← Ch.11 | Ch.13 → |
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua khe chiếu lên trên mái tóc, tôn lên mái tóc mềm mại, óng ả, hàng mi khẽ rung, người con gái rốt cuộc cũng mở mắt nhưng có lẽ chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên mắt hơi nheo lại, dần dần cũng thích nghi được, cô mở đôi mắt, một đôi mắt long lanh, sáng như sao, toát lên vẻ cơ trí, một đôi mắt thật đẹp làm sao, nếu như không nghĩ đến khuôn mặt xấu xí làm người ta ghê tởm.
Cô nhìn quần áo đã được mặc chỉnh tề, nghĩ thầm chắc là cậu ta mặc cho cô lúc cô ngất xỉu đây mà!
Liếc mắt nhìn xung quanh, thấy cậu đang tựa vào cây ngủ, cô đứng dậy định bụng lại chỗ cậu, nhưng khi cô đứng dậy suýt nữa bị ngã, thầm mắng thủ phạm một tiếng, rồi cố lết cái thân đến chỗ cậu, đến nơi cô lấy chân đá mạnh vào chân cậu, cảm nhận được có người chạm vào mình, cậu mở mắt, trong mắt toàn một mảng lạnh lùng, cất giọng trong trẻo mà lạnh lùng cậu nói:
"Đừng bao giờ đụng vào tôi khi chưa được sự cho phép của tôi, mà chuyện xảy ra hôm qua hãy xem đó như là một giấc mơ, bởi vì đừng mong xảy ra ân ái với tôi mà đòi làm thiếu phu nhân"
"Tôi khinh thường chạm vào cậu đấy, làm dơ bẩn cả chân tôi..."-Cô cóc cần chạm vào cậu, nói xong cô còn hái lá cây giả vờ chùi chỗ vừa đá cậu như ý nói mình vừa chạm vào thứ không sạch sẽ, nghe cô nói bóng mình là dơ bẩn, ánh mắt cậu rét lạnh lại, không khí xung quanh như đóng băng lại, nhưng cô chẳng quan tâm điều đó, cô tiếp tục nói:"Tôi cũng chả cần cái ghế chôn vùi biết bao mạng sống đó... cũng tốt, xem như giấc mơ, đường ai nấy đi, tốt cho cả hai bên"
Nghe cô đồng ý nói về sau, đường ai nấy đi, lòng cậu hung hăng nhói lên, áp chế cơn đau lòng chẳng biết từ đâu tới, khinh thường nghĩ chắc cô ta muốn chơi trò "lạt mềm buộc chặt" đây mà. Nhưng cậu chẳng rảnh mà phụng bồi đâu. Nghĩ tới đây, cậu thấy cả người sảng khoái hẳn. (Ta bí từ không biết thay từ gì, có ai giúp ta với)
"Vậy thì bây giờ tìm đường ra thôi. Mà cô có biết đây là đâu không?"
Nghe nhắc tới tìm đường ra cô quên luôn chuyện hồi nãy, đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại, cô đáp: "Tôi không biết đây là đâu."
"Thế cô vào đây làm gì?"
"Tôi không biết."
Nghe cái kiểu cô ta trả lời, cậu đen mặt. Kiểu này trông chờ được gì vào cô ta đây?!
Bỗng mặt đất tự nhiên rung lên như xảy ra động đất, mặt đất dao động khiến cô đứng không vững, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, rắn chắc, mặt cô bắt đầu xuất hiện những vệt hồng khả nghi, len lén nhìn anh ta thấy anh ta chỉ trầm tư nhìn đằng trước, cô tò mò quay người lại, chợt sững người, mắt cô như nhòe lại.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |