Truyện:Sửu Nữ Đào Hoa - Chương 11

Sửu Nữ Đào Hoa
Hiện có 19 chương (chưa hoàn)
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-19 )

Còn cô hồi nãy tới giờ cứ mải ngắm thân hình hoàn hảo của cậu, làn da cậu ngăm đen khỏe khoắn, đầy đủ sáu múi, cô nhìn mà muốn phụt má-⛎ mũi, phải kiềm chế mãi cô mới không phụt ra.

Dời sự chú ý đi nơi khác, cô nhìn vật cậu đang cầm trên tay, tò mò hỏi:

"Đây là điện... ấy gì nhỉ... à.. điện thoại sao, oa nó có thể chứa người được sao, ôi, lạ nhỉ..."

Nghe cô nói cậu giật giật khoé miệng, cô ta nói vật này có thể chứa người? Nếu không phải thấy cô vẫn bình thường thì cậu nghĩ... cô bị thần kinh nặng.

"Có thể cho tôi mượn xem không?"

"Được"

Rồi cậu dạy cô cách cô tắt mở, cô nghiêm túc nghe cậu dạy, cậu nhìn thái độ của cô thì hết nói nổi luôn, cô ta có lẽ mới từ rừng ra. Theo lời cậu, cô làm theo và làm được, chẳng biết thế nào lại trúng phim 💰𝑒-ⓧ... cô nhìn... cô đỏ mặt, mặt cô bây giờ như tôm luộc.

Nhìn phản ứng của cô, cậu khẽ cười, không ngờ cô ngây thơ như vậy, cảm thấy phía dưới của cô ươn ướt, cậu nổi hứng thú trêu chọc, ái muội nói:

"Ồh... ướt rồi... không ngờ cô mẫn cảm như vậy..."

Nghe cậu trêu chọc cô càng túng quấn thêm, cô tức giận nhìn lên:

"Không được nói như vậy, đó chẳng qua là phản ứng... sinh lý bình thường thôi..."

"Haha..."

"Thế anh có định làm không?"-Cô nói lảng sang chuyện khác.

"Oh... không ngờ cô mong tôi như vậy... thôi được, không để cô phải mong đợi, tôi sẽ làm a~"

"Hứ, đáng ghét"

Cô vừa dứt lời, cậu đặt cô xuống đất, tay mở phim 💰e.𝖝, đặt màn hình về phía cô để cô dễ dàng thấy, cậu h●ô●𝖓 lên đôi môi, ♓ô_𝓃 một cách bá đạo, dùng lưỡi tách hai hàm răng, không còn vật cản lưỡi cậu quét sâu vào, tham lam hút mật ngọt, ⓗ-ô-𝖓 ngày một mãnh liệt, cậu h.ô.ռ làm cô gần như ngạt thở, tay cậu cũng không an phận, một tay cậu 🅱ó●🅿️ n●🌀ự●↪️, một tay xoa xoa quanh tiểu huyệt, thân hình hai người hơi lắc lư, cô vô lực nằm xuống mặc cậu muốn làm gì thì làm, miệng khẽ ⓣ𝖍-ở 𝐝-ố-𝖈, tai nghe thanh âm ⓡê-ռ 𝓇-ỉ phát ra từ điện thoại khiến cô càng kí↪️●♓ t●𝒽●í𝐜●𝐡, mật dịch chảy ra ồ ạt.

Cảm giác phía dưới đã có thể hoạt động, cậu nâng người 𝓇ú●𝖙 г●🅰️.

Cô tưởng là đã xong, định đứng dậy, bất ngờ thân hình cậu đè xuống, cô giương ánh mắt như để hỏi tại sao thì cô bỗng cảm thấy sợ hãi, г⛎*ռ rẩ*🍸. Ánh mắt cậu nhìn cô nhuốm đầy ◗ụ●ⓒ νọռ●g, cất giọng khàn khàn như để trả lời cô:

"Em khơi mào ⓓụ.𝒸 𝐯ọռ.ɢ của tôi chẳng lẽ lại để tôi tự giải quyết..."

"Đó là việc của..."

Chưa trả lời xong, miệng cô đã bị chặn bởi nụ ♓ô_п của cậu, nụ hô*𝖓 này càng mãnh liệt hơn nãy, mang theo sự chiếm hữu. Cô bực tức tránh né, đẩy cậu ra nhưng sức cô nào đẩy được cậu.

Việc làm của cô lại càng khơi mào d.ụ.↪️ ✅.ọⓝ.ℊ của cậu, cậu 𝒽●ô●ռ cô triền miên. Sau đó cậu nâng người, cự vật 𝒽·цп·🌀 ♓·ă·n·ɢ đ·â·〽️ 𝐯à·o, người cô nhũn ra, đáng giận là miệng cô lại phát ra những tiếng ⓡ●ê●𝖓 𝖗●ỉ, cô cắn chặt miệng ngăn chặn không cho nó phát ra, cậu lại làm mạnh hay, thân hình cô khẽ đung đưa theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ.

Sau đó thì cô ngất xỉu, không biết trời trăng gì nữa, khi ngất đi trong lòng thầm mắng giận một cái không biết cậu ta ăn gì mà khỏe như vậy.

Khi cô ngất rồi nhưng cậu vẫn tiếp tục công việc không biết mệt mỏi. Cho đến khi nhìn các vệt bầm tím chi chít trên người cô mới thôi.

Chương (1-19 )