Đêm tân ♓*ô*𝖓 (8)
← Ch.39 | Ch.41 → |
Editor: Chang + Beta: Tnhii, Linh + Amouriel
Nhất thời hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt chảy ròng. Bởi vì mười năm sau đó trong cuộc sống 𝖍·ô·п nhân, có quá nhiều lần 𝖑à*m †ì*ⓝ*♓ quyết liệt hơn và triền miên hơn. Đối với chi tiết lần 𝐪𝖚🅰️*𝖓 𝖍*ệ đó, Giang Ninh thật ra không nhớ rõ lắm.
Chu Liệt dùng động tác dịu dàng nhất, 𝐡ô●𝖓 𝖒ô●ï cô, thấp giọng 𝖉●ụ 𝐝●ỗ cô. Chu Liệt ôm chặt người phụ nữ trong 𝖓🌀_ự_𝒸, im hơi lặng tiếng trên người cô, cúi đầu т𝖍·ở 🅓·ố·𝒸 thật lâu. Sự cuồng nhiệt trong khoang 𝓃.𝖌.ự.↪️ và dư vị của cao trào trong cơ thể lâu ngày không tiêu tan. Nhưng...Giang Ninh ngủ gật trong lúc Chu Liệt đang xoa xoa bụng.
"A Ninh, em đừng sợ, sẽ ⓢ●ư●ớ●𝐧●ℊ thôi."Chu Liệt nhẹ nhàng đứng dậy rút côn thịt 𝖒.ề.𝖒 Ⓜ️.ạ.ℹ️ ra khỏi tiểu huyệt của cô."A... Hức hức hức... Nhẹ một chút... Quá sâu rồi..."
"A... Hức hức hức... Nhẹ một chút... Quá sâu rồi..."Nơi 𝐦·ề·〽️ Ⓜ️·ạ·❗ nhạy cảm đó căn bản không chịu được sức lực mạnh mẽ này——Một lúc lâu sau.
Giang Ninh căn bản không nghe rõ Chu Liệt nói cái gì, chỉ cảm thấy 🌴●h●â●𝓃 𝖙●𝒽●ể giống như không phải chính cô mất khống chế. Trên tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, hai mép hoa từ trong ra ngoài đều co rút, đau rát nhũn ra...
Bị đùa bỡn thành tư thế 𝒹_â_𝖒 đã_𝐧_𝐠, cặp m_ôn_𝐠 nâng lên cao, hai chân vểnh lên thật cao...Nhưng đó là những lần sau này.
Trên tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, hai mép hoa từ trong ra ngoài đều co rút, đau rát nhũn ra...Cơ thể trắng như tuyết г-𝐮-𝖓 г-ẩ-γ 𝖒ấ-𝖙 🎋iể-Ⓜ️ 💰⭕-á-𝐭, vô thức ôm chặt người đàn ông phía trên.
Thứ đang căng phồng ở bụng dưới là côn thịt của người đàn ông, cũng là κhoá_i 𝐜_ả_m không ngừng tích lũy, gần như muốn xông ra. Vào lúc này. Hơi nóng đến nỗi toàn thân cô nóng lên, toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người nhớp nháp ẩm ướt.
Côn thịt dữ tợn 𝐫-ú-✞ 𝐫-𝒶, rồi đưa cả cây tiến vào. Có một ánh sáng trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ninh hơi ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi môi đỏ mọng kia, vừa ɱ*ề*ɱ 𝖒ạ*ı vừa ư_ớ_✞ á_ⓣ, giống như hoa hồng đang nở rộ. Cô cúi đầu, nghe thấy tiếng Chu Liệt mặc quần áo rồi xuống giường.
Quy đầu cực lớn 𝐡_u𝓃_🌀 𝐡_ă_ռ_g 𝖓ɢ*♓*1ề*ռ ռ*á*ⓣ miệng tử cung, mở rộng lối vào. Chu Liệt không nhịn được, vừa ♓·ô·п vừa ⅼ❗-ế-𝐦.
Nơi 〽️.ề.𝐦 〽️.ạ.𝒾 nhạy cảm đó căn bản không chịu được sức lực mạnh mẽ này——"A Ninh, em đừng sợ, sẽ ⓢ*ư*ớ*п*ℊ thôi."Ngay sau đó. Chu Liệt dùng động tác dịu dàng nhất, h·ô·𝓃 mô·ⓘ cô, thấp giọng 𝖉-ụ 🅓-ỗ cô.
"A —— Hức ——"Đêm mùa đông cũng rất nóng.
Giang Ninh gào thét chói tai, đầu óc hỗn loạn cuối cùng bị một ánh sáng chiếm đoạt. Sau đó Giang Ninh nghĩ lại, cũng cảm thấy ít nhiều mang theo một chút hoang đường. Mơ thấy đêm 👢à·ɱ t·ì·n·♓ đầu tiên với Chu Liệt.
Cô choáng váng trong nháy mắt. Quy đầu cực lớn 𝐡⛎_𝖓_𝖌 ⓗă_n_𝖌 𝐧ⓖ𝖍ï*ề*п 𝓃*á*✝️ miệng tử cung, mở rộng lối vào.
Cơ thể trắng như tuyết 𝓇u.𝓃 𝖗.ẩ.𝖞 m·ấ·𝐭 𝖐ℹ️ể·Ⓜ️ 💰𝑜·á·🌴, vô thức ôm chặt người đàn ông phía trên. Anh mặc kệ 🎋𝐡·ⓞ·á·ⓘ 𝐜·ả·𝐦 tràn qua 🌴𝖍â·ⓝ ✞ⓗ·ể, hoàn toàn trầm luân trên người Giang Ninh.
Cô quấn lấy anh, bên dưới cũng hút chặt hơn. Trên người Giang Ninh nhẹ nhàng đắp chăn. Cô hoảng hốt từ mờ ảo hoàn hồn, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Vào lúc này. Cô choáng váng trong nháy mắt. Ⓜá●υ toàn thân Chu Liệt đều dồn vào côn thịt, anh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng từng trận mấp máy trong tiểu huyệt.
Má_⛎ toàn thân Chu Liệt đều dồn vào côn thịt, anh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng từng trận mấp máy trong tiểu huyệt. Đầu Chu Liệt đầy mồ hôi, đôi mắt đen sâu lóe lên, không tiếng động buông lỏng 𝐭ⓗ*â*ռ †𝖍*ể đang căng thẳng
Nước 𝖉.â.m ư●ớ●🌴 á●т như nước suối nóng, пó_𝓃_𝖌 𝐛ỏ𝓃_🌀 ngâm cả côn thịt vào trong đó.
Còn không ngừng 🎋-ẹ-𝖕 c-♓-ặ-ⓣ thứ đó của anh. Còn không ngừng 𝐤ẹ·p 𝖈·𝖍ặ·t thứ đó của anh. Ngược lại lần đầu tiên hai người có vẻ không có gì đặc biệt.
Đầu Chu Liệt đầy mồ hôi, đôi mắt đen sâu lóe lên, không tiếng động buông lỏng †𝖍â·𝐧 ✞𝒽·ể đang căng thẳngHiện tại Chu Liệt hoàn toàn rời khỏi ✞ⓗ_â_𝐧 †♓_ể cô.
Anh mặc kệ κ𝐡🔴·á·❗ ⓒ·ả·ⓜ tràn qua t𝖍·â·п t·♓·ể, hoàn toàn trầm luân trên người Giang Ninh.
Cơ thể nặng nề đè xuống, rồi chen vào trong nháy mắt. Giang Ninh căn bản không nghe rõ Chu Liệt nói cái gì, chỉ cảm thấy 𝖙*h*â*𝖓 🌴*𝐡*ể giống như không phải chính cô mất khống chế. Quá... Quá nhiều...Bụng phồng lên rồi.
Ngay sau đó. Cô đứng trước cửa nhà chờ Chu Liệt trở về, gió lạnh thổi khiến cô không ngừng co người lại, tay chân đều lạnh ngắt.
Một dòng †𝐢●n●𝒽 ԁ●ị●𝐜●𝐡 dày đặc phun ra ngoài, tất cả đều bắn vào tử cung của Giang Ninh. Cô đối với chuyện sau khi qu*@*𝓃 𝒽*ệ tình dục, nhớ rất rõ ràng.
Tiểu huyệt bị nhét không có một khe hở, t𝖎𝖓_h 𝖉ị_𝒸_𝖍 ngay cả ԁ·â·ⓜ thủy hòa quyện với nhau, tất cả đều bị chặn ở trong đó. Tiểu huyệt bị nhét không có một khe hở, ⓣ𝖎-𝓃-𝖍 𝖉ị-↪️-h ngay cả 𝖉â_〽️ thủy hòa quyện với nhau, tất cả đều bị chặn ở trong đó. Hơn nữa bọn họ một người trúc trắc, một người uống say rượu, thật cẩn thận cọ tới lui.
Giang Ninh thất thần không phát được âm thanh gì, chỉ có lông mi rũ xuống. Cơ thể nặng nề đè xuống, rồi chen vào trong nháy mắt.
Quá... Quá nhiều...Bụng phồng lên rồi. Editor: Chang + Beta: Tnhii, Linh + Amouriel
Trong trận 𝖑à●𝐦 𝐭●ì●ռ●h này, người hoàn toàn thất thần đâu chỉ có một mình Giang Ninh. Côn thịt dữ tợn r*ú*† 𝓇*𝐚, rồi đưa cả cây tiến vào.
Chu Liệt ôm chặt người phụ nữ trong n*𝐠ự*ⓒ, im hơi lặng tiếng trên người cô, cúi đầu ✝️●𝒽●ở ⓓố●𝖈 thật lâu. Sự cuồng nhiệt trong khoang 𝖓g.ự.𝐜 và dư vị của cao trào trong cơ thể lâu ngày không tiêu tan.
Trong hai mươi lăm năm của cuộc đời Chu Liệt, anh chưa bao giờ hài lòng như vậy. Đường đường chính chính, khắc sâu trong cốt nhục loại 🍳υ●🅰️●𝖓 ♓●ệ này.
Bọn họ là vợ chồng. Giang Ninh là vợ của Chu Liệt.
Một cặp vợ chồng thực sự. Giang Ninh thất thần không phát được âm thanh gì, chỉ có lông mi rũ xuống.
Giang Ninh là vợ của Chu Liệt.
Đường đường chính chính, khắc sâu trong cốt nhục loại 𝐪υ●a●𝖓 𝒽●ệ này. A Ninh, anh sẽ không buông tay em đâu, sẽ không bao giờ.
Một lúc lâu sau.
Chu Liệt vươn cánh tay từ dưới chăn ra, sờ sờ tủ đầu giường, bật đèn lên. Có một... Cảm giác không tự chủ được mà xấu hổ.
Có một ánh sáng trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ninh hơi ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi môi đỏ mọng kia, vừa ⓜ_ề_m 𝖒ạ_i vừa ư*ớ*✝️ á*𝖙, giống như hoa hồng đang nở rộ. Nhắm chặt mắt lại rồi giả vờ ngủ.
Chu Liệt không nhịn được, vừa 𝒽-ô-𝖓 vừa ⓛℹ️·ế·Ⓜ️. Trong trận 𝐥à·Ⓜ️ t·ì𝓃·𝐡 này, người hoàn toàn thất thần đâu chỉ có một mình Giang Ninh.
A Ninh, anh sẽ không buông tay em đâu, sẽ không bao giờ. Cô không biết người đàn ông ở một bên phản ứng như thế nào, càng không nhìn thấy côn thịt vừa mới 𝖝·υ·ấ·t т𝖎·ռ·𝒽 kia lại cứng lên một lần nữa.
...
Giang Ninh ngủ gật trong lúc Chu Liệt đang xoa xoa bụng. Lê*𝓃 đ*ỉⓝ*𝖍 không bao lâu
Trong lúc hoảng hốt, cô có một giấc mơ.
Mơ thấy đêm 👢à_ⓜ 𝐭_ì_ռ_𝖍 đầu tiên với Chu Liệt.
Trong một đêm mùa đông, rất lạnh....
Cô đứng trước cửa nhà chờ Chu Liệt trở về, gió lạnh thổi khiến cô không ngừng co người lại, tay chân đều lạnh ngắt. Giang Ninh rõ ràng cảm giác được, một chút chất lỏng dính dính nhớp nháp từ trong tiểu huyệt chảy ra ngoài.
Nhưng...
Đêm mùa đông cũng rất nóng. Nhất thời hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt chảy ròng.
Hơi nóng đến nỗi toàn thân cô nóng lên, toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người nhớp nháp ẩm ướt. Tiểu huyệt sưng đỏ, anh động một chút, Giang Ninh mỗi lần cử động đều cảm thấy đau nhức.
Đối với chi tiết lần 🍳_𝐮_𝖆_п ♓_ệ đó, Giang Ninh thật ra không nhớ rõ lắm.
Bởi vì mười năm sau đó trong cuộc sống 𝐡ô.ռ nhân, có quá nhiều lần l.à.ɱ ✝️ì.𝓃.♓ quyết liệt hơn và triền miên hơn. Bọn họ là vợ chồng.
Ngược lại lần đầu tiên hai người có vẻ không có gì đặc biệt.
Hơn nữa bọn họ một người trúc trắc, một người uống say rượu, thật cẩn thận cọ tới lui.
Sau đó Giang Ninh nghĩ lại, cũng cảm thấy ít nhiều mang theo một chút hoang đường.
Cô đối với chuyện sau khi qⓤ·𝐚·𝐧 ♓·ệ tình dục, nhớ rất rõ ràng. Thứ đang căng phồng ở bụng dưới là côn thịt của người đàn ông, cũng là 𝐤·h·𝐨á·ℹ️ 𝐜ả·ɱ không ngừng tích lũy, gần như muốn xông ra.
👢*ê*𝐧 đỉⓝ*♓ không bao lâu
Chu Liệt nhẹ nhàng đứng dậy rút côn thịt ⓜề·m 𝐦·ạ·ï ra khỏi tiểu huyệt của cô. Giang Ninh im lặng kéo chăn, đắp lên gò má 𝓃ó-n-🌀 bỏ-𝓃-g của cô, vùi đầu xuống làm con đà điểu
Tiểu huyệt sưng đỏ, anh động một chút, Giang Ninh mỗi lần cử động đều cảm thấy đau nhức.
Cô hoảng hốt từ mờ ảo hoàn hồn, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Giang Ninh im lặng kéo chăn, đắp lên gò má 𝓃ó𝖓*ⓖ b*ỏп*ɢ của cô, vùi đầu xuống làm con đà điểu
Hiện tại Chu Liệt hoàn toàn rời khỏi 𝐭𝒽_â_п т𝐡_ể cô.
Giang Ninh rõ ràng cảm giác được, một chút chất lỏng dính dính nhớp nháp từ trong tiểu huyệt chảy ra ngoài. Chu Liệt vươn cánh tay từ dưới chăn ra, sờ sờ tủ đầu giường, bật đèn lên.
Có một... Cảm giác không tự chủ được mà xấu hổ.
Sau rất nhiều năm, chuyện như vậy, Giang Ninh còn có thể trải qua rất nhiều lần, thậm chí là bị làm đến tiểu ra ngoài.
Nhưng đó là những lần sau này. Nước ԁ.â.𝖒 ư.ớ.т á.𝐭 như nước suối nóng, 𝖓.ó.𝐧.ℊ 𝐛ỏ.n.ⓖ ngâm cả côn thịt vào trong đó. Giang Ninh gào thét chói tai, đầu óc hỗn loạn cuối cùng bị một ánh sáng chiếm đoạt.
Đối với Giang Ninh lúc hai mươi tuổi mà nói, đây đã là chuyện khiến người ta bốc khói trên đỉnh đầu. Dưới chăn, khuôn mặt của cô càng đỏ hơn.
Dưới chăn, khuôn mặt của cô càng đỏ hơn.
Nhắm chặt mắt lại rồi giả vờ ngủ.
Cô không biết người đàn ông ở một bên phản ứng như thế nào, càng không nhìn thấy côn thịt vừa mới ❌ⓤ-ấ-✞ ✝️❗𝐧-𝐡 kia lại cứng lên một lần nữa.
Trên người Giang Ninh nhẹ nhàng đắp chăn. Bị đùa bỡn thành tư thế dâ_ⓜ đ_ã_ռ_🌀, cặp Ⓜ️*ô*п*ⓖ nâng lên cao, hai chân vểnh lên thật cao...
Cô cúi đầu, nghe thấy tiếng Chu Liệt mặc quần áo rồi xuống giường.
← Ch. 39 | Ch. 41 → |