← Ch.36 | Ch.38 → |
"Không có gì, vẫn còn tê sao?"
Lòng bàn tay Mục Lương Hòa ấm áp, dán lên da trên bắp chân cô giống như ngọn lửa nhỏ cháy lan đồng cỏ. Thanh Ninh thu chân lại, đưa tay bắt lấy bàn tay anh, trên mu bàn tay có một vết thương thật dài vì bị ngâm nước mà trắng nhợt, lớp da bên ngoài đã bị bong ra, nhìn hết sức dữ tợn, thế này mà cũng không biết sơ cứu, nhỡ nhiễm trùng thì làm sao. Cô muốn đứng lên đi lấy hộp cấp cứu, bị anh chặn ngang kéo xuống, cả người mất trọng tâm ngã ngồi ở trong lòng anh. Mục Lương Hòa ôm lấy cô thật chặt, so bình thường dùng lực nhiều hơn, làm như muốn đem cả người cô ghìm vào trong thân thể, tan vào trong máu. Anh vùi đầu trong cổ cô, khí nóng thở ra vấn vít quanh cần cổ. Rốt cuộc thì anh đang đè nén cái gì, một ý tưởng đáng sợ nảy ra trong đầu, không thể nào nói ra khỏi miệng, cũng nắm chặt tay áo, tựa đầu lên bả vai anh.
Hồi lâu cảm thấy một giọt nóng hổi rơi xuống trong cổ áo, cả người Thanh Ninh run lên, theo bản năng đưa tay ôm anh, dùng má mình dán thật chặt vào gò má anh cọ cọ, như hai người cực kỳ tuyệt vọng tìm sự an ủi lẫn nhau.
Mục Lương Hòa từ trong cổ cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã trấn tĩnh lại, sự đè nén đã phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra hốc mắt đo đỏ chứng tỏ anh vừa khóc, người đời đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, huống chi là Mục Lương Hòa.
"Thủ trưởng, là ai đã xảy ra chuyện?" Cuối cùng cô vẫn hỏi, thân thể Mục Lương Hòa cứng ngắc, con ngươi đen nhánh nhìn cô từ từ nhắm lại rồi chậm rãi mở ra, chỉ vừa liếc mắt làm như trải qua vạn năm tang thương, cũng là trong nháy mắt. Một Mục Lương Hòa như vậy khiến cô rất đau lòng, cái đau phát ra từ nội tâm, là một loại đau khó diễn tả bằng lời, lúc đầu chỉ là một chấm nhỏ dần lan rộng ra toàn thân, đau đớn vô cùng, nước trong mắt đã dâng lên, sống mũi cay cay.
"Em cũng đoán được đúng không."
"Em không muốn đoán." Một chút cũng không muốn, cô nhớ bọn họ đều rất giỏi, cùng tiến cùng lùi, lần liên hiệp đối kháng này không phải đã thắng ư, còn phải trở về nhận khen thưởng nữa mà.
"Thanh Ninh, anh không hối hận đã mang bọn họ đến đây, nhưng anh hối hận người ở lại không phải là anh, Thành Dĩ.... Không dthấy cậu ấy." Nói xong câu đó, cả người anh vô lực co quắp ngã sõng xoài trên mặt đất, không có sức sống, ánh sáng trong đáy mắt tắt ngấm, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch trầm trầm. Trong lều rất yên dtĩnh, chỉ có tiếng mưa lộp bộp bên ngoài xem lẫn tiếng gió hỗn tạp như mãnh thú gào thét. Thanh Ninh ngồi dậy, đứng ở bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo của anh, miết miết cánh môi cũng lạnh lẽo, sau đó kéo tay anh nhét vào trong ngực, vuốt đi vuốt lại từng ngón tay anh, biết hiện tại trong lòng anh khó chịu nên không hỏi thêm gì, chỉ yên tĩnh cùng với anh.
Đêm đã vào sâu, hồi lâu sau Mục Lương Hòa mở mắt ra, cầm lấy áo đắp lên cho cô, tiếng nói cô đơn vang lên trong lều: "Thanh Ninh, ngày mai tất cả mọi người ở đây sẽ được sơ tán, em cũng cùng đi theo đi."
"Em không đi." Đừng trách cô tùy hứng, cô chỉ muốn ở cùng anh.
"Thanh Ninh, em phải đi, bởi vì.... . anh không thể nào chịu đựng nếu lại mất đi." Nhất là em, Tạ Thanh Ninh, thái độ Mục Lương Hòa kiên quyết, kéo tay đang nắm lấy ống tay áo anh của cô, không mở mắt quay đi để lại cho cô một bóng lưng cô đơn quyết liệt. Bóng lưng ấy đã từng là tùng bách trong lòng cô thì giờ hơi hơi xụ xuống, Thanh Ninh đi tới từ phía sau ôm lấy anh, dán mặt lên lưng anh: "Thủ trưởng, em sẽ về thành phố, nhưng mà chúng ta giao hẹn, nhiều nhất là mười ngày, em chỉ chờ mười ngày, nếu không.... . sẽ không cần anh nữa." Mấy chữ sau cô nói rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Mục Lương Hòa vẫn nghe được rõ ràng, cũng không xoay người ôm cô mà gỡ từng ngón tay cô đang ôm mình: "Một lời đã định, mười ngày." Sau đó anh không ngừng lại sải bước ra khỏi lều, bên ngoài đêm đã khuya, Thanh Ninh không biết anh đi ra ngoài muốn làm gì, nhưng đoán chắc là có liên quan đến Cố Thành Dĩ. Bất ngờ nghe được tin này, cô vô cùng kinh ngạc, rất mong đây chỉ là một chuyện đùa, người đàn ông có làn da ngăm đen khi cười lộ hàm răng sáng bóng kia không còn nữa thật sao?
Ngày thứ hai sơ tán nạn dân, cô đồng ý theo lời Mục Lương Hòa đi về. Sáng sớm, bên ngoài trung tâm bdcứu trợ tạm thời đã đỗ mấy chiếc xe tải lớn, cô thu dọn đồ vào balo, mặc quần áo che dù đứng ở ngoài lều nhìn về hướng cửa, muốn nhìn anh thêm một chút nhưng không kịp, lúc xe lăn bánh cô nhớ đến không biết anh có thấy thuốc trị thương cô để lại trên nệm không.
Gần tối ngày hôm sau Tạ Thanh Ninh mới về đến thành phố C, lúc đi trời mưa, bây giờ đã tạnh, cô cũng không thông báo cho những người khác, từ sân bay ra ngoài, ngửa đầu nhìn mặt trời đã lâu không gặp nhẹ nhàng cười, Mục Lương Hòa, đã nói rồi đấy, mười ngày.
Về đến đại viện quân nhân, chị Ngô đang bóc đậu tương phơi nắng trên bậc hè, nhìn thấy ô về liền bỏ đấy đứng lên ra đón "Thủ trưởng phu nhân, cô cuối cùng cũng về rồi, lão thủ trưởng cùng phu nhân cũng gấp muốn chết, mau gọi điện thoại cho bọn họ."
Thanh Ninh quýnh lên, cô cứ tưởng chuyện cô đi tìm Mục Lương Hòa không có ai biết, không ngờ cha mẹ chồng đều biết cả, cẩn thận hỏi lại: "Lão thủ trưởng không nói gì sao?"
"Ông bảo chờ cô về phải lập tức gọi điện sang."
"A, được, vậy tôi đi gọi điện thoại ngay đây." Điện thoại di động đã hết pin, cô đành dùng điện thoại bàn, bên kia chuông chưa reng đến tiếng thứ hai đã có người tiếp máy, sau đó truyền đến tiếng mẹ chồng Lương Nhu Hoa và cả tiếng ba chồng Mục Hồng Quân, cô nghĩ không biết có phải mình đã gây họa không.
Nói chuyện mấy câu bên kia đã gác máy, Thanh Ninh mệt mỏi lên lầu tắm rửa, mấy ngày nay ở chỗ thiên tai không có điều kiện rửa ráy, cả người nhớp nháp khó chịu. Lúc cô xuống nhà đã thấy Lương Nhu Hoa đang ngồi uống trà trong phòng khách, chợt hít vào một hơi.
"Mẹ, con thật sự không sao, còn làm phiền mẹ phải sang đây."
Thanh Ninh đi lại ngồi trên salon đối diện mẹ chồng, chị Ngô đem cho cô một lon nước trái cây ướp lạnh, tắm xong quả nhiên là khát, uống vài hớp hết hơn phân nửa, lúc chùi miệng phát hiện Lương Nhu Hoa đang nhìn mình. Thường nói, xưa nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó chung đụng, mà Mục Lương Hòa lại không có ở nhà, khó tránh khỏi có chút lo lắng, cô sợ Lương Nhu Hoa không thích mình.
"Lương Hòa không có nhà, dặn dò chúng ta chăm sóc thật tốt cho con, kết quả để con đi mất, suýt chút nữa xảy ra chuyện, ba con mấy bữa nay cũng rất lo lắng."
Lương Nhu Hoa đối với đứa con dâu này rất vừa lòng, dáng dấp vui vẻ, miệng cũng ngọt, tính tình, gia thế cũng không tồi, lại không có thói tiểu thư nhà giàu, quan trọng hơn là có thể làm cho đứa con trai độc thân nhiều năm gật đầu, còn nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
"Con xin lỗi, mẹ, lần này là con không cân nhắc kỹ, để cho ba mẹ lo lắng." Mục Lương Hòa từng nói với Tạ Thanh Ninh, làm sai biết nhận sai là thái độ tốt, nhưng quay đi là quên hết sạch lại tiếp tục phạm sai lầm, bị bắt tận tay mới lại nhận sai.
Lương Nhu Hoa cũng sợ lời của mình nói nặng, nói cho cùng là con dâu và con trai tình cảm tốt, nếu không cũng không sốt ruột mà chạy đến chỗ nguy hiểm thế kia, trước khi đến đây cha của thằng bé (Mục Hồng Quân) cũng đã dặn dò không thể nói nặng lời.
"Về là tốt rồi, Lương Hòa làm việc có chừng mực, con xem mới chạy đi mấy ngày đã thành ra thế này, nhất định phải bồi bổ trước khi Lương Hòa về."
Mẹ chồng Lương Nhu Hoa không chỉ một lần nói cô gầy quá, muốn cô ăn nhiều một chút, sau này sinh con cũng sẽ bớt vất vả, nhưng vấn đề lầ thể chất cô ăn vào không mập, hơn nữa con gái ai mà không thích mình gầy, đã gầy đến mức thành cây tre rồi đây.
"Mẹ, cứ để tự nhiên đi ạ."
"Mẹ biết thanh niên các con bây giờ coi gầy là đẹp, mẹ cũng không nói nữa, mấy ngày nay hai đứa luôn ở cùng nhau hả." Lương Nhu Hoa rốt cuộc vẫn đau lòng con trai, lại quay lại đề tài chính, Thanh Ninh cười cười.
"Vâng, mẹ yên tâm đi, anh ấy rất tốt, sẽ về nhanh thôi ạ." Những lời này không chỉ là nói cho mẹ chồng nghe mà còn cho chính mình, củng cố lòng tin của mình, ước hẹn mười ngày, mà anh cũng ngây thơ ngoéo tay với cô rồi, nghĩ đến thật đúng không phải là phong cách của anh.
Chỉ là chuyện của Cố Thành Dĩ, chỉ mong anh đừng tự giày vò mình.
Mẹ chồng Lương Nhu Hoa ở lại ăn tối rồi mới về, trời đã hoàn toàn tối, sau một trận mưa thời tiết lại lạnh thêm, Thanh Ninh ra ngoài trở vào bị nhiễm khí lạnh, lập cập kéo thảm trên sofa đắp người, mở tivi thấy chương thời sự đã kết thúc, quyết định lên lầu xem máy tính, mới đứng lên thì chị Ngô gọi lại.
"Cô chủ, lúc cô không có nhà, có người gửi bưu kiện, tôi đã ký nhận thay cô."
Chị Ngô lấy một cái hộp chưa mở từ trong tủ đưa cho cô, túi bọc bên ngoài hơi bẩn, Thanh Ninh dùng giấy lau sạch rồi mới mở ra. Bên trong là một chiếc hộp màu đen, đang định mở nhưng không hiểu sao lại chần chừ rồi cầm cái hộp lên lầu. Không biết ai gửi cho cô, phía trên là địa chỉ ở thành phố này nhưng không ghi cụ thể, cô do dự một hồi mới mở ra.
Bên trong lại là một cái hộp, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, tiếp đó lại mở, bên trong lại là một cái hộp nhỏ màu hồng. Đến bây giờ cô đã có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là Mạnh Kiết Nhiên đưa tới, hoàn toàn không phù hợp với tính tình cao ngạo của hắn. Tiếp tiếp tục mở, rốt cuộc nhìn thấy đồ, là một cái lắc tay kiểu cổ có hình Mỹ Nhân Ngư sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Trong hộp còn có một tờ giấy, phía trên viết vài chữ to rồng bay phượng múa, "Tạ nha đầu, chúc mừng trước nhé, sinh nhật vui vẻ!"
Ngoài Tề Mạc Đình nhàm chán kia thì còn ai vào đây, hàng năm cậu ta đều tặng quà trước, có điều chắc cậu ta đã biết chuyện cô kết hôn, có lẽ là do Tạ Đông Phong nói rồi.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |