Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 39

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi bị một tiếng cười vô tình chặn lại.

Giọng Thác Ni vô cùng rõ ràng đập vào tai tôi: "Hồ Khiên Dư? Con còn tin tưởng Hồ Khiên Dư?"

Ông ta nói chuyện, âm cuối cùng nhấn mạnh một cách ác ý.

Tôi xoay người muốn chạy trốn lại bị Lý Mục Thần giữ lại. Một tay anh ta ngăn trước ngực tôi, một tay kia giữ lấy bả vai tôi, bắt tôi xoay người nhìn thẳng vào mình.

Giọng nói Lý Mục Thần, thong thả lại kiện định vang lên. Cánh tay anh ta làm cho tôi định thần trở lại: "Vi Linh, em hãy nghe anh nói. Anh biết em nhất thời không thể chấp nhận tất cả sự việc trước mắt này. Nhưng anh phải nói cho em, Hồ Khiên Dư liên kết với Vương Thư Duy dựng tai nạn ô tô, muốn giết chết Thác Ni."

Ánh mắt tôi nhòe đi, mơ hồ nhìn phía trước, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Mục Thần, lại càng không thể thấy mặt Thác Ni.

Anh ta vẫn không chịu buông tay, rốt cuộc tôi cũng chỉ có thể ép chính mình, nhìn về phía anh ta, đáng thương cầu xin: "Tôi không nghe ... cho tôi một chút thời gian ... Đúng, tôi cần thời gian, xin anh, bây giờ cái gì cũng đừng nói ..."

Tôi biết, Lý Mục Thần là người duy nhất tốt với tôi, anh ta sẽ không tàn nhẫn với tôi như vậy.

Lý Mục Thần cầm tay tôi lắc một chút, tôi muốn thoát khỏi anh ta, lúc này, Thác Ni mở miệng: "Mục Thần, Vi Linh phải biết chân tướng."

Thác Ni như một vị thần, Lý Mục Thần là con rối bị ông ta khống chế trong lòng bàn tay.

Bây giờ tôi đã hiểu, vì sao Lý Mục Thần làm tôi trở nên bất an như vậy.

Nhưng vì cái gì? Vì cái gì Lý Mục Thần chịu bị Thác Ni khống chế? Thác Ni nhận lời anh ta cái gì mới làm cho anh ta nghe lời như vậy?

Ý thức được điều này, tôi dường như muốn bật khóc. Cố áp chế lại cảm xúc này, tôi nhìn thẳng vào Lý Mục Thần, dùng ánh mắt nói cho anh ta: Cho tôi một chút thời gian, được không? Buông tha tôi ...

Lý Mục Thần nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút thống khổ lại tàn nhẫn, giây tiếp theo, anh ta một lần nữa giữ chặt lấy tôi.

Nhưng cũng không mở miệng.

Cuối cùng, đối với tôi, Lý Mục Thần cũng không còn thương tiếc.

Nhưng, tên Thác Ni ma quỷ này không chịu cho tôi cơ hội thở dốc, lạnh giọng tiếp lời Lý Mục Thần: "Hồ Khiên Dư đã biết con là con của ba. Về phần hắn làm sao mà biết được, ba đoán, đại khái là Hồ Hân nói. Hắn trừ khử ba, lại muốn có được con, chính là muốn có trong tay cả hai tập đoàn Hằng Thịnh, Hoàn Cầu."

"......"

"Vi Linh, con của ba, con phải kiên cường lên, con yếu đuối như vậy, cả đời này nhất định sẽ bị Hồ Khiên Dư khống chế."

"Không!" Tôi không kìm chế được hét lên, trong cánh tay của Lý Mục Thần vô lực lắc đầu.

Tôi không thể bình tĩnh, lòng đau như có dao cứa, vất vả dừng lại nhìn Lý Mục Thần, ngập ngừng: "Hồ Khiên Dư sẽ không làm như vậy. Em yêu hắn, hắn cũng có được em. Cho dù ... cho dù hắn muốn Hằng Thịnh, muốn Hoàn Cầu, hắn cũng có thể chờ ... chờ ông ta qua đời. Hắn không cần ... không cần làm như vậy ..."

Tôi nhìn Lý Mục Thần, hy vọng anh ta có thể gật đầu, có thể đồng tình với lời tôi nói.

Nhưng Lý Mục Thần vẫn không nhúc nhích, không nói một tiếng, chỉ nhìn tôi, gắt gao nhìn, ánh mắt càng ngày càng đỏ.

Thác Ni vẫn như trước dùng giọng nói mình xử tôi lăng trì: "... Đáng tiếc, hắn tính sai. Trong di chúc của ba có quy định cổ phần công ty trong tay con không thể chuyển nhượng. Hồ Khiên Dư cho dù có được con, cũng không thể có một chút lợi ích trong Hoàn Cầu."

Rốt cuộc trong lời nói của Thác Ni tôi cũng tìm được một lỗ hổng, rốt cuộc có một chút dũng khí nhìn về phía ông ta: "Không ... Hồ Khiên Dư không cần làm như vậy. Nếu ... Nếu tôi mang thai đứa bé của hắn, con tôi có quyền thừa kế, hắn có thể thông qua đứa bé này có được số tài sản đó, căn bản không cần thủ tục chuyển nhượng!"

Tôi bức chính mình không được tin: Hồ Khiên Dư, hắn luôn luôn lợi dụng tôi.

Trong tiềm thức, vẫn có một giọng nói thay Hồ Khiên Dư biện hộ, ngay cả tôi cũng không biết chính mình vì sao như vậy.

Ý thức phải tin tưởng Hồ Khiên Dư không biết từ khi nào thì bắt đầu, một chút một chút xâm nhập vào mạch máu, khống chế của tôi toàn bộ lí trí.

Tất cả những gì Thác Ni nói cho tôi biết, tôi thà rằng tự lừa mình dối người.

Vẻ mặt Thác Ni chợt lạnh, mặt ông ta tái nhợt, nhất thời không có biểu tình gì, nhưng giây tiếp theo, ông ta đột nhiên mở miệng: "Đứa bé đang thương ... Ba không hề muốn nói, nhưng là ... con ... đã mất khả năng làm mẹ."

Tôi chỉ thấy trong đầu có một tầng bụi mờ bay đến, dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn, "phựt" một tiếng đứt làm đôi.

"Con từ cầu thang lầu ba kia ngã xuống, sự cố này đã tước đoạt của con quyền làm mẹ."

Hai chân tôi mềm nhũn, không còn khả năng chống đỡ chính mình, dường như ngã quỵ xuống đất, Lý Mục Thần dùng hai tay đỡ lấy tôi.

Mặt Thác Ni thâm trầm, giọng nói càng thêm lạnh: "Con dám đem chân tướng nói cho Hồ Khiên Dư sao? Nếu hắn biết con không thể mang thai, hắn không chiếm được tài sản, liệu hắn có giữ con bên cạnh?"

Rốt cuộc tôi chịu không nổi, ngã xuống. Đau, cảm giác này từ trong tim khuếch tán xâm chiếm cả tri giác.

Lý Mục Thần gắt gao ôm lấy tôi, không cho tôi quỳ rạp xuống đất, để tôi nhào vào lòng mình.

"Vi Linh ... em đừng như vậy ..." Giọng anh ta tràn đầy xót xa, đau đớn.

Tôi cố gắng bám lấy tay Lý Mục Thần, ngay cả hít thở cũng đã quên, ngơ ngác nhìn Lý Mục Thần. Trong mắt anh ta, là ... thương hại.

Tôi không cần anh ta thương hại, tôi chỉ cần anh ta kiên định lắc đầu, nói với tôi: Vi Linh, đây không phải sự thật ...

Thác Ni vẫn như trước không chịu buông tha tôi, dường như muốn cào những vết thương đau đớn trong tôi để chúng chảy máu: "Huống chi, giữa hai người còn có Lộ Tây ... Con hẳn đã sớm biết quan hệ của hắn cùng Lộ Tây không đơn thuần? Hắn có thể khiến cho Lộ Tây mềm lòng, thậm chí không tiếc gì mà làm hại ba, vậy ... con nói xem hắn là người thế nào?"

"..."

"Hắn giải thích với con ra sao? Vì cái gì muốn kết hôn với Lộ Tây?"

"......"

"Có phải nói bởi vì ba không cho hắn đường lui, muốn kéo hắn từ ghế CEO của Hằng Thịnh xuống hắn mới không thể không cùng Diêu gia hợp tác?"

"..."

"Hoặc là ... hắn nói, vì Hồ Hân bức?"

"......"

Trong đầu tôi đã trống rỗng, lại nghe thấy chính mình dùng giọng nói yếu ớt lại lạnh như băng hỏi: "Vậy ông tính làm gì Hồ Khiên Dư?"

Rốt cuộc Thác Ni trầm mặc. Tôi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, việc này dường như nằm ngoài dự tính của ông ta.

Một lát sau, khóe môi ông ta cong lên: "Hắn giết người, con nói xem, pháp luật sẽ bỏ qua?"

"Nhưng ông ..." Nhưng rõ ràng ông còn sống!!!

"Từ giờ ba sẽ lấy thân phận David Yang." Thác Ni chỉnh lại giọng.

Ông ta dùng một câu như vậy để gạt đi hy vọng mong manh cuối cùng mà tôi cố gắng nắm lấy.

******

Trong lòng mỗi người đều có một bóng ma.

Bóng ma trong lòng tôi, buộc tôi tỉnh táo lại, dùng lý trí để quyết định chứ không phải trái tim.

Bóng ma này, là Hồ Khiên Dư.

Tôi không tin tất cả những gì trước đây là giả. Mỗi lần Hồ Khiên Dư cười hay giận đều rõ ràng – trừ khi hắn không có tim.

Bóng ma này, bất tri bất giác đã ngự trị ở nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, phải nhổ nó tận gốc không biết đau bao nhiêu?

Tôi đứng vững lại muốn đẩy Lý Mục Thần ra.

Nhưng không được.

"Lý Mục Thần, buông ra. Xin anh ..." Nước mắt của tôi "tách" một tiếng rơi trên tay Lý Mục Thần, cả người anh ta đột nhiên sững lại, tay, rốt cuộc cũng chịu buông.

Tôi cố gắng bình ổn lại bước đến trước mặt Thác Ni: "Cho tôi thời gian một tháng, tôi sẽ chứng minh cho ông thấy hắn với tôi là thật lòng."

"......"

"Nếu ông coi tôi là ..." Tôi do dự, dùng sức cắn răng nanh mới có thể tiếp tục " ... Coi tôi là con gái thì hãy đồng ý với tôi."

Mày Thác Ni nhíu lại, "Ba ghét nhất bị người khác uy hiếp. Hơn nữa ..." Ánh mắt lúc trước còn sắc bén vô cùng, vào lúc này lại chợt chiếu ra một tia cô đơn, " ... Một người muốn hại cha con, bây giờ, lại vẫn đáng để con bảo vệ?"

Lúc này, Thác Ni ngước mắt nhìn tôi.

Nhưng tôi có thể tin ông ta sao? Ông ta có lúc nào thực sự nghĩ đến cảm giác của tôi?

Tôi thấy lúc này mình như người sắp điên, nghi ngờ tất cả những gì mình từng nhận thức. Tôi phải cố cứu lấy chính mình, nếu không tôi sợ mình sẽ giống như Lộ Tây, bị người đàn ông này bức đến không còn ý thức.

"Tôi không phải uy hiếp, mà là thỉnh cầu. Cũng không phải tôi bảo vệ Hồ Khiên Dư. Tôi chỉ là ..."

Người tôi có thể hy vọng bây giờ chỉ có Hồ Khiên Dư.

Nếu ngay cả hắn cũng hoàn toàn giả dối, tôi đây sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.

" ... Tôi chỉ là... hy vọng ông quan tâm một chút đến cảm giác của tôi. Ông không thể hủy đi của tôi toàn bộ thế giới."

Thác Ni nổi giận, ánh mắt đỏ ngầu, tay run rẩy vươn đến, muốn giữ lấy tôi: "Vậy con có quan tâm đến cảm giác của ba? Sau khi con nghe tin ba chết xong cũng không đau lòng như bây giờ ..."

Tôi cúi mặt, liếc nhìn bàn tay ông ta đang giữ lấy tôi, ông ta nắm nhanh như vậy, nào có chút biểu hiện nào của người bị tai nạn?!

"Vậy ông nghĩ thấy ông bây giờ không bị thương dù chỉ một sợi tóc xuất hiện, tôi nên có phản ứng như thế nào?! Ôm lấy ông thất thanh khóc rống?"

Tôi cười, càng muốn khóc, càng phải cười.

Thác Ni đột nhiên cười vang, ông ta giữ lấy tôi, đưa cánh tay tôi ấn xuống đầu gối mình, nghiến răng nghiến lợi: "Không bị thương dù chỉ một sợi tóc?"

Chớp mắt lúc tay tôi chạm vào chân ông ta, cả người sững lại, một câu cũng không thể mở miệng.

Tay tôi chạm đến không phải là chân thật, mà là kim loại, lạnh lẽo cứng rắn.

"Ông ...!" Môi tôi run run, ngẩng đầu nhìn Thác Ni khó tin.

Thác Ni cười đến tàn nhẫn, sự sợ hãi của tôi rốt cuộc làm ông ta vừa lòng: "Đúng, ba mất đi một chân. Đây là kiệt tác của Hồ Khiên Dư."

Tôi không biết phải phản ứng thế nào, trong đầu trầm xuống, sợ tới mức rụt mạnh tay về, lại bị Thác Ni kiên định giữ lấy: "Con có muốn nhìn chân của ba không? Hả? Con gái? Vivi?"

Tay tôi ở trong bàn tay ông ta giãy mạnh:

"Không ... tôi không muốn!"

......

......

"Không ...!"

Tôi lập tức từ trên giường ngồi dậy. Tay nắm lấy ga giường ấm áp mà dây thần kinh lạnh như băng dường như làm đầu tôi muốn vỡ tung.

Phòng ngủ ảm đạm, chỉ có đèn ngủ đầu giường còn sáng. Trần nhà, giường, nội thất ... Tôi quay đầu nhìn quanh mới an tâm một chút. Miễn cưỡng nằm xuống, quay người muốn tiếp tục ngủ.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi không quay đầu nhìn cũng đoán được là Hồ Khiên Dư.

Hắn đối với chuyện tôi nửa đêm sợ hãi hét lên tỉnh dậy dường như đã quen, đại khái cũng nghĩ là chuyện bình thường. Vài lần đầu thường vội vã chạy đến xem, lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân hắn vững vàng, chậm rãi từ cửa đi đến.

Tôi cảm thấy đệm lún xuống, tiện đà, Hồ Khiên Dư ở phía sau tôi tiến lại, đặt tay lên trán kiểm tra. Tay hắn lạnh, thoáng như của những động vật máu lạnh, giọng nói lại trầm ấm: "Mơ thấy ác mộng?"

Tôi không nói gì, đang muốn nhếch mi mắt, do dự một hồi lại vẫn không mở.

Một lát sau, tôi cảm giác được hơi ấm từ lồng ngực Hồ Khiên Dư dán vào phía sau lưng.

Hắn ở phía sau tôi ngủ, nằm nghiêng, ôm tôi vào lòng.

Da thịt cả hai chúng tôi đều lạnh.

"Hồ Khiên Dư."

Cằm hắn gác trên vai tôi, chóp mũi cọ cọ vào tai: "Ưm?"

"Em đã nói rằng em yêu anh chưa?"

Tôi nói rất nhỏ, nhưng khoảng cách gần như vậy, chắc chắn nghe được. Tôi cảm thấy cánh tay hắn dường như căng thẳng.

Tôi từ từ nhắm hai mắt, nhắm thật chặt, đặt tay lên bàn tay hắn trên bụng tôi: "Anh hãy nghe cho kĩ, em chỉ nói một lần ..."

"Hồ Khiên Dư, em ..." Em yêu anh.

Đúng lúc này, tay Hồ Khiên Dư đột nhiên tuột khỏi, giơ lên che lấy miệng tôi: "Đừng nói."

Hắn ở phía sau, tôi không thể thấy vẻ mặt hắn, nhưng tay hắn che lấy miệng tôi cứng ngắc, dùng sức đến gân xanh nổi lên.

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định quay đầu.

Thấy tôi giương mắt nhìn, hắn lập tức nghiêng đầu né tránh.

Tôi nhìn sườn mặt với những đường cong lạnh lùng của hắn, không tiếp tục mở miệng.

Một lúc sau, hắn buông tôi ngồi dậy, ngây người một lát, xuống giường.

Ánh mắt tôi theo hắn đi đến bên cửa sổ. Hồ Khiên Dư ngồi lên đó.

Nơi ấy ánh đèn không thể chiếu đến, âm u một vùng, tiếng bật lửa "xoẹt xoẹt", ánh lửa lóe lên trong đêm.

Trong mùi thuốc phảng phất, giọng Hồ Khiên Dư vang lên: "Đêm nay em rất kì quái, không giống em."

"......"

"Lý Mục Thần nói gì với em có phải không?" Bóng Hồ Khiên Dư trong đêm bất động, giọng nói lạnh lùng.

Một câu này của hắn, người tôi một chút một chút bắt đầu lạnh đi.

Hắn thông minh như vậy, luôn có thể đào bới những bí mật tôi chôn kín trong lòng.

Hắn thông minh, đem tôi ép một bên là vách đá đen, một bên là vực sâu không đáy.

Tôi ngồi dậy, dựa đầu vào giường, buộc chính mình nhìn chằm chằm đốm lửa bên cửa sổ.

Nghĩ đến những lời mình nói với Thác Ni lúc ban ngày – cỡ nào buồn cười!

"Em muốn rời khỏi nơi này, trở về Mỹ."

Đốm lửa đó run mạnh lên, nhưng rất nhanh liền một lần nữa ổn định lại.

Người đàn ông ý chí sắt đá này thực sư chưa một lần vì tôi mà dao động?

"Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt.

Tôi nhắm mắt lại để cho trước mắt mình tối đen mới tiếp tục mở miệng: "Tất cả cổ phần em có được ở Hằng Thịnh, chờ sau khi đến Mỹ sẽ mời luật sư thảo hợp đồng chuyển nhượng cho anh."

Im lặng.

Cả phòng đột nhiên rơi vào tĩnh mịch.

Không có gì ngoài tiếng tôi hít thở, không nghe thấy hắn có động tĩnh gì.

Nhưng, giây tiếp theo là tiếng bước chân vội vã, rất nhanh tiến gần, Hồ Khiên Dư đi vào bên giường hung hăng giữ lấy vai tôi: "Không được! Lâm Vi Linh em có nghe thấy không? Anh nói không được!!!"

Tôi khó khăn cong khóe miệng: "Vì sao không cho em đi? Anh còn muốn cái gì? Hoàn Cầu? Không, Hoàn Cầu em không có tư cách cho anh ..."

Tay hắn xiết vai tôi càng chặt, tôi đau nhưng ngay cả ngước mặt nhìn hắn cũng không muốn.

"Mẹ kiếp, Lý Mục Thần nói với em cái gì?! Vi Linh, nhìn anh ... anh muốn em nhìn anh!"

Hắn rất ít khi nói những lời thô tục, tôi không phải nên cảm thấy may mắn?

Nhưng sao tôi một chút cũng không? Có lẽ ... muốn trách chỉ trách hắn từ trước đến giờ chưa từng ở trước mặt tôi bộc lộ con người thật của mình.

Tôi từng nghĩ, người đàn ông này tuy không từ bất kì thủ đoạn gì để đạt được mục đích, nhưng làm người cũng không tàn nhẫn.

Nhưng sự thật trước mắt là hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất âm mưu giải quyết Thác Ni, mặc dù đã sớm biết Thác Ni là ba ruột của tôi.

Mỗi bước hắn đi chưa bao giờ vì tôi mà lo lắng.

Lúc này, hắn tức giận, cũng là giả?

Hắn máu lạnh như vậy, căn bản cũng không thèm để ý đến tôi sẽ hận hắn, thậm chí ba chữ "em yêu anh" này ... cũng không cho phép tôi nói ra miệng ...

Tôi đem chiếc nhẫn ở ngón áp út tháo xuống, trước mặt hắn, đặt trên tủ đầu giường.

Hắn rốt cuộc buông tay, cầm lấy chiếc nhẫn kia, khuôn mặt hồi phục bình tĩnh. Một hồi lâu, rốt cuộc ngước nhìn tôi.

"Chung quy là em không thể ..." Giọng nói hắn trầm thấp chưa bao giờ có, như là thất vọng, thoáng như mục sư đang đọc điếu văn, lộ ra một chút bi phẫn, tiếc nuối.

Nhưng sự bình tĩnh này của hắn lộ ra một chút kì lạ, đó là ...

Dấu hiệu nguy hiểm.

Đầu óc tôi căng ra, đột nhiên chấn động.

Hồ Khiên Dư cũng không nhiều lời nữa, đem nhẫn thu vào lòng bàn tay, gắt gao nắm chặt.

Hắn đứng lên, vẫn như trước bình tĩnh, chậm chạp đi ra khỏi phòng ngủ.

Trước khi rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa.

Bên tai, tiếng sập mỏng manh truyền đến.

Tôi miễn cưỡng nằm xuống, gối lên tay mình, trong lòng chua xót nhưng khóe mắt vẫn khô cạn.

Tôi không khóc. Tốt lắm.

Tự vỗ vỗ mặt mình, bức bản thân tỉnh tao một chút.

Thác Ni, Hồ Khiên Dư, Hằng Thịnh, Hoàn Cầu ... Tôi cảm thấy mình như đã già, bất cứ thứ gì cũng cảm thấy nhạt nhẽo, không còn hứng thú. Những người này, việc này, sau khi trở về Mỹ tôi sẽ chậm rãi quên đi. Nếu không quên cũng không sao, tôi cũng ...

Tôi cũng không trở lại nơi này.

Như vậy, tôi nên sớm dập tắt hy vọng.

Ra đi, đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng tại sao, vẫn có giọng nói như trước ở bên tai nhắc nhở tôi: Tôi phải gọi điện cho Thác Ni, cho dù thế nào cũng được, nhất định phải bảo toàn tính mạng cho Hồ Khiên Dư, cho dù hắn từ trên đỉnh cao của Hằng Thịnh ngã xuống cũng được, đó chính là sự trả giá nhẹ nhàng nhất ...

Quần áo của tôi ở trên ghế, tôi lấy chúng mặc vào, chuẩn bị mở cửa ra ngoài. Đến cạnh cửa, tay cầm nắm vặn, tôi quay đầu nhìn lại căn phòng này. Lưu luyến một phút, sau đó sẽ quên đi tất cả. Dù sao cũng chỉ lãng phí một phút đồng hồ ...

Sau một phút này, tôi quay đầu. Vặn tay nắm ... Thế nhưng bất động!!!

******

Tôi bị Hồ Khiên Dư khóa ở trong. Trong phòng không có điện thoại, di động của tôi để trong túi dưới lầu. Tôi hoàn toàn không dự đoán được, tại sao khi đó Hồ Khiên Dư tức giận như vậy lại vẫn nhớ rõ đóng cửa phòng. Đây mới là Hồ Khiên Dư tôi biết không phải sao? Ngoan cố không bao giờ chịu buông tha người khác.

Bây giờ, tôi muốn rời đi, hắn không thể giữ, lại khóa tôi như vậy. Hắn không hề thử thuyết phục tôi ở lại, trực tiếp dùng cách này, làm cho tôi muốn đi cũng không thể. Chỉ có thể ngơ ngác đứng trong phòng.

Lúc đầu tôi còn đập cửa hét đinh tai nhức óc. Nhưng tôi ở bên trong làm loạn đến mức nào, bên ngoài cũng không hề có chút động tĩnh. Tôi định đến bên cửa sổ, nhưng cửa sổ chặn chấn song, không có lỗ hổng đi xuống.

"Hồ Khiên Dư!!! Thả tôi ra ngoài!!!"

Tôi biết hắn ở thư phòng bên cạnh, tôi mở cửa sổ hét chói tai. Đáng tiếc, đáp lại tôi chỉ có đêm hè tịch liêu oi bức với tiếng côn trùng kêu rất nhỏ.

Trong thể giới không tiếng động, tôi đột nhiên ý thức được, Hồ Khiên Dư cũng từng như vậy giam lỏng Lộ Tây. Tôi bật cười: Hồ Khiên Dư rốt cuộc là dạng đàn ông gì? Đối với phụ nữ lừa gạt, lợi dụng, hết lần này đến lần khác. Kết quả không phải cuối cùng cũng chỉ là một chữ: Lợi.

Nhưng tôi đã chết lặng. Sau khi nhìn thấy Thác Ni, trái tim đã trở nên chai sạn, khiếp sợ hay đau khổ giờ phút này dường như đã bị miễn dịch.

"Hồ Khiên Dư! Không phải anh muốn biết Lý Mục Thần nói với tôi cái gì? Anh ta nói cho tôi biết tôi không thể tiếp tục mang thai!! Bởi vì hôm đó anh không chịu đỡ tôi, tôi sẽ không bao giờ nữa có thể sinh con!!! Nhất định anh cả đời đều mơ ước cổ phần trong tay tôi, đáng tiếc, không có cách nào nữa rồi!"

Hai tay tôi làm thành loa ở bên miệng, ngẩng đầu lên trời kêu điên dại. Thì ra có thể đem tất cả những bí mật nói ra lại vui đến như vậy.

"Ha ha ha!!! Anh có nghe thấy không!!! Hồ Khiên Dư, cho dù anh nhốt tôi cả đời cũng không thể động đến một phần của Hoàn Cầu!!!"

Tôi ghé vào cửa sổ giống như điên rồi. Phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi quay đầu, Hồ Khiên Dư đứng ở bên ngoài. Phía sau hắn, hành lang sáng rực, lưng hắn sáng lên, đồng thời cũng làm mặt hắn phủ trong bóng tối.

Tôi từng bước từng bước đi đến phía hắn. Chúng tôi nhìn nhau, không hề có phản ứng gì.

Cuối cùng, vẫn là Hồ Khiên Dư mở miệng. Khóe môi hắn run lên một chút, "Cho dù không thể có đứa bé em cũng đừng mơ rời đi." Giọng nói rất nhẹ lại nghiến răng nghiến lợi như mang đầy phận hận.

Hận?

Rốt cuộc là ai nên hận ai?! Tôi không muốn tranh cãi, thắng, thua có gì khác biệt?

Hồ Khiên Dư cũng giống Thác Ni không chịu buông tha tôi. Một lần lại một lần bức tôi lui về phía sau.

Đúng lúc này hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Không phải em yêu anh? Yêu tại sao lại phải bỏ đi? Em không thể làm như vậy."

Tôi thật không rõ hắn nghĩ thế nào. Vừa rồi chặn miệng không chịu cho tôi nói, bây giờ lại có thể dùng một từ "yêu" trước mặt bức tôi.

Rất tiếc, ba chữ đó vốn chưa nói ra miệng, bây giờ cùng chẳng cần thu hồi. Tôi nghiêng người lướt qua hắn, muốn đi ra cửa. Hắn đưa tay ngăn lại.

Tôi liếc mắt nhìn cánh tay hắn trước ngực, nói: "Tôi không phải Lộ Tây, anh muốn giam lỏng tôi? Tôi có một trăm cách có thể thoát ra ngoài."

"Không" Đuôi lông mày lẫn khóe mắt hắn đều lạnh như băng, "Em không giống với Lộ Tây."

"......"

"Cô ấy là anh bắt buộc phải lấy. Em không phải."

Hắn nói mang theo vẻ thất vọng.

Ngực tôi co lại, nơi tôi vốn nghĩ đã chết lặng đó lại bắt đầu cuộn lên đau đớn. Tôi chua xót cười, đùa cợt: "Đáng tiếc cô ấy không yêu anh."

Hắn dường như không bị ảnh hưởng: "Chính xác, thực sự đáng tiếc phải là ... em là người phụ nữ như vậy." Nói xong không hề nhìn tôi, nhưng cánh tay vẫn vững vàng ngăn tôi lại.

Bạn tay tôi đặt trên cánh tay hắn, hận đến mức muốn bấm vào: "Tôi chỉ biết, tôi sẽ không vì người tôi yêu mà hy sinh bản thân mình. Cùng một người đàn ông như anh lên giường, cuối cùng cũng chỉ là đem hôn nhân hạnh phúc của mình gạt qua một bên ..."

Tôi vừa nói dứt, Hồ Khiên Dư ngẩng mạnh đầu, kì lạ nhìn tôi, ánh mắt chăm chú. Sau đó, hắn rốt cuộc trầm mặc lại, cũng rất nhanh giữ chặt lấy tôi.

Hồ Khiên Dư kéo lấy cánh tay tôi, đem tôi trở về phòng. Sức hắn hơn tôi nhiều lắm, cuối cùng tôi vẫn bị túm đến giường.

Hắn dã man, lưng tôi va chạm vào tấm giường mềm mại thì ra cũng đau như vậy. Cơ thể tôi vừa bị hắn kéo lên, bây giờ lại bị đè xuống.

Hắn xốc chăn đắp, đầu gối quỳ xuống hai bên sườn, thẳng mắt tập trung nhìn, giọng nói lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng: "Ngủ một giấc đi."

Tôi giãy dụa muốn ngồi dậy, tay hắn sờ soạng bên cạnh, lập tức lấy trên ghế gần đó chiếc dây lưng: "Em luôn không biết điều ..."

Một tay hắn giữ lấy hai cổ tay tôi, tay tôi bị hắn kéo lên phía trên, đặt ở đầu giường. Tôi trơ mắt nhìn hắn dùng dây lưng đem tay mình cột lại, một vòng lại một vòng, rất nhanh.

Tôi nhấc chân đá, đầu gối nện thẳng vào bụng hắn. Đầu gối của tôi nhói lên một trận, hắn lại cắn răng cúi đầu hít vào một hơi, sắc mặt không chút thay đổi.

Lần thứ hai tôi nhấc chân phản kháng, hắn đơn giản dùng đầu gối đẻ xuống, đem dây lưng thắt lại: "Tin anh, anh tuyệt đối sẽ không để em dùng một cách làm mình bị thương đến hai lần."

Hai cổ tay tôi dùng sức dãy, dây da cọ vào, đau đớn, "Anh làm như vậy có khác gì Diêu Khiêm Mặc?!"

Hắn đã xuống giường, quay lưng về phía tôi, ngồi ở mép, "Diêu Khiêm Mặc không yêu em, anh yêu em, đây là khác biệt."

Nói xong tức thì đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa.

Tôi đang bị vất bỏ trong một thế giới hoàn toàn không thể phản ứng nổi, trong nháy mắt, nhất thời tỉnh táo lại, Hồ Khiên Dư đã ra đến cửa.

Tôi cuống quýt gọi hắn lại: "Anh vừa mới... nói gì?"

Hắn rốt cuộc dừng. Nhưng không quay đầu. Một lát, hắn mở miệng: "Cùng một câu anh sẽ không nói lần thứ hai."

Lúc này, "rầm" một tiếng, hắn đóng cửa.

*****

Tôi vẫn cố gắng thoái khỏi chiếc dây lưng. Đáng tiếc, làm cách nào cũng phí công, cổ tay đau lại sót, tôi chết lặng, chỉ có thể bỏ cuộc, miễng cưỡng ngồi dậy, nhích đến đầu giường. Mở to mắt đến hừng đông.

Lúc cửa mở, đi vào là một người phụ nữ, bê một chiếc bàn, trên đó có đồ ăn. Cô ta cởi dây lưng cho tôi. Tôi xoay xoay cổ tay, đã không còn cảm giác gì. Xuống giường định rời đi.

Người phụ nữ ở phía sau tôi nhắc nhở: "Hồ tiên sinh đã khóa mọi lối ra của khu biệt thự này." Tôi dừng chân, nhưng không từ bỏ ý định chạy ra ngoài.

Tôi đang muốn xuống lầu, lại vô ý nhìn thoáng qua mà dừng lại. Cạnh chân tường, rất nhiều đầu thuốc lá phân tán. Mà chiếc bật lửa cũng bị bẻ gẫy, lẳng lặng nằm giữa đống tàn thuốc. Tấm thảm bị cháy đen lại một mảnh.

Có lẽ, tối hôm qua khi tôi điên cuồng gào lên, Hồ Khiên Dư đứng trước cửa hút thuốc, một điếu lại một điếu không nghỉ, thậm chí dùng sức đến bật lửa cũng làm gãy.

Tôi ngốc nghếch nhìn đống hỗn độn, cảm thấy khí lực trong người bay hết, dựa lưng vào vách tường, từ từ từ từ chảy xuống.

Cấm lấy chiếc bật lửa, kim loại lạnh như băng tiến vào lòng bàn tay. Lúc này lại có giọng nói ở bên tai tôi hỏi: Tại sao ... phải tra tấn nhau?

Tại sao ....

Người phụ nữ kia không bao lâu cũng đi ra cửa. Thấy tôi ngồi đó, có chút ngoài ý muốn, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Lâm tiểu thư, chịu khó ăn một chút. Là Hồ tiên sinh tự tay làm."

Tôi giương mắt nhìn cô ta, thật lâu, chậm rãi chống người một lần nữa đứng lên.

Tôi liếc mắt nhìn bữa sáng, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Đáng tiếc, đi vài bước, chân không nghe sai khiến, cứng thật lâu, cuối cùng vẫn quay trở lại, cầm lấy đồ ăn.

Cắn một miếng, nhai, nuốt, cảm thấy sống mũi cay lên. Vội vàng buông đĩa, nhanh bước xuống lầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)