Siêu sao dung trì
← Ch.06 | Ch.08 → |
Bên trong Hoài niệm thư xã đã khôi phục yên lặng, trên mặt Dư Chí Văn tràn đầy râu ria nhìn không ra hình dáng rồi, Thư Mai cùng Dư Chí Văn tuy rằng thấy được, nhưng lại không thể đụng vào nhau.
Hứa Tình Thâm nhìn tay Dư Chí Văn lơ lửng trên không trung, trong mắt mang theo tình ý dạt dào, nhất thời có chút hơi giật mình, ngược lại Thư Mai trước nhìn thấy Hứa Tình Thâm, mới thu liễm một chút nói với Hứa Tình Thâm:"Chủ nhân."
Dư Chí Văn lúc này mới ý thức được bản thân luống cuống, cũng nhìn về phía Hứa Tình Thâm, đối với Hứa Tình Thâm, Dư Chí Văn là cảm tạ, nếu không có cô, hắn sẽ không lại một lần nữa nhìn thấy Thư Mai.
Coi như là cùng Thư Mai thiên nhân vĩnh cách*, nhưng mà có thể lại một lần nữa nhìn thấy Thư Mai, đối với Dư Chí Văn mà nói, đã là vô cùng may mắn.
*đại khái giống như âm dương cách biệt
Dư Chí Văn vội vàng hướng thiếu nữ mười mấy tuổi này nói:""Đa tạ bạn học nhỏ, nếu như không phải là ngươi, chỉ sợ ta đời này, sẽ không gặp lại Thư Thư nữa, chỉ cần bạn học nhỏ ngươi có cần, ta Dư Chí Văn nhất định xông pha khói lửa**!"
** vào nơi nước sôi lửa bỏng.
Lời nói của Dư Chí Văn như chém đinh chặt sắt, lúc này Hứa Tình Thâm mới nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là xinh đẹp cùng nụ cười chí tại tất đắc***, nàng chờ, chính là một câu nói kia của Dư Chí Văn!
***có nghĩa là: thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.
Hứa Tình Thâm nhìn Dư Chí Văn, trong mắt mang theo thâm ý: "Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời này của ngươi."
Dư Chí Văn nhẹ gật đầu:"Sẽ." Hắn chẳng qua chỉ là lão bản của một cái cựu thư xã nho nhỏ, mà trước mắt bất quá cũng chỉ là cái thiếu nữ mười mấy tuổi, Dư Chí Văn không cho rằng sẽ là cái sự tình ghê gớm gì.
"Đúng rồi, ta là Hứa Tình Thâm." Hứa Tình Thâm vươn tay mỉm cười nhìn Dư Chí Văn, Dư Chí Văn ngẩn người cũng đưa tay ra cầm tay Hứa Tình Thâm.
"Dư Chí Văn"
"Ta muốn quyền tài sản của căn nhà bên cạnh dậu nước kia." Căn nhà kia cách nhà Hứa Tình Thâm rất gần, là một tòa nhà cũ, nhìn qua lâu năm không được tu sửa, nhưng là một tràng tiểu viện tử tương tự tứ hợp viện, cực kỳ rộng rãi, bên trong thậm chí còn có một cái giếng, nhưng đã trở thành giếng cạn rồi.
Dư Chí Văn nhìn về phía Hứa Tình Thâm, trong mắt mang theo kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa Tình Thâm sẽ biết cái căn nhà kia là của hắn, bất quá lập tức cũng liền bình thường trở lại, ở trong trấn nhỏ này, chỉ cần muốn nghe trên cơ bản là có thể biết.
Dư Chí Văn nhìn nhìn Thư Mai bên người, Thư Mai cũng là bộ dáng vẻ mặt muốn nói lại thôi, Dư Chí Văn ngoại trừ một căn nhà cũ kia tổ tiên lưu lại cũng chỉ có một cái cựu thư xã nho nhỏ như vậy, bên trong hai dạng đồ vật, cũng chỉ có cái nhà cũ kia đáng giá một chút.
Chẳng qua là nữ sinh trước mắt lại là chủ nhân mình vừa mới nhận thức, coi như là nàng muốn nói điều gì cũng không tiện nói ra, nhưng mà trong nội tâm lại mơ hồ có nghi hoặc, nếu so ra, Dư Chí Văn ngược lại phản ứng lạnh nhạt hơn nhiều.
Cho dù ánh mắt Thư Mai lo lắng nhìn mình, nhưng sau một lát, Dư Chí Văn vẫn là khẽ cắn môi:"Cái kia, Thư Thư nàng?"
"Thư Mai là người của ta... A không, quỷ." Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm khi đóng khi mở nói ra cái chữ quỷ kia, Thư Mai cảm giác được sắc mặt của mình càng thêm trắng, trong mắt ẩn ẩn lộ ra ngấn lệ, không sai, nàng đích xác là quỷ, là người cũng không phải, ngay cả ôm Chí Văn đều không thể, nàng hiện tại bất quá chỉ là một cái quỷ mà thôi.
Sắc mặt Dư Chí Văn cũng vô cùng trắng bệch, trong mắt còn mang theo nỗi khiếp sợ, tựa hồ là nhớ ra cái hồi ức gì đó không tốt.
"Đương nhiên, ta có thể cho Thư Mai tới gặp ngươi, vào lúc ta không có chuyện gì làm." Hứa Tình Thâm lại một lần nữa mở miệng nói, đây là ranh giới cuối cùng, thấy Thư Mai cùng Dư Chí Văn cũng không dễ dàng, Hứa Tình Thâm cũng muốn biết, hai người kia cuối cùng có thể đi xa đến đâu.
Nhìn bộ dạng Dư Chí Văn chăm chú suy nghĩ, Hứa Tình Thâm cũng không thúc giục, chỉ nói là:"Hai ngày nữa ta lại đến, không vội."
Hứa Tình Thâm nói xong thật sự đi ra ngoài, Thư Mai cũng không vội theo sau, nàng tổng muốn ở cùng một chỗ thương lượng với Dư Chí Văn một chút, trong nội tâm nàng là không quá tình nguyện, không muốn Dư Chí Văn vì mình mà đem nơi ở người nhà để lại nhường ra ngoài, coi như người kia là Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm vừa đi không có xa lắm liền gặp được một người khác, người đến là cái tiểu cô nương mặt tròn, trông thấy Hứa Tình Thâm không nói hai lời, một cái bổ nhào như gấu ôm lấy Hứa Tình Thâm:"Hứa Tình Thâm, cậu đi đâu vậy, tớ tìm cậu đã nửa ngày."
Được rồi, Hứa Tình Thâm vẫn còn có chút không quen, khóe miệng hơi quẫn:"Được rồi, An An, tớ sai rồi, tớ quên mất thời gian thực xin lỗi!"
Diệp An An, bạn thân của Hứa Tình Thâm.
Mặt tròn, mắt to, một đôi mắt đặc biệt có thần, không giống như đôi mắt quyến rũ của Hứa Tình Thâm, Diệp An An nhìn thế nào cũng đều là thuần khiết.
Một đôi mắtn trong suốt, người nào thấy đều quen thuộc.
Thế nhưng có trời mới biết, cái người nữ hài nhu thuận người thích này trong đầu nhiều nhất chính là chủ ý quái dị không hiểu nổi, bất quá cũng chỉ có bạn thân hơn mười năm là Hứa Tình Thâm đã biết.
"Tha thứ cho cậu." Diệp An An hôm nay ngược lại là hết sức hào phóng, nhưng lại để cho trong nội tâm Hứa Tình Thâm đều hết sức kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp An An hôm nay dễ nói chuyện như vậy, trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng nhìn về phía Diệp An An.
Diệp An An đắc ý lắc đầu, mới nói chuyện:"Tình Tình, nghe nói có đạo diễn lớn muốn tới chỗ chúng ta quay phim cậu biết không?" Bộ dạng Diệp An An vẻ mặt hưng phấn, Hứa Tình Thâm biết rõ mơ ước của Diệp An An chính là làm một đại minh tinh, vì vậy kích động như thế cũng là hợp tình hợp lý.
Chẳng qua là, có người muốn đến quay phim cô như thế nào không biết a.
"Thật hay giả, chỗ này của chúng ta có thể quay cái gì a." Hứa Tình Thâm mang theo vài phần hoài nghi mở miệng, nơi đây thâm sơn cùng cốc, có chỗ nào có thể quay?
"Nói ngươi ngốc ngươi còn chưa tin!" Diệp An An nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm 囧, được rồi, nàng một nữ Tổng giám đốc hai mươi tuổi còn bị một học sinh trung học mười lăm tuổi nói ngốc, cái này mà truyền đi, đoán chừng cũng không có ai sẽ tin tưởng đi.
"Bát diện sơn a!" Diệp An An hưng phấn lôi kéo Hứa Tình Thâm hướng phía phố cổ đi đến, phố cổ chỗ đó tất cả đều là nhà ở cổ kính, có hương vị hết sức xa xưa, đương nhiên, nếu như mở cửa ra không có trông thấy vách tường bên trong quét trắng như tuyết.
"Lần này thế nhưng là phim truyền hình đả quỷ tử (đuổi tà ma), làm sao không thể tới nơi này, Bát diện sơn trước kia rất có danh tiếng." Vẻ mặt Diệp An An kiêu ngạo nho nhỏ, được, Hứa Tình Thâm cũng không nói chuyện, bất quá trong nội tâm lại có suy nghĩ.
Thanh Thủy trấn ở ngay dưới chân Bát diện sơn, đi Bát diện sơn ngoại trừ từ phía sau leo núi nhất định là phải đi qua Thanh Thủy trấn, mà bề ngoài Bát diện sơn trước kia thật giống như địa phương đả quỷ tử, còn có cái động chim én gì gì đó.
Hơn nữa Thanh Thạch trấn, hai năm qua vừa mới đào ra thẻ tre thời Tần, vì vậy coi như là một cảnh khu.
Chỉ mới nói được một nửa, liền đã đến phố cổ rồi, trong phố cổ quả thật náo nhiệt, một đám người tại đó không biết đang chơi đùa cái gì, các loại ống kính thiết bị đều hết sức đầy đủ.
Tuy rằng Hứa Tình Thâm chưa tiếp xúc qua nhưng mà cũng đại khái hiểu rõ, Diệp An An ngược lại hết sức hào hứng, nhìn trang phục diễn viên giỏi, vẻ mặt kinh hỉ chỉ vào một nam diễn viên tướng mạo anh tuấn cao to khỏe mạnh nói:"Thấy không, thấy không! Dung Trì! Dung Trì a!"
Dung Trì là thần tượng của Diệp An An, Hứa Tình Thâm nhìn sang, lớn lên chính là phong nhã, coi như là mặc vào quần áo rách rưới bát lộ, ở trong một đám người Dung Trì vẫn thuộc loại đẹp mắt nhất, cảm giác được Diệp An An cầm tay của mình có bao nhiêu dùng sức, Hứa Tình Thâm biết nếu mình không tỏ vẻ gì đoán chừng Diệp An An gia hỏa này liền nổi giận.
Vội vàng nói:"Dạ dạ dạ, rất đẹp trai! Cậu có thể đi tìm hắn yêu cầu kí tên a!"
Nghe thấy được lời nói của Hứa Tình Thâm, Diệp An An mới buông lỏng một chút, tiếp tục xem hướng về phía Dung Trì anh tuấn.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |