đi cái nào, nên đến nơi đông người nhất, nhiều người khẳng định rất linh nghiệm, từ tư tưởng đông người.
Người quá đông, cuối cùng cũng đến phiên hai người, Thư Lan thắp nhang, quỳ xuống, nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm điều gì đó, chỉ là cầu bình an, còn hy vọng Lệ Bắc Đình thuận lợi trở về công ty, nếu không phải không được nói những điều xấu xa trước mặt Bồ tát, nếu không thì cô cũng muốn mọi chuyện không như ý muốn với Lệ Nam Hi.
Kết quả thì thầm nửa ngày, khi cô muốn dập đầu, nhìn Lệ Bắc Đình một cái, thấy anh đứng sững sờ lạc lõng với những người xung quanh.
Cô kéo quần Lệ Bắc Đình: “Quỳ xuống đi, nếu không cầu nguyện không linh đâu. ”
Lê Bắc Đình nhìn cô, kéo ống quần lên, quỳ xuống: “Em cầu gì vậy?”
“Chỉ hy vọng mọi người bình an, đừng thêm rắc rối, gần đây điều xấu nối tiếp nhau. ” Thân thể là cái thiết yếu, cho nên bình an là quan trọng nhất.
Lệ Bắc Đình nghe vậy nhìn lướt qua, xác nhận mình không nhìn lầm, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng đây là nơi cầu xin con cái. ”
“Hả?” Thư Lan trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Quan âm hiền hòa nhìn cô.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |