← Ch.36 | Ch.38 → |
Cũng gặp ác mộng, không thể thoát khỏi, còn có Lộ Tây.
Nhưng cô ấy so với tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Sau khi nghe tin Thác Ni bị tai nạn xe cộ, cô ấy bị hôn mê, lúc tỉnh lại, thần kinh đã không còn bình thường.
Bác sĩ kết luận, cô ấy bị điên rồi.
Tôi đến cửa lớn chờ, Hồ Khiên Dư lấy xe từ trong gara đến, mở cửa bên này: "Có thể ngồi xe hay không?"
Hô hấp của tôi như chùn lại, nhắm mắt, lên xe.
Xe lập tức khởi động, vững vàng đến bệnh viện tư nhân vùng ngoại ô.
Ngoài khoa thần kinh, người hầu đưa Lộ Tây đến bệnh viện nhìn thấy Hồ Khiên Dư, lo lắng bối rối dẫn chúng tôi đến phòng bệnh.
Phòng bệnh khóa cửa, tôi chỉ xem qua cửa sổ nhìn vào.
Lộ Tây nằm ở trên giường, tay chân đều bị giữ, có bác sỹ đang tiêm cho cô ấy.
Người hầu khiếp sợ quay sang thăm dò Hồ Khiên Dư: "Thiếu gia, làm sao bây giờ?"
Nghe thấy cô ta hỏi như vậy, tim tôi đập mạnh một nhịp, trong đầu như có tiếng vọng: Đúng vậy ... Làm sao bây giờ? Lộ Tây trở thành thế này, nên làm gì bây giờ?"
Tôi không nghe thấy Hồ Khiên Dư trả lời thế nào. Chờ một hồi lâu, rốt cuộc bác sĩ mở cửa đi ra.
Hồ Khiên Dư tiến lên hỏi: "Cô ấy có sao không?"
Tôi suy sụp dựa vào vách tường. Ở khe cửa còn chưa kịp đóng chặt truyền ra tiếng nức nở của Lộ Tây, đau đến tê tâm liệt phế. Đột nhiên tôi cảm thấy không thở nổi, người dán vào tường, chảy xuống.
Tôi ôm đầu, che lỗ tai, không thể nghe, không dám nghe.
"Lâm Vi Linh!" Hồ Khiên Dư đột nhiên lo lắng gọi tôi một tiếng, ngay sau đó, hắn tiến đến trước mặt tôi, ngồi xuống, kéo hai tay tôi ra, nâng mặt tôi lên.
Tầm mắt hắn nôn nóng nhìn tôi, sau đó thở phào một hơi.
"Thật sợ em cũng điên rồi ..." Hắn bùi ngùi thở dài. Nói xong nâng tôi đứng dậy, kéo đi.
Tôi nghĩ đến Lộ Tây, không chịu bước: "Em không thể đi!"
"Em phải đi."
"Không!"
"Em có biết hay không nếu em ở đây thêm một giây, anh sợ em cũng trở nên giống Lộ Tây?"
Tôi vẫn như trước không chịu rời, bất đắc di Hồ Khiên Dư phải cậy mạnh, tôi bị hắn kéo đến cuối hành lang.
Hắn đang chuẩn bị xuống lầu, lúc này, ở dưới một người đi lên.
Là Vương Thư Duy.
Vương Thư Duy nhìn thấy Hồ Khiên Dư, cung kính chào một tiếng: "Hồ tổng."
Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Thư Duy, tầm mắt tôi dừng lại.
Suy nghĩ trở về hiện trường tai nạn, tôi giật mình nhận ra, lúc ấy, ba chữ trong miệng Thác Ni kia, đúng là:
Vương - Thư - Duy...
Hồ Khiên Dư:
Vi Linh nhìn thấy Vương Thư Duy, phản ứng có chút khác thường. Cô ấy thẳng tắp theo dõi cậu ta, mắt sáng lên như nhận ra gì đó.
Tôi nắm vai cô ấy hỏi: "Sao vậy?"
Trong phút chốc cô ấy phục hồi tinh thần lại, nhưng ánh mắt vẫn khác thường: "Không ... không có việc gì."
Không thể nào! Cô gái này không giỏi che dấu cảm xúc, cái gì cũng đều biểu hiện trên mặt.
Nhất định có vấn đề.
Bộ dáng này của cô ấy, tôi không khỏi lo lắng, lúc đó cô ấy hét lên với bác sĩ, nói trước khi Thác Ni vào phòng phẫu thuật nói với cô ấy cái gì đó.
Hay là ...
Vương Thư Duy nhất định cũng nhận thấy điều gì đó, nhất thời không mở miệng.
Tôi hít sâu một hơi, hướng Vi Linh miễn cưỡng cười: "Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối trước. Đợi chút nữa em muốn về nhà hay ở đây ..." Tôi dừng một chút, "... Tùy em."
Vi Linh vẫn như trước nhìn Vương Thư Duy, dường như không cam lòng.
Tôi cũng chỉ có thể ở trước mặt cô ấy nói với Vương Thư Duy: "Cậu ở đây, nếu có chuyện gì chờ tôi trở lại nói sau."
Nghe tôi nói như vậy, Vi Linh mới chịu cất bước để tôi kéo đi.
"Em không muốn ăn."
Cô ấy tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đi theo tôi vào nhà ăn ăn cơm.
Cả bữa tối, không khí cũng không tốt. Sau khi gọi đồ ăn xong, tôi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Cho Vương Thư Duy.
Yêu cầu cậu ta lập tức rời khỏi bệnh biện, thời gian tới cũng không cần đến Hằng Thịnh làm.
"Muốn tôi biến mất một thời gian?" Cậu ta rất thông minh, đã đoán được những gì tôi muốn nói.
Tôi đơn giản bổ sung: "Tốt nhất rời khỏi Singapore. Khi nào trở về tôi sẽ báo cho cậu."
Cậu ta không hỏi nguyên nhân, thoải mái đồng ý: "Được."
Sau đó tôi cúp điện, trở về căn phòng áp lực kia.
Tôi tắt điện thoại vì không muốn bị quấy rầy, nhưng đối mặt với cô gái thất hồn lạc phách này không có lúc nào cảm xúc của tôi không bị nhiễu loạn.
Vi Linh khẩu vị rất kém, đồ ăn đưa lên gắp mấy gắp rồi không hề nhúc nhích. Tôi cũng không muốn ăn, miễn cưỡng mấy miếng cũng buông dao nĩa, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô ấy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt của cô ấy rất sâu, ánh sáng nơi này không yếu, nhưng tôi nhất thời không thể nhìn thấy.
Tôi lau khóe miệng: "Muốn hỏi cái gì?"
"Vấn đề này nên là em hỏi. Anh không có chuyện gì muốn hỏi em?" Trong lời nói của cô ấy, ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, ngược lại làm tôi không thể trả lời.
Tôi nhún nhún vai: "Không có gì."
Cô ấy khẽ cắn môi truy vấn: "Anh không hỏi em, hôm nay tại sao đi cùng Thác Ni?"
Tôi lắc đầu.
Sau đó, suy nghĩ một lát, tôi bổ sung: "Anh tò mò là một việc khác. Thác Ni chết dường như có đả kích rất lớn với em."
Tôi không hỏi như vậy cô ấy sẽ không chịu yên tĩnh lại.
Quả nhiên, cô ấy trầm mặc xuống.
Tôi tiếp tục: "Tại sao? Em dường như rất để ý đến vị cấp trên này"
Sau khi cô ấy gặp qua Vương Thư Duy vừa rồi, cảm xúc vẫn có vấn đề. Xem ra, cô ấy muốn từ miệng tôi khai thác ra thông tin gì đó.
Có lẽ, trước khi chết Thác Ni đã nói với cô ấy cái gì. Nhưng trước mắt, hẳn là vẫn chưa dính dáng đến tôi.
Có thể thấy được, cô ấy đang bị áp lực. Một lúc lâu sau, cô ấy cúi đầu, ngập ngừng nói: "Tai nạn như vậy xảy ra ... tận mắt chứng kiến tất cả, chỉ thấy ... thật tàn khốc."
Thấy bộ dáng cô ấy, lòng tôi thắt lại. Tôi biết bức cô ấy trả lời câu hỏi này thật tàn nhẫn, không khác gì rạch vào miệng vết thươngg.
Chờ khoảng thời gian này qua đi, nhất định cô ấy sẽ hồi phục như cũ.
Tôi tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng cũng dễ chịu đi ít nhiều, cúi người đến đem đĩa thức ăn của cô ấy lại, cắt tảng thịt bò thật nhỏ, sau đó trả lại: "Chuyện không thoải mái mau chóng quên đi. Bây giờ ăn không được cũng cố một chút."
Cô ấy vẫn không chịu ăn, tôi chỉ có thể xiên một miếng đưa đến bên miệng cô ấy.
Vi Linh rốt cuộc cười, tuy rằng nụ cười vẫn miễn cưỡng như trước.
Há miệng, ngậm miếng thịt bò.
Vi Linh của tôi rất kiên cường, không phải sao?
Vi Linh bị tôi ép, ăn nhiều một chút, sau đó trở về bệnh viện.
Cô ấy rất lo lắng cho Lộ Tây, việc này tôi đã dự đoán từ trước. Nhưng cô ấy vội vã như vậy còn có nguyên nhân và bởi Vương Thư Duy.
Khi chúng tôi trở lại, tất nhiên Vương Thư Duy đã rời đi
Nhưng chờ chúng tôi là những vị khách không mời mà đến khác.
"Vivi Lin?" Những người này, nhắm vào Vi Linh.
Tôi ngăn họ lại: "Có chuyện gì?"
Người này xuất trình giấy chứng nhận: "Chúng tôi ở đội cảnh sát điều tra, nghi ngờ Lâm tiểu thư có liên quan đến cái chết của ông Tony, quốc tịch Singapore ..."
*****
Đây là lần thứ hai tôi đến cục cảnh sát trong tháng này. Lần này, là tôi đưa Lâm Vi Linh đến.
Đội cảnh sát điều tra, đại danh này mời chúng tôi đến uống café.
Tôi ở bên ngoài chờ.
Vương Thư Duy làm việc rất chu đáo, vị trợ lý mới tiếp nhận nhiệm vụ của cậu ta đã được bổ nhiệm, lúc này kịp thời mang những văn kiện tôi cần xử lý trực tiếp đến cục cảnh sát.
Trong nháy mắt tôi xem xong, lật trang cuối cùng kí tên rồi trả lại cho trợ lý.
Tôi day day mi tâm, xem thời gian: Từ lúc Vi Linh vào phòng thẩm phấn đến giờ đã hai tiếng trôi qua.
Đợi một lát sau cô ấy mới đi ra.
Tôi nghiêng đầu nói với trợ lý: "Hai chén café."
"Được, Hồ tổng." Nói xong, cậu ta rời đi, tôi đứng dậy đi đến phía Vi Linh.
Tôi không mở miệng, vấn đề đầu tiên Vi Linh nói là: "Em chỉ có thể nói cho anh, phần lơn di sản Thác Ni đều để lại cho em. Giữa trưa hôm nay ông ấy kí tên trên di chúc, ngay sau đó phát sinh tai nạn, vì vậy cảnh sát nghi ngờ em. Những việc khác ... tạm thời em không muốn nói."
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng tôi vẫn phải hỏi một vấn đề: "Em có thể gặp phiền toái hay không?"
Cô ấy lắc đầu.
Tôi yên lòng.
Nếu chuyện này liên lụy đến cô ấy lại là một rắc rối lớn.
Tôi phải đảm bảo trăm phần trăm cô ấy không bị ảnh hưởng gì.
"Bây giờ có thể đi chưa?"
"Ừm" giọng nói cô ấy mệt mỏi.
Tôi đỡ lấy thắt lưng cô ấy, "Đi thôi."
Cô ấy lại ngăn tay tôi lại, cong khóe miệng giống như trấn an: "Yên tâm, em không yếu đuối như vậy."
Đây mời là Lâm Vi Linh tôi biết!
Nhiều ngày trôi qua, lần đầu tiên tôi mỉm cười xúc động.
Tôi cùng Vi Linh hướng ra phía ngoài, trợ lý bưng hai chén café đến.
Tôi nhận lấy hai chiếc chén, một đưa cho Vi Linh, một đưa lên chính môi mình.
Vi Linh vừa uống café vừa đánh giá vị trợ lý lạ mặt này.
Cô ấy chưa kịp hỏi, tôi đả mở miệng trước một bước: "Cậu ta tạm thời làm việc thay Vương Thư Duy, làm trợ lý của anh."
"Vậy Vương ..." Cô ấy muốn hỏi lại thôi, vẻ mặt nhất thời trở nên mệt mỏi, phất tay "... Quên đi, đi thôi."
Thực ra là cô ấy lúc này hỏi tình huống của Vương Thư Duy không ổn. Cô ấy còn tưởng Vương Thư Duy là Thác Ni xếp vào chỗ tôi, đối với tôi vẫn như trước có điều kiêng kị.
Lên xe, tôi xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô ấy: "Về nhà, hay là ..."
"Bệnh viện."
Nói xong, cô ấy liền nhắm mắt lại, thắt dây an toàn.
Tôi quay xe hướng về phía bệnh viện.
Đến nửa đường, tôi suy nghĩ lại, đổi hướng xe, trở về Sentosa Cove.
Lúc quay đầu, xe khẽ nghiêng một chút, Vi Linh mở mắt ra.
Tôi tăng tốc: "Tình trạng Lộ Tây không phải ngày một ngày hai. Em nên về nhà nghỉ ngơi một đêm đã."
Cô ấy há miệng, nhưng không tỏ vẻ dị nghị, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt.
Hơi thở của cô ấy dần dần trầm ổn lại. Khi tôi nghĩ cô ấy đã ngủ, cô ấy lại đột nhiên lên tiếng: "Qua hiệu thuốc mua giúp em lọ thuốc ngủ được không?"
"..."
"Anh nói đúng, em cần nghỉ ngơi, còn rất nhiều việc em phải tỉnh táo để xác định."
Về nhà, cô ấy thay quần áo, uống thuốc ngủ.
Sau đó ngủ rất nhanh.
Tôi lại một đêm thức trắng. Xuống lầu, mở cho mình một bình rượu, chậm rãi uống chờ trời sáng.
Một bình uống sạch, lại vẫn không say.
Tôi lên lầu xem Vi Linh, thuốc tác dụng, cô ấy ngủ rất say, không biết gì.
Tôi ngồi vào đầu giường, vuốt tóc cô ấy.
Lông mi cô ấy, mắt cô ấy ... cô gái này ... tôi nhất thời chột dạ, nói ra miệng: "Xin lỗi ... Lâm Vi Linh, xin lôi ..."
*****
Vi Linh không về Hoàn Cầu làm việc.
Tin tức Thác Ni chết làm cả Singapore khiếp sợ.
Mà thịt trường chứng khoán, không còn giống như thời gian Thác Ni lấy thúng úp voi. Ngày đầu tiên sau khi tin Thác Ni chết công bố, sụt giá hơn 500 điểm, ngày thứ hai, hoàn cầu hoàn toàn thất thế.
Vi Linh thường xuyên ra ngoài, tôi tìm cho cô ấy một lái xe, để đỡ mỗi ngày cô ấy phải tự lái xe, thứ hai, lái xe cũng có thể giúp tôi kiểm soát, giúp tôi nắm giữ lịch trình mỗi ngày của cô ấy.
Tài sản của Thác Ni trở thành cái đích cho mọi người đàm luận. Cái tên Lâm Vi Linh cũng bắt đầu trở thành tâm điểm của mọi người.
Tài sản của Thác Ni có để cho vợ trước một phần. Manila, vợ trước của ông ta tất nhiên phải trở về Singapore. Việc đầu tiên của bà ta sau khi trở về, là gặp Lâm Vi Linh.
Khi lái xe báo cáo với tôi lịch trình, nói người đàn bà đó thoạt nhìn vô cùng đau lòng, ôm Vi Linh khóc thê thảm, có nhắc đến chuyện tài sản hay không tôi cũng không biết được.
Nghi thức tuyên đọc di chúc, dựa theo yêu cầu của Thác Ni lúc sinh thời, trước tòa án.
Vương Thư Duy gấp rút trở về, thực hiện nhiệm vụ người chấp hành di chúc.
Tôi ngồi trong phòng tổng giám đốc xem truyền hình trực tiếp. Mở bình rượu, đặt ở trong tay, chờ di chúc tuyên bố, tự ăn mừng một chút.
Qua màn hình nhìn thấy Lâm Vi Linh, tôi cười cười.
Cô gái này vẻ bình tĩnh lộ ra sau lớp trang điểm, vẻ mặt lạnh lùng. Mà ngồi bên cạnh cô ấy chính là Vương Thư Duy.
Một cảnh tượng thú vị. Người tình cũ, bởi vì quan hệ trong một bản di chúc mà cùng có mặt ở đây lúc này.
Tôi từng tức giận bởi quan hệ của Vương Thư Duy cùng Lâm Vi Linh khi ảnh chụp bọn họ hôn nhau được gửi đến điện thoại, nỗi tức giận đó làm cho tôi không thể khống chế được.
Nhưng là, lúc này thái độ của Vi Linh đối với Vương Thư Duy xem ra bọn họ không còn một chút tình cảm.
Đoàn luật sư ở trước ống kính đọc di chúc.
Đầu tiên là một đoạn dài dòng, tôi kiên nhẫn chờ, mong ngóng, chứng minh tin tức tôi thắng lợi hoàn toàn, từ miệng luật sư nói ra, hơn nữa, được toàn bộ dân chúng Singapore chứng kiến.
" ... Bây giờ, xin mời người chấp hành di chúc ..." Nói xong, luật sư làm tư thế "mời".
Tôi đem 1/3 đến bên môi, chờ đợi ba chữ "Vương Thư Duy" vang lên.
Nhưng giây tiếp theo, tay tôi không thể không dừng lại.
Bởi vì, lúc này, đột nhiên ở bên ngoài đi vào một người.
Người này bước vào, cùng với tiếng luật sư vang lên: " ...Lý Mục Thần."
Lâm Vi Linh:
Thác Ni lựa chọn việc công bố công khai di chúc của mình, tôi thật sự không rõ ý đồ của ông ấy. Việc này làm toàn bộ dự luận Singapore xôn xao, tôi muốn trốn cũng không thể thoát.
Cảnh sát điều tra tôi, phóng viên truy đuổi tôi, Thác Ni làm như vậy, tôi dù muốn không quan tâm gì đến chuyện này cũng không được.
Mà tên tôi, quan hệ mật thiết với một người, "Vương Thư Duy".
Ngoài bản di chúc này, Thác Ni còn một bản khác ở luật sự riêng của ông ta, sau khi ông ta chết, bản di chúc này sẽ được đem ra công khai trước tòa.
Mà bản di chúc đó một khi lộ ra ngoài biết sẽ làm bao nhiêu người ngạc nhiên: Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Hằng Thịnh lại là người thi hành di chúc của tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu.
Tôi không muốn nhận số tài sản này, nhưng tôi buông tay, chẳng khác nào để nó rơi vào tay Vương Thư Duy. Nếu tôi muốn vi phạm nguyện vọng của ông ta, thành lập quỹ từ thiện như đã nói, quỹ từ thiện này sớm muộn Vương Thư Duy cũng sẽ nắm giữ, không thể nghi ngờ.
Tôi không rõ lắm Thác Ni ở lúc hấp hối tại sao lại nhắc đến tên người này. Nhưng tôi chắc chắn một điều, Vương Thư Duy trốn tôi. Điện thoại không tiếp, người tìm không thấy, như bốc hơi trong nửa tháng lại vì việc công bố di sản mà đột nhiên xuất hiện: Có vấn đề.
Tất nhiên, tôi cũng vội vã tìm anh ta làm gì.
Bởi tôi đã lường trước, chắc chắn trong lễ tuyên đọc di chúc này anh ta sẽ có mặt.
Người tên Vương Thư Duy này, chung quanh có rất nhiều bí ẩn. Trong di chúc lần đầu Vương Thư Duy là người thi hành, sau khi sửa đổi, Thác Ni cũng không thay, theo pháp luật thường lệ, tiếp tục sử dụng người chấp hành tiền nhiệm.
Lúc này Vương Thư Duy lấy tư cách người thi hành di chúc xuất hiện cùng tôi ở phòng nghỉ.
"Cuối cùng anh cũng xuất hiện."
"Thác Ni chết anh rất bối rối, xin phép xuất ngoại ổn định tâm trạng". Anh ta cho tôi một đáp án đoàng hoàng như vậy.
Tôi định tiếp tục hỏi, vài phóng viến trên hội trường hướng lại đây: "Lâm tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được cô. Đợt vừa rồi có ảnh chụp cô gặp vợ trước của Thác Ni, cô có thể cho chúng tôi biết ..."
Tôi bị phóng viên vây quanh, Vương Thư Duy giảo hoạt yên lặng tiến về hướng lối ra. Tôi không khỏi liếc mắt căm hận nhìn anh ta, chỉ thấy khóe miệng anh ta kì lạ cong lên một chút rồi lập tức đi ra khỏi phòng nghỉ, bóng dáng biến mất ở phía sau cánh cửa.
Tôi bị đám phóng viên này quấn lấy, muốn thoát không thoát được, cuối cùng chỉ có thể gọi bảo vệ giúp tôi mời họ ra ngoài.
Chờ khi phòng nghỉ chỉ còn lại một mình tôi cũng là lúc nghi thức công bố di chúc bắt đầu.
Lúc an tọa, Vương Thư Duy cũng được sắp xếp ngồi ngay bên cạnh.
Dưới nhiều ánh mắt dồn về phía này, tôi không có cách nào làm anh ta khó xử, anh ta cười như không có việc gì.
Tôi chỉ có thể an ủi chính mình, Thác Ni không đem chức vụ thi hành di chúc này cho luật sư chuyên nghiệp mà giao cho Vương Thư Duy chắc chắn có tính toán của ông ta. Thác Ni là người khôn khéo, sẽ không thể nào qua loa đối với việc quan trọng như vậy.
Theo điều lệ, sẽ là vị thi hành di chúc Vương Thư Duy này lên công khai nội dung di chúc.
" ... Bây giờ, xin giới thiệu ..." Nói xong, luật sư đưa tay về phía chúng tôi làm tư thế mời.
Tôi thấy Vương Thư Duy chỉnh vạt áo, chuẩn bị đứng dậy ...
Người này, trước giờ luôn khoan thai trầm tĩnh, thì ra cũng có những lúc vội vàng như vậy!
Nhưng, giây tiếp theo, xảy ra chuyện không thể dự đoán được: Cửa đối diện với tôi mở ra, một người đi vào.
Vị luật sư đang nói đồng thời tiếp tục: "... người chấp hành di chúc, Lý Mục Thần tiên sinh."
Tôi đang ngẩn ngơ, không khỏi ngẩng đầu bừng tỉnh nhìn Lý Mục Thần đột nhiên xuất hiện. Lý Mục Thần đi ngang qua trước mặt tôi, dừng lại, hơi gật đầu, sau đó thẳng đến bục, đối diện với vô số máy quay: "Xin chào, tôi là Lý Mục Thần, là người được Thác Ni tiên sinh ủy thác thi hành di chúc, kiêm ..."
Tôi liếc nhìn Vương Thư Duy, anh ta một lần nữa ngồi xuống, bình thản dựa vào ghế, biểu tình coi như bình thường, còn khoan thai cầm chén uống nước. Nhưng là, khoảng cách gần tôi rõ ràng thấy được tay cầm chén của anh ta, rất mạnh, hơn nữa, còn run nhẹ.
Mà tôi vừa thu hồi tầm mắt, chợt nghe gặp Lý Mục Thần tiếp tục nói: " ... Kiêm người hưởng quyền lợi bổ sung."
Người hưởng quyền lợi bổ sung?
Tôi nhất thời ngạc nhiên.
Sự việc thay đổi quá bất ngờ, tôi cũng khó mà bình thản. Lý Mục Thần lại bình tĩnh vô cùng tuyên bố di chúc.
Giọng nói anh ta vang khắp bốn góc hội trường.
Phía sau là đoàn luật sư giám định.
********
Di chúc dài 10 trang, không có gì khác ngoài việc công bố số tài sản và những điều khoản riêng ở ngoài, tất cả đều được Lý Mục Thần rành mạch đọc ra.
Cá nhân tôi nhận được tất cả số cổ phần thuộc sở hữu của Thác Ni, 51% cổ phần Hoàn Cầu, tất nhiên cũng có Hằng Thịnh trong danh sách đó.
Trong nháy mắt, tôi trở thành đại cô đông lớn nhất của Hoàn Cầu cùng với cổ đông thứ 4 của Hằng Thịnh.
Nhưng là, còn kèm một điều kiện: Tất cả cổ phần tôi nhận được có thời hạn chuyển nhượng.
Thời hạn này: Vô hạn.
Mà nếu như tôi vi phạm điều kiện này, người thi hành di chúc, xem xét tình huống, thu hồi toàn bộ tài sản tôi nhận được.
Tuy rằng Lý Mục Thần nhắc tới mình là người được hưởng quyền lợi bổ sung, nhưng những gì anh ta nhận được anh ta cũng không đề cập đến.
Mà lúc này nghi vấn lớn nhất của tôi là: để Lý Mục Thần thay thế Vương Thư Duy, thực ra Thác Ni có ý định gì?
Ngay lúc tôi trăm mối tơ vò không có đường gỡ này, phía Vương Thư Duy đột nhiên có động tĩnh, anh ta quay sang nói với tôi: ""Xin lỗi, anh thấy không khỏe, anh về trước."
Anh ta cũng quay sang phía vợ trước của Thác Ni, Manila nói như vậy, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thấy Vương Thư Duy bỏ về, đám phóng viên cũng không hề có biểu hiện gì, chỉ đối với tôi cùng Lý Mục Thần, không ngừng bấm máy.
*******
Gầy đây nhất chuyện Hồ Khiên Dư lo lắng là việc mở đường bay nối với Ireland. Nhóm cổ đông bên phản đối của Hằng Thịnh thái độ không hề dịu đi. Tuy nhiên không còn sự cản trở của tôi, tất cả cũng trở nên đơn giản đi rất nhiều.
Vì vậy hắn cố ý đến Ấn Độ một chuyến. Trong thời gian hắn xuất ngoại này, tôi rời khỏi ngôi biệt thự của hắn.
Có rất nhiều rắc rối tôi cần phải dùng cách của mình để giải quyết. Ở trong nhà hắn, cảm nhận không chỗ nào không có hơi thở của hắn tôi sẽ trở nên yếu ớt.
Tôi không cho phép mình như vậy.
Hồ Khiên Dư về nước, đương nhiên chúng tôi gặp mặt. Địa điểm, ở khách sạn, nơi có thể dùng tiền nhanh chóng thanh toán. Cùng Hồ Khiên Dư ngủ, tôi tạm thời không cần dùng thuốc an thần.
Đó là một dấu hiệu tốt: tôi dần dần thoát ly khỏi sự ỷ lại vào thuốc, chứng tỏ đã dần dần đi ra khỏi bóng ma quá khứ.
Nhưng cùng với vui mừng, có một nỗi sợ hãi lại dâng lên trong tôi: Đã từng có người nói, tình yêu không thể hiện qua dục vọng, mà thể hiện qua khát vọng được bình yên ngủ cùng người đó.
Khát vọng như vậy, tôi chỉ sợ nó quá xa vời.
Tôi không thể phủ nhận, mình yêu người đàn ông này là thật. Nhưng hắn đối với tôi, có lẽ là thương hại, hoặc có thể là trầm mê vì khó chinh phục.
Ngày hôm sau, là tang lễ Thác Ni. Tôi rời khỏi khách sạn rất sớm đi đến nhà tang lễ.
Hồ Khiên Dư tàu xe mệt nhọc, ngủ không biết gì. Tôi hôn nhẹ hắn xuống giường rửa mặt. Ra khỏi cửa mới nhờ mình quên vài thứ, quay về lấy không ngờ lúc này Hồ Khiên Dư đã rời giường.
Hắn đang nói chuyện điện thoại, đứng bên cửa sổ, cởi trần đưa lưng về phía tôi. Tôi không muốn quấy rầy hắn, chẩn bị cầm đồ bước đi. Nhưng hắn phát hiện ra tôi, cúp điện thoại, quay đầu.
"Em quên vài thứ."
Hắn gật gật đầu, hướng tôi đi tới.
Tóc hắn hơi rối, ngoài cửa sổ còn lờ mờ sương sớm, ánh mắt hắn không chút buồn ngủ nhìn tôi.
Tôi nhất thời thất thần, thốt lên: "Hồ Khiên Dư, em phát hiện chính mình ..."
Nhưng, hắn tiến đến gần trước mặt tôi, hơi nhếch mày làm tôi tức thì tỉnh táo lại.
"Hả?" Hắn cao giọng hỏi.
"Không có gì." Tôi nhắm mắt, cố bình tĩnh lại, cầm đồ chuẩn bị đi.
Tôi đi ra ngoài, vừa mở cửa, hắn thản nhiên mở miệng: "Dường như em còn quên một thứ ..."
Vừa nói hắn vừa đi đến phía sau rôi, tay xanh trên ván cửa, đóng lại: "... Hôn buổi sáng."
Tôi nghĩ một lúc: "Hôn rồi."
"Anh ngủ, không có cảm giác, không tính." Hắn nắm vai, xoay người tôi lại, tiến gần, đem tôi dán vào vòm ngực mạnh mẽ.
Tôi đưa tay che lấy miệng hắn: "Anh còn chưa đánh răng ..."
Kháng nghị vô hiệu. Hắn đẩy tay ra, ngậm lấy môi tôi, chuẩn xác không sai một ly.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |