Truyện:Sắc Màu Hôn Nhân - Chương 39

Sắc Màu Hôn Nhân
Trọn bộ 76 chương
Chương 39
Đêm tân h_ô_𝓃 (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Editor: Chang + Beta: Tnhii, Linh + Amouriel

Trong ánh mắt Giang Ninh tràn ngập hơi nước, ánh sáng mơ hồ khiến cô không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông. Khốn nạn!!Kín không kẽ hở.

Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia. 𝒯*hâ*п ⓣ*♓*ể bị đâ.m ⓡυ●𝐧 𝓇ẩ●ⓨ, đầu óc choáng váng

Nhuộm màu 🅓*ụ*↪️ ✔️*ọ𝐧*𝖌 mãnh liệt, nhìn chằm chằm cô không buông. Không có gì khiến người ta thú vị hơn điều này. Giang Ninh dưới làn sóng tình bắt đầu khởi động, đối với những ⓚ𝐡ⓞá·i 𝖈ả·𝖒 𝐫υ●п 𝐫ẩ●🍸 kia hoàn toàn không biết gì cả. Lúc đầu, thật sự rất đau...

Trong ánh mắt đó, có một chút ý tứ muốn từ bỏ. Dưới thân là một trận cuồng phong bão táp dữ dội. Κẹ.🅿️ 𝐜.ⓗ.ặ.т, dựa vào nhau.

Nhưng người đàn ông này... Lại đột ngột ném cho cô câu hỏi này. Cơ thể không ngừng bị lôi kéo. Và rồi không biết bắt đầu từ khi nào...

Lúc này. Cô giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ Chu Liệt. Đặc biệt là lúc người đàn ông lần đầu tiên chìm eo xuống, đưa cả côn thịt đều đ·â·ⓜ 𝖛·à·𝑜.

Giang Ninh thật sự vừa đau vừa tức. Lúc này.

Nếu như không phải cơ thể bị đè không thể nhúc nhích, cô chỉ hận không thể đá hai cước lên người đàn ông."Tiểu huyệt sẽ hỏng... Hức hức hức... Đừng..."

Côn thịt tiến vào trong tiểu huyệt mở rộng ra, kẹt ở vị trí không lên không xuống này, không có lý do gì để ⓡ-ú-✝️ r-a cả!Anh vẫn còn điều chỉnh góc độ, lần lượt mài qua vị trí mẫn cảm nhất trong 🌴𝐡·â·𝓃 🌴·♓·ể Giang Ninh."A Liệt.... Nhẹ chút... Hức hức hức..."

Khốn nạn!!Làm cho cơ thể trắng như tuyết ở trong 𝐧·𝖌ự·↪️ anh như con thỏ đang 𝐫_⛎_п ⓡẩ_🍸, phát ra những tiếng kêu đứt quãng kia. Nhuộm màu ԁụ.ⓒ 𝖛ọп.🌀 mãnh liệt, nhìn chằm chằm cô không buông.

Giang Ninh cau mày, cắn chặt đôi môi đỏ bừng, trong lồng ⓝ-🌀ự-🌜 nghẹn một hơi, cổ họng nghẹn ngào không nói ra được lời nào. Động tác của người đàn ông trở nên nặng nề rồi dữ dội, mang theo một hơi thở mãnh liệt dồn dập.

Cô giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ Chu Liệt."Hức hức hức... A Liệt... Lại nữa...""A Ninh, anh vào rồi..."

Cánh tay từng chút một, vòng tròn chặt chẽ. Cả người giống như một con thỏ trắng 𝖗*u*п 𝓇ẩ*𝓎, rụt vào trong lồng ⓝ.🌀.ự.𝖈 rộng lớn của người đàn ông. Giang Ninh thật sự vừa đau vừa tức.

Cả người giống như một con thỏ trắng г*⛎*𝓃 𝓇ẩ*𝐲, rụt vào trong lồng 𝖓●ℊự●🌜 rộng lớn của người đàn ông. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi nóng chảy trên người Chu Liệt. Anh có khả năng tự chủ đáng kinh ngạc, luôn từ từ, chậm rãi tiến vào rồi chậm rãi г*ú*✝️ ⓡ*a.

Cô ngửi thấy mùi mồ hôi nóng chảy trên người Chu Liệt.

Khàn khàn mắng một câu. Thật đau..... Còn đau rát nữa...

"Khốn... nạn..."Chăn bông thật dày, lần lượt bị đẩy lên, giống như sóng biển phập phồng.

Chu Liệt nhịn toàn thân đang xao động, còn có thứ 𝖑·𝖎ế·ⓜ 𝐦ú●🌴 như muốn mạng trên côn thịt, 𝐭𝐡.â.п 𝖙.𝒽.ể cường tráng giống như một sợi dây cung được kéo tới chặt nhất."Khốn... nạn..."

Anh lặng lẽ nhếch khóe môi lên khi anh bắt được hai chữ Giang Ninh nói ra.

Không có gì khiến người ta thú vị hơn điều này. Chỉ có thể không ngừng ôm chặt Chu Liệt từng lần phập phồng.

"A Ninh, anh vào rồi..."Cô đều bị đẩy 🦵ê-п đ-ỉn-h đầu, chỗ sâu nhất của tiểu huyệt bị đụng trúngĐau...

"A Ninh, tiểu huyệt của em thật chặt thật ướt..."

"A Ninh, em có 𝐬-ư-ớ𝓃-ⓖ không..."Từ cơ thể đến trái tim, đều dựa vào.

Chu Liệt ôm chặt Giang Ninh trong 𝐧.ɢ.ự.ⓒ, cặp vú đầy đặn bị đè bẹp giữa hai người, bộ n.𝐠ự.↪️ đầy đặn trắng như tuyết từng chút từng chút c-ọ xá-𝖙 lồng ռ_𝐠_ự_🌜 người đàn ông. Anh lặng lẽ nhếch khóe môi lên khi anh bắt được hai chữ Giang Ninh nói ra.

Dưới thân là một trận cuồng phong bão táp dữ dội.

Thắt lưng căng chặt, tích tụ súc lực toàn thân, từng chút từng chút đ_â_ⓜ mạnh vào sâu trong tiểu huyệt."Đừng đi vào nữa... Sắp hỏng mất..."

Côn thịt cứng rắn ma sát 〽️●ề●Ⓜ️ 〽️●ạ●1, không ngừng đâ·〽️ sâu vào. Hai túi trứng lần lượt đập mạnh vào khe ⓜ*ô*ռ*g bị buộc phải nâng lên.

Tiểu huyệt bị mở ra đến độ rộng trước nay chưa từng có, giống như một cái miệng nhỏ, ngậm chặt lấy côn thịt đang tiến vào. Nhưng mà trong đó, còn xen lẫn tiếng r*ê*п r*ỉ của cô.

Kín không kẽ hở. Thắt lưng căng chặt, tích tụ súc lực toàn thân, từng chút từng chút đ.â.Ⓜ️ mạnh vào sâu trong tiểu huyệt.

Mỗi lần côn thịt rú·т ⓡ·🔼, ngay cả hai mép hoa mềm màu hồng nhạt cũng bị kéo theo...

"Hức hức hức..."Giang Ninh nhịn không được sung 💲ư·ớ·ⓝ·ⓖ cả người, tràn ra từng tiếng r●ê●n 𝖗●ỉ. Giang Ninh cau mày, cắn chặt đôi môi đỏ bừng, trong lồng 𝐧ⓖ-ự-𝖈 nghẹn một hơi, cổ họng nghẹn ngào không nói ra được lời nào.

Giang Ninh nhịn không được sung 𝖘-ư-ớռ-🌀 cả người, tràn ra từng tiếng г.ê.ⓝ 𝖗.ỉ.

Đau...Giang Ninh đau đến mức thịt mềm ở 𝐦-ô𝖓-g, đều đang 𝓇*𝖚*n r*ẩ*🍸 nhẹ nhàng.

Lúc đầu, thật sự rất đau...

Đặc biệt là lúc người đàn ông lần đầu tiên chìm eo xuống, đưa cả côn thịt đều đ.â.ⓜ ✌️.à.⭕. Trong ánh mắt Giang Ninh tràn ngập hơi nước, ánh sáng mơ hồ khiến cô không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Giang Ninh đau đến mức thịt mềm ở Ⓜ️ô*ռ*ɢ, đều đang 𝐫_⛎_п ⓡ_ẩ_𝐲 nhẹ nhàng."Aaaaaaa..."

Cô đều bị đẩy 𝐥_ê_ⓝ đ_ỉ_𝐧_ⓗ đầu, chỗ sâu nhất của tiểu huyệt bị đụng trúng

Nhưng côn thịt của Chu Liệt dường như còn chưa kết thúc mà đ-â-m mạnh vào, còn đang không ngừng ép vào bên trong...Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia.

Thật đau..... Còn đau rát nữa...Khàn khàn mắng một câu. Côn thịt tiến vào trong tiểu huyệt mở rộng ra, kẹt ở vị trí không lên không xuống này, không có lý do gì để 𝐫.ú.† ⓡ.@ cả!Cô chỉ có thể ôm lấy Chu Liệt, dựa vào cổ anh, ✞·♓·ở ԁố·c, còn thỉnh thoảng có tiếng khóc nức nở.

Cơ thể không ngừng bị lôi kéo. Tiểu huyệt bị mở ra đến độ rộng trước nay chưa từng có, giống như một cái miệng nhỏ, ngậm chặt lấy côn thịt đang tiến vào.

Cô chỉ có thể ôm lấy Chu Liệt, dựa vào cổ anh, 𝖙𝒽*ở dố*ⓒ, còn thỉnh thoảng có tiếng khóc nức nở.

Lúc đầu Chu Liệt rất dịu dàng.

Anh có khả năng tự chủ đáng kinh ngạc, luôn từ từ, chậm rãi tiến vào rồi chậm rãi ⓡ●ú●т 𝓇●@.

Từng chút từng chút, buộc Giang Ninh phải làm quen với kích thước của anh.

Và rồi không biết bắt đầu từ khi nào...

Trên đỉnh côn thịt, quy đầu tròn to 𝐜.ọ 𝖝.á.𝖙 nặng nề qua một điểm nhỏ nào đó.

"Aaaaaaa..."Cô thậm chí còn nghe không rõ nói cái gì, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, đều bốc lên sự xấu hổ. Lúc đầu Chu Liệt rất dịu dàng.

Giang Ninh khẽ kêu lên, tiểu huyệt co rút kịch liệt trong cơn đau chua xót, ở sâu trong tiểu huyệt đột nhiên phun ra một luồng nhiệt, phun lên côn thịt chôn sâu trong đó.

Ngay sau đó. Chu Liệt nhịn toàn thân đang xao động, còn có thứ 𝐥ı_ế_𝖒 m●ú●т như muốn mạng trên côn thịt, ✝️♓*â*𝐧 ⓣ𝖍*ể cường tráng giống như một sợi dây cung được kéo tới chặt nhất.

Mọi thứ đều ngoài tầm kiểm soát.

Động tác của người đàn ông trở nên nặng nề rồi dữ dội, mang theo một hơi thở mãnh liệt dồn dập. Nhưng người đàn ông này... Lại đột ngột ném cho cô câu hỏi này.

Không chỉ có côn thịt đ_â_ⓜ 𝖛_à_o, ngay cả lông mu, đều ma sát cơ thể ɱ.ề.ɱ Ⓜ️ạ.❗ của người phụ nữ.

Hai túi trứng lần lượt đập mạnh vào khe ⓜô-ռ-g bị buộc phải nâng lên.

Âm thanh 🅓_â_𝐦 đãⓝ_🌀 bạch bạch phát ra từ dưới chăn truyền tới. Cánh tay từng chút một, vòng tròn chặt chẽ.

Chăn bông thật dày, lần lượt bị đẩy lên, giống như sóng biển phập phồng.

Giang Ninh lắc đầu, muốn chặn lỗ tai, ngăn cản những tiếng ⓓ-â-〽️ đã𝖓-🌀 không chịu nổi này lọt vào tai.

Nhưng mà trong đó, còn xen lẫn tiếng 𝖗ê*𝐧 г*ỉ của cô.

"A Liệt.... Nhẹ chút... Hức hức hức..."

"Đừng đi vào nữa... Sắp hỏng mất..."Côn thịt cứng rắn ma sát 𝖒ề*m ⓜ*ạ*𝖎, không ngừng đâ_m sâu vào.

"Tiểu huyệt sẽ hỏng... Hức hức hức... Đừng..."

🌴●h●â●𝐧 🌴h●ể bị đ●â●ⓜ 𝓇.⛎.𝐧 г.ẩ.y, đầu óc choáng váng

Cô thậm chí còn nghe không rõ nói cái gì, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, đều bốc lên sự xấu hổ.

Nhưng Chu Liệt không có định dừng lại, côn thịt lấp đầy tiểu huyệt đầy trướng lên, đ_â_ɱ vang lên tiếng bạch bạch rung động, nước 𝒹●â●𝖒 chảy ra ướt đẫm ga giường. Từng chút từng chút, buộc Giang Ninh phải làm quen với kích thước của anh.

Anh vẫn còn điều chỉnh góc độ, lần lượt mài qua vị trí mẫn cảm nhất trong ✝️♓â·𝐧 𝐭·𝐡·ể Giang Ninh.

Làm cho cơ thể trắng như tuyết ở trong ռ●🌀●ự●↪️ anh như con thỏ đang 𝓇υ_𝖓 𝖗ẩ_𝓎, phát ra những tiếng kêu đứt quãng kia.

"Hức hức hức... A Liệt... Lại nữa..."

Giang Ninh dưới làn sóng tình bắt đầu khởi động, đối với những 𝐤ⓗ*o*á*1 𝖈*ả*〽️ 𝐫.⛎.𝐧 rẩ.𝖞 kia hoàn toàn không biết gì cả.

Chỉ có thể không ngừng ôm chặt Chu Liệt từng lần phập phồng.

K·ẹ·ⓟ ⓒ♓ặ·т, dựa vào nhau.

Từ cơ thể đến trái tim, đều dựa vào.

Chương (1-76)