Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 38

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi rất kinh ngạc khi nhìn thấy Hồ Hân ở nhà tang lễ.

Nhưng một lát sau tôi liền dịu lại: Những người ở thế hệ trước này, quan hệ phức tạp, cho dù ngấm ngầm hại nhau sống chết, nhưng ngoài mặt vẫn có thể tỏ ra lương thiện tử tế.

Hồ Hân mặc lễ phục, đầu đội mũ, lớp lưới đen sa xuống che khuất nửa khuôn mặt.

Manila ở bên cạnh lúc này quay sang hỏi tôi có muốn cùng đến chào một câu không.

Tôi lắc đầu.

Cho đến khi Manila đi đến trước mặt Hồ Hân, Hồ Hân ôm bà ta một cái, nhưng ánh mắt rõ ràng chiếu thẳng về phía tôi. Tôi nhìn miệng bà ta nói: "Nén đau lòng."

Tôi đang định chuẩn bị quay người rời đi, người mặc complet màu đen bên cạnh Hồ Hân, vốn vẫn quay lưng về phía tôi, lúc này quay lại.

Mắt tôi thoáng nhìn qua mặt người này, không thể không dừng ...

Là Hồ Khiên Dư.

Hắn cùng Hồ Hân đến?

Tôi nhất thời cứng ngắc, Hồ Hân đã buông Manila ra, Hồ Khiên Dư cũng đã nhìn thấy tôi.

Hồ Hân quay đầu, nói với Hồ Khiên Dư gì đó, hắn nghiêng đầu nghe, sau đó gật gật, xoay người rời đi, chỉ còn lại mình Hồ Hân.

Bà ta hướng tôi đi đến.

Tôi nhanh chóng đeo kính, Hồ Hân cũng rất nhanh đến trước mặt.

"Vi Linh."

"Xin chào!"

"Tậm trạng của con không tồi."

"Cảm ơn."

"Con ..."

Bà ta còn định tiếp tục, tôi liền chặn lại: "Xin lỗi, tôi đi toilet." Nói xong, nhanh bước rời đi.

Toilet ở bên trong, phải xuyên qua một lùm cây thấp bé. Tôi đi vào, khóa mình ở bên trong.

Tôi cần điều chỉnh cảm xúc, từ trong túi lấy ra lọ thuốc an thần.

Để thuốc trước mũi, hít vào một hơi.

Tôi chậm chạp thở ra, cảm giác tốt hơn rất nhiều, đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng di động vang.

Hồ Khiên Dư gọi.

Tôi do dự hồi lâu, mấy hồi chuông vang lên mới nhấc máy.

"Ở đâu?"

"Toilet phía tây."

"Chờ ở đó, anh qua ngay."

"......"

"Có việc cần nói với em."

Nói xong hắn cúp máy, không đợi tôi từ chối.

Tôi mở lòng bàn tay nhìn lọ thuốc an thần, ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn là cắn môi đợi Hồ Khiên Dư.

Không bao lâu sau, có người tiến vào, xuyên qua khe hở phía dưới, tôi nhìn thấy một đôi giày nam.

Hẳn là Hồ Khiên Dư.

Thấy tiếng đập cửa vang lên, tôi mở ra.

Lập tức, tôi sửng sốt.

Người trước mặt này, thì ra không phải Hồ Khiên Dư.

Là Lý Mục Thần.

Giọng tôi cứng lại: "Chuyện gì?"

Anh ta lại mềm mỏng trả lời: "Phiền em theo anh đi gặp một người."

"Ai?"

"......" Lý Mục Thần mỉm cười, không nói lời nào.

Hồ Khiên Dư

Ở lễ tang gặp Vi Linh tôi cũng không ngoài ý muốn. Trái lại Vi Linh, cô ấy vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trầm xuống, không rõ ràng lắm, nhưng tôi nhìn thấy.

Cô ấy luôn luôn là người phụ nữ cần được bảo vệ che chở. Nhưng cô ấy đối với chính mình hay bất kì người nào khác cũng đủ tàn khốc. Cô ấy không nói không rằng rời khỏi biệt thự, mỗi lần chúng tôi gặp mặt đều là ở khách sạn...

Không có người nào giống như cô ấy, làm cho tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng chẳng có cách nào, tôi chung quy lại không thể thoát được.

Vi Linh lúc này cũng mặc lễ phục, trước ngực cái một bông hoa trắng. Lúc cô ấy không cười cho người ta một cảm giác đẹp lạnh lùng mà sắc bén. Nhưng đôi mắt tinh tường lại khảm trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đó. Bề ngoài của cô ấy, cùng với tính cách, luôn mâu thuẫn làm cho người ta không khỏi bất ngờ.

Lễ tang của Thác Ni, tôi cùng mẹ đến. Chuyện của trưởng bối, tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Mẹ tôi muốn tôi cùng bà ấy tham dự lễ tang, tôi cũng không có quyền từ chối.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy Vi Linh, liền quay sang nói với tôi: "Giúp mẹ đi xem chú Diêu có đến không?"

Tôi nghiêng mắt nhìn Vi Linh cách đó không xa, mới gật gật đầu, xoay người đi vào.

Diêu Diệc Sâm cũng tham dự tang lễ Thác Ni, nhưng tôi cũng không lấy làm kinh ngạc. Những người ra vẻ đạo mạo này từ nhỏ tôi đã không còn lạ. Huống chi, có ai có thể thích hợp với những từ này hơn tôi?

Hung thủ diễn làm người bị hại, cuối cùng cũng bị Thượng Đế trừng phạt. Đáng tiếc, tôi không tin.

*****

Tôi chờ ở cửa, bên tay trái chính là bãi đỗ xe. Mãi lâu tôi không thấy xe Diêu Diệc Sâm xuất hiện, không có việc gì, rút thuốc ra hút.

Trong lớp khói mỏng, tôi nhìn thấy một chiếc xe đi đến, nó không dừng ở bãi đỗ xe, mà là trực tiếp vào trong.

Xe sát bên người tôi đi qua, trong nháy mắt, tôi xuyên thấu qua ¼ cửa kính kéo xuống, thấy Lý Mục Thần ngồi ngay ngắn trong đó.

Lý Mục Thần cũng nhìn thấy tôi.

Mà bên cạnh anh ta dường như còn có một người, tôi thoáng nhìn, lúc này, nét mặt Lý Mục Thần tự nhiên nhăn lại làm trong lòng tôi trỗi lên một tia căng thẳng, chưa kịp phản ứng, Lý Mục Thần đột nhiên kéo cửa kính lên, tức thì chặn lấy tầm mắt tôi.

Tôi lập tức có dự cảm không tốt, ở trước rào chắn dập thuốc, bước nhanh trở về.

Còn chưa đi vào nhà tang lễ, điện thoại của tôi vang.

Dãy số lạ.

Tôi hoài nghi nhấc máy.

"Hồ tổng, xin chào."

Giọng nói này ... Tôi bất giác nắm chặt di động, yết hầu không tự giác se lại: "Lý Mục Thần?"

"......"

"Có việc gì?" Tôi nghĩ lại biểu hiện kì lạ của Lý Mục Thần nửa phút trước, bất giác đề phòng.

"Quả thật có việc. Nhưng rất tiếc không phải là tìm anh."

Giọng nói anh ta lộ ra một chút thách thức. Con người này, vừa rồi cảm xúc còn để lộ hết trên mặt, bây giờ lại nổi lên thâm trầm khó lường.

Nếu như bên tai không phải giọng nói của Lý Mục Thần, tôi thật nghi ngờ không biết có phải người khác hay không.

Tôi không tiếp tục.

"Tôi có một chuyện ..." Lý Mục Thần chậm rãi, " ... Tin rằng Vi Linh nhất định quan tâm ..."

Tôi "Rầm" một cái cắt đứt điện thoại, nhanh chân chạy vào.

Trong đầu chỉ có một cái tên: Lâm Vi Linh.

Vừa chạy vừa gọi vào số cô ấy.

****

Vi Linh nói cô ấy ở toilet phía tây.

Tôi không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Phía tây là nơi hẻo lánh, hẳn là tôi có thể nhanh chân hơn Lý Mục Thần một bước tìm được cô ấy.

"Ở đó chờ, anh qua ngay. Có việc muốn nói với em." Tôi lấy cớ buộc cô ấy đứng tại chỗ, nhanh chóng xuyên qua bụi cây nhỏ đi tắt đến.

Đến ngoài cửa toilet nữ, tôi thở hổn hển dừng lại, nhìn đồng hồ: 7 phút mà thôi.

Tôi khôi phục hô hấp bình thường, đi vào.

Vi Linh đứng trước bồn rửa mặt.

"Vi Linh?"

Tiếng nước rất lớn, át đi giọng nói của tôi. Vi Linh nghe thấy, quay lại nhìn.

Mặt cô ấy đầy nước, tóc mai cũng ướt sũng, từng giọt rơi xuống, thấy tôi, cười: "Đầu óc hơi choáng váng, rửa mặt một chút cho tỉnh."

Ở bên trong trên vách tường có hộp khăn, tôi thuận tay kéo mấy tờ giấy, đi đến, lau nước trên mặt cô ấy.

Cô ấy lập tức giữ chặt lấy.

Năm ngón tay Vi Linh dường như khảm vào da tôi. Tôi dừng lại nhìn: "Sao vậy?"

Thấy cô ấy suy tư, tôi tiếp tục thăm dò, "Có người tìm em? Mẹ anh?"

Nghe vậy cô ấy giật mình buông tay, bối rối cúi mặt, lắc đầu: "Em ... vẫn ở chỗ này chờ anh, không gặp bất kì ai."

Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Vậy đi thôi, ra ngoài."

Thấy cô ấy gật đầu, tôi lướt qua, giúp cô ấy cầm túi trên bồn rửa mặt. Chiếc túi rơi xuống, đồ ờ bên trong đổ ra ngoài. Tôi đem tất cả nhặt vào, thấy một lọ thuốc an thần.

Tôi biết cô ấy vẫn gạt tôi dùng thuốc an thần để khống chế cảm xúc, nhưng là tôi chỉ có thể làm như không biết.

****

Thấy tôi một lần nữa xuất hiện, còn cùng với Lâm Vi Linh, sắc mặt mẹ tôi cứng đờ.

Lúc ấy tay tôi đặt trên vai Vi Linh, cử chỉ này khiến mọi người để ý.

Tôi đã có gia đình, lại bị nghi ngờ có quan hệ với nữ diễn viên bị HIV. Mà Lâm Vi Linh là người cùng Thác Ni có quan hệ không rõ.

Hai chúng tôi thân mật như vậy, không thể trách người ngoài nghĩ một cách phiến diện.

Tôi không ngại, tay đặt trên vai Vi Linh không có một chút mất tự nhiên.

Lúc này, mẹ tôi đi tới.

Tôi cảm giác được đầu vai Vi Linh căng thẳng, tay tôi từ trên vai cô ấy hạ xuống, nhưng không rời đi mà đưa tay cầm lấy tay cô ấy: Không như tôi nghĩ, cô ấy theo khói quen nắm chặt tay thành quyền, mạnh đến nỗi móng tay như găm vào da thịt.

Tôi gỡ tay cô ấy, lấy tay mình đan chặt vào.

Vi Linh nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi hướng cô ấy kiên định gật đầu.

Trước mặt mọi người mẹ tôi vẫn giữ hình tượng hoàn mĩ, đối với Vi Linh cũng không tiện nhiều lời. Nhưng đợi cho Vi Linh một lần nữa lại bị Manila gọi đi, còn lại một mình tôi, ánh mắt bà tức giận.

"Đừng tùy hứng."

Những lời này của mẹ tôi, tôi đã nghe vô số lần.

Đêm ngọt ngào hôm ấy qua đi, Lâm Vi Linh hoàn toàn biến mất. Hành lý của cô ấy bị trợ lý mẹ tôi đóng gói chuyển ra khỏi Hồ gia.

Tôi tức giận, chạy thẳng đến Hằng Thịnh chất vấn.

Lúc ấy mẹ tôi đang trong cuộc họp. Bà giữ vẻ mặt thản nhiên, nở nụ cười có lỗi, xin phép tất cả cổ đông tham dự, sau đó vẻ mặt thoáng chốc lạnh xuống. Lúc chỉ còn mình tôi cùng bà ở trong phòng hội nghị, bà lên giọng cảnh cáo: "Khiên Dư, đừng tùy hứng."

Tôi trả lời lại một cách mỉa mai: "Không! Cô ấy là của con, mẹ không có quyền làm vậy!"

Tôi tức giận, lại càng không hiểu được: Lâm Vi Linh là con gái Lâm Thậm Bằng, trong tương lai sẽ có cả đế quốc Hằng Thịnh. Hơn nữa, Lâm Thậm Bằng là bạn thân của Trương Hoài Niên và mẹ tôi, bình thường bà đối với Lâm Vi Linh cũng là yêu thương có thừa.

Huống chi, tôi đã cùng cô ấy, không có gì phủ nhận được ...

Nhưng cũng chính vào hôm ấy, tôi đã biết mẹ mình cũng Trương Hoài Niên đã bắt tay để giữ kín một bí mật mười mấy năm trời.

" ... Mẹ đã quyết định đưa cô ấy ra nước ngoài. Cái này cũng là muốn tốt cho cô ấy. Đừng nghĩ đến chuyện đi tìm, Vi Linh ở bên ngoài mới có thể sống tốt, nếu trở về đó là đi tìm đường chết."

Lời mẹ tôi nói, trong khoảnh khắc đã hủy diệt những thứ trước nay tôi tự cho là đúng.

Đáng tiếc, người luôn luôn dự liệu như thần như mẹ tôi, rốt cuộc vẫn tính sai một chuyện: Vài năm sau, cánh chim bị bạt đi xa Lâm Vi Linh, cuối cùng vẫn trở về, bước vào bên trong vực sâu không đáy.

Sau khi tôi tiến vào Hằng Thịnh không lâu, tất cả mọi việc của Lâm Vi Linh ở nước ngoài đều là do tôi lèo lái.

Tin tức cô ấy về nước, có lẽ tôi là người đầu tiên biết được.

Mà đối với sự trở về của cô ấy, tôi luôn nghĩ thế này: Tôi khổ sở nhiều năm như vậy, Vi Linh, đã đến lúc em cũng nên trở về cùng tôi chịu dày vò .........

*****

Đối mặt với câu nói đã được lặp đi lặp lại này, tôi trầm mặc.

Lúc này, tôi muốn tự mình lựa chọn.

Ngoài việc Thác Ni, tôi không thể làm khác. Chỉ là vực sâu mà thôi, trước khi Vi Linh bước vào, tôi đã ở đó để chờ.

Vẻ mặt mẹ tôi nghiêm trọng, giọng nói càng thấp, nhưng không hề nề hà: "Hơn nữa đừng quên, con đã có Lộ Tây."

Khi mẹ tôi nói chuyện, tôi không nhìn cô ấy mà nhìn mấy người đang phát hoa cúc trắng cho những người đến viếng cách đó không xa. Một trong số đó đem một cành trao vào tay Vi Linh.

Tôi quay lại, nhìn mẹ mình: "Bây giờ, tự con sẽ lựa chọn." Nói xong, xoay người rời đi.

Linh cữu Thác Ni hạ táng.

Tôi đem cành cúc trắng của mình đặt trên quan tài.

Lâm Vi Linh:

Tôi ngu ngơ trái qua toàn bộ quá trình buổi lễ, đầu óc vẫn dừng ở một cảnh vô cùng khiếp sợ phía trước, không thể phục hồi.

Cho đến khi có người lớn tiếng gọi: "Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư!"

Tôi lắc đầu ánh mắt mới có thể nhìn rõ trở lại, quay về nhìn phía tiếng gọi. Người gọi tôi là nhân viên nhà tang lễ, anh ta thấy tôi định thần lại liền đưa qua một cành cúc trắng: "Hoa của cô."

Tôi cuống quýt đỡ lấy.

Tay cầm cành hoa không tự chủ được lại cứng lại.

Màu trắng, màu tượng trưng cho sự thuần khiết, lúc này lại là che dấu một sự thật kinh hoàng.

Cách đó không xa, linh cữu sắp hạ táng.

Tôi nhìn chằm chằm mặt gỗ bóng loáng hồi lâu, tay bất giác xiết chặt, cành hoa bị tôi bẻ gẫy.

Nhưng trong nháy mắt liền có người đưa qua cho tôi một cành hoa khác.

"Cảm ơn ..." Tôi đang muốn nói tiếp, vừa ngẩng đầu nhìn người này, tay liền dừng ở giữa chừng.

Lý Mục Thần thấy tôi bất động liền đem hoa nhét vào tay tôi. Tiện đà, tầm mắt anh ta hướng qua bả vai tôi, nhìn cách đó không xa.

Tôi sợ hãi, quay đầu nhìn, quả nhiên, người Lý Mục Thần nhìn là Hồ Khiên Dư.

Hồ Khiên Dư cùng Lý Mục Thần đối diện trong chốc lát, khuôn mặt thân trầm. Sau đó, Hồ Khiên Dư nói với Hồ Hân một tiếng, hướng chúng tôi đi tới.

Tôi quay đầu, nói nhỏ với Lý Mục Thần: "Anh đi đi!"

"Vi Linh ..."

"Anh quên? Tôi đã thương lượng với Thác Ni, bây giờ, tôi muốn tự mình lựa chọn."

Anh ta im lặng, nhìn tôi vô cùng thất vọng.

"Không cần Thác Ni thay tôi lựa chọn, càng không cần anh chúng tay!"

Một chữ "càng" này, tôi nói ra rất nặng, sắc mặt Lý Mục Thần trầm xuống như bị thương, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Trước khi rời đi, Lý Mục Thần đặt một thứ vào trong tay tôi: "Của Thác Ni. Lúc đi thăm Lộ Tây, đem thứ này giao cho cô ấy."

Nói xong rảo bước.

Tôi nhìn bóng Lý Mục Thần, đưa tay xem thứ anh ta đặt vào.

Mở chiếc hộp, bên trong là ảnh chụp Lộ Tây.

Tôi cất vào trong túi, xoay người, đối diện với Hồ Khiên Dư đang bước đến.

"Lý Mục Thần tìm em ..."

Tôi gật đầu: "Nói chút chuyện di chúc."

Nghe vậy, Hồ Khiên Dư nhíu mày, tầm mắt nhìn kĩ mặt tôi một lần, sau đó chằm chằm vào mắt.

Hắn luôn muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.

Tôi cầm lấy tay hắn xiết lại: "Khiên Dư, anh đang sợ hãi điều gì?"

Hắn giật mình, lòng bàn tay run lên, sau đó cầm lại tay tôi, xiết càng thêm chặt. Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt bây giờ đã biến mất, trở về là đôi mắt thâm sâu không đáy: "Em đang miên man suy nghĩ điều gì?!"

Tôi bất lực thấp mặt, lắc đầu. Sau một hồi mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà, được không?"

Cho tới bây giờ tôi ghét nhất ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng lần này, tôi ép chính mình làm những chuyện tôi không muốn.

*****

Hồ Khiên Dư ở trong cơ thể tôi

Hôn môi, vuốt ve, đi vào, lên xuống.

Tôi bị hắn nâng eo lêndại ra nhìn hắn.

"Hồ Khiên Dư ..."

"Ưm?" Giọng hắn khàn đặc vang lên.

"Em lạnh ..."

Hắn ở trên người tôi, ôm lấy tôi: "Còn lạnh sao?" Hắn thở dốc, môi dán bên tai tôi nói.

Tôi nhấc chân vòng lấy lưng hắn. Bên trong kết hợp càng chặt chẽ, hắn hét lớn một tiếng, ở trong cơ thể tôi nhảy mạnh, nháy mắt đã vào tận nơi sâu nhất.

...

Hồ Khiên Dư xoay người nằm xuống, tiếng hít thở của hắn vọng bên tai tôi.

Tôi chống người đứng dậy.

Vào phòng tắm.

Vừa rồi rất kịch liệt, lúc bước vào bồn tắm có chất lỏng từ giữa hai chân chảy xuống, xót xa.

Ngâm mình trong nước nóng, không còn xót như trước nhưng vẫn cảm thấy mệt.

Tôi nhắm mắt để cả người chìm vào trong bồn nước. Lúc này, trong đầu đột nhiên hiện ra mặt Thác Ni.

Cả cơ thể nhanh chóng bị sợ hãi xâm chiếm. Tôi trợn mắt, cuống quýt nhô lên khỏi mặt nước.

Tôi không dám tiếp tục ở trong phòng tắm trống trải này, lau khô người, quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng ra ngoài không được mấy bước, tôi chạm vào một vòng ngực rất rộng.

Tôi ngẩng đầu nhìn, vừa lui về phía sau nửa bước, muốn tách ra lại bị người đàn ông đó kéo vào lòng.

Giọng nói Hồ Khiên Dư đè thấp, để lộ sự vội vã, hai tay giữ lấy tôi: "Em đi đâu?"

Bị hắn giữ chặt, tôi thở không nổi: "Anh buông ra đã ..."

Ngực hắn phập phồng, cánh tay trong nháy mắt cũng cứng ngắc. Giây tiếp theo, tay hắn vòng nhanh, một tay kia giữ lấy cằm tôi, xiết chặt như muốn bóp nát mặt tôi ra vậy. Nhưng trên mặt hắn lại không chút thay đổi.

Hắn cúi đầu.

Hôn.

Giọng nói hắn, cơ thể hắn, ánh mắt hắn đều nói cho tôi biết, hắn đang sợ hãi.

Lúc này Hồ Khiên Dư ở trước mặt tôi, sợ hãi giống như một đứa bé. Hắn hôn vội vàng tham lam dường như để chứng minh sự tồn tại của tôi là sự thật.

Đây là đang sợ hãi tôi sao? – Ngay tại lúc này, tôi đột nhiên nghĩ – Nhưng nếu tất cả những thứ này chỉ là một tuồng kịch hắn diễn thì thế nào?

Giống như trước kia hắn đội mặt nạ thâm tình, đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, hắn là đạo diễn, còn tôi chỉ là một con rối gỗ ...

Buổi tối Hồ Khiên Dư còn giấy tờ cần xử lý, hắn sấy khô tóc cho tôi xong liền rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng.

Tôi uống thuốc, cuộn mình tìm tư thế an toàn nằm xuống.

Trước khi thuốc an thần phát huy tác dụng, tôi mơ mơ màng màng phỏng đoán, bên kia vách tường Hồ Khiên Dư đang làm gì?

Có hay không như trước vắt óc tìm kế lừa tôi, chà đạp chân tình của tôi, đi lên vị trí cao nhất của Hằng Thịnh?

Tôi lắc đầu, trong lòng yên lặng nói: Hồ Khiên Dư, nếu anh yêu tôi, xem tôi quan trọng hơn lợi ích ở Hằng Thịnh, vậy tôi từ nay về sau cam nguyện vĩnh viễn ngước nhìn anh, xem anh là trời của tôi.

Nếu không phải như vậy, anh chết hay sống, không bao giờ tôi quan tâm một lần nữa.

Tuyệt đối không có khả năng thứ ba.

****

Thuốc rốt cuộc cũng có tác dụng, tôi lại miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Nhưng lần này, tôi không thể ngủ yên, tôi bị ác mộng quấy nhiễu.

Trong mơ, tôi trở lại toilet phía tây.

Lý Mục Thần xuất hiện ở trước mặt, mỉm cười nhìn tôi: "Phiền em theo anh đi gặp một người."

Tôi nghi ngờ đi theo Lý Mục Thần đến một góc khuất xa xa.

Tất cả đều rất kì lạ, ngay cả bóng dáng Lý Mục Thần cũng vậy.

Lý Mục Thần mà tôi biết là người tao nhã, tinh tế, nụ cười của anh ta đơn giản, thuần phác không một chút tạp chất. Nhưng Lý Mục Thần bây giờ lại cho tôi cảm giác không phải như thế ...

Điều này làm cho bản năng tôi cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không thể không đi theo gặp người trong miệng anh ta nói.

Lý Mục Thần dừng lại trước một chiếc xe.

Ánh mặt trời chiếu lên thân xe màu đen làm cho tôi có một cả giác bất an mãnh liệt.

Anh ta mở cửa.

Tất cả kính xe đều đóng, trong góc tối, tôi cúi người bước vào, ngay tức khắc, một giọng nói trầm thấp trong xe truyền đến: "Vivi ..."

Tôi sợ hãi, cơ thể cương lại, bật ra khỏi xe.

Nhưng giọng nói ấy vẫn không chịu buông tha tôi, ông ta chậm rãi bước đến cửa. Ánh sáng mạnh một chút tôi mới xem rõ được diện mạo.

...

Khuôn mặt này, vốn nên thuộc người đang nằm trong quan tài, Thác Ni.

Nhưng ông ta lại mạnh khỏe không một chút thương tích nào xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi sợ tới mức nói không ra lời, đầu óc mê muội, muốn dụi mắt lại chỉ có thể ngốc nghếch nhìn Thác Ni không hề chớp mắt.

"Vi Linh, đừng hoài nghi ánh mắt của mình."

Cảnh tượng trước mắt này, căn bản tôi không thể tiếp nhận, liên tục lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhìn Lý Mục Thần, cũng không dám nhìn phía trước: "Hồ ... Hồ Khiên Dư còn đợi tôi, tôi ..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)