← Ch.37 | Ch.39 → |
Đem quà tặng lần nữa thả lại trong hộp, bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, mở ra lịch ngày, phía trên số 18 đã đánh một dấu đỏ, dấu này không phải do cô vẽ, chỉ có Mục Lương Hòa, anh đã xem chứng minh thư của cô nên biết ngày sinh nhật cô cũng không có gì lạ, chỉ là hiện tại anh vẫn còn ở phương xa phấn đấu, ước hẹn mười ngày, cô chưa từng có mong đợi thời gian trôi qua thật nhanh như bây giờ để anh có thể sớm quay về.
Hôm sau cô đến công ty, lúc đi cũng không chính thức viết đơn xin phép chỉ là báo cho cấp trên trực tiếp xin nghỉ, nói thế nào trình tự đều không đúng. Cô đã chuẩn bị tâm lý bị sạc cho một trận, nhưng chờ đến trưa cũng không thấy lãnh đạo nói gì, thật là kì lạ.
Buổi tối đồng nghiệp muốn tổ chức tụ họp, nghĩ đến Mục Lương Hòa cũng không có nhà nên gọi về cho chị Ngô không cần nấu cơm và cứ về trước.
Nghe nói công ty lần này nhận được một dự án lớn, thu được không ít lợi nhuận, ông chủ tự bỏ tiền túi mời mọi người ăn cơm ở Mính Yên vịnh Tam Á, nơi đó vị trí không tệ, cộng thêm chung quanh thiết bị giải trí đầy đủ hết, giá đất đang ngày một tăng cao, ban đầu Tạ Đông Phong mua một mảnh đất giờ giá trị đã tăng gấp vài lần.
Một đoàn người rồng rắn kéo đi, Thanh Ninh không có xe nên tính ngồi nhờ xe đồng nghiệp, ông chủ cũng đi cùng, đứng trong đám người một tay đút túi quần, một tay cầm chìa khóa xe, dưới ánh đèn nét mặt sáng sáng tối tối nói cùng mọi người: " Mọi người ở bên kia đông, không đủ chỗ ngồi thì sang chỗ tôi."
Mọi người vừa nghe, trên mặt cười hì hì, tuy nhiên cũng nhanh chóng lên xe khác, ngồi chung xe với ông chủ cũng không phải là cảm thụ dễ chịu gì. Thanh Ninh đi đến bồn hoa gần đó gọi điện thoại, lúc quay lại thì mấy xe đồng nghiệp đã ngồi đầy người, họ lắc đầu nhún vai với cô, sau đó chỉ vào chiếc Audi màu trắng trước mặt, cô tất nhiên biết đó là xe ông chủ trong lòng cũng đánh trống, làm mặt quỷ với người đồng nghiệp kia rồi mới chậm rãi đi qua.
Từ Tông nhìn cô gái mặt mày bí xị tiến lại chỗ mình, không khỏi cười cười, anh có đáng sợ đến mức khiến người ta tránh mình như tránh rắn rết thế này không.
Thanh Ninh đi đến ngồi vào xe, ông chủ lớn này cho người khác cảm giác quá mức sắc bén, không chỉ là ánh mắt mà ngay vả trong hành động, người như vậy không dễ đối phó. Cô thắt dây an toàn, thu mình trên ghế phụ sao cho giảm thiểu nhất cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Xe của bọn họ đi trước, bởi vì cách đèn đỏ nên đã bỏ xa mấy xe khác. Do đang đi trong nội thành, lại vào giờ cao điểm tan tầm nên xe chạy cũng không nhanh. Trong xe yên lặng, ngay cả tiếng nhạc cũng không có nên không khí có phần ngượng ngịu, Thanh Ninh đang nghĩ nếu cứ để không khí thế này không hay cho lắm thì Từ Tông đã mở miệng trước, nói mấy đề tài cô nghe cũng không hiểu cho lắm.
"Đối với chơi cổ phiếu tôi quả thực chưa từng tiếp xúc." Thật ra thì cô đã từng chơi, cũng giống như mọi người chơi khác, cũng đã từng biết cảm giác phất lên sau một đêm, bất quá cũng chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi đã bị thua lỗ hết sạch, may mắn là cô chơi cũng không nhiều nên mất một con số cũng không lớn lắm, coi như là được thêm kiến thức.
"Chơi cổ phiếu cần nhiều kĩ xảo, gần đây tôi đang theo một loại."
"A, loại nào vậy?"
Trên đường đi cứ nói mấy đề tài xa lạ này miễn cưỡng cũng qua. Từ Tông rất hứng khởi nói cho cô các tiểu xảo khi chơi cổ phiếu, cô nghe như đàn gảy tai trâu, cuối cùng đã đến điểm hẹn, bọn họ đến sớm nhất, đậu xe xong vào nhà hàng đợi mọi người tới.
Từ Tông tuổi cũng không lớn, đoán chừng ngang tuổi với Mục Lương Hòa, diện mạo trên trung bình, hơn nữa tự mình mở công ty, như vậy điều kiện cũng không tệ. Đến tuổi này mà ngay cả bạn gái cũng chưa có, không biết nguyên nhân là gì, chẳng lẽ là gay, tất nhiên cô nào dám hỏi ra, chỉ dám suy đoán trong lòng.
"Mọi người tới rồi."
Đợi khoảng 5 phút thì mọi người cũng tới, Thanh Ninh nói qua loa với Từ Tông hai câu rồi lập tức chạy đến chỗ đồng nghiệp. Từ Tông đứng trên bậc hè dưới ánh đèn đỏ nhìn Thanh Ninh đang chạy đi, chạy xa nữ nhân, khóe miệng cong lên, con ngươi trống rỗng quét qua mọi người.
Tối nay tuy là tụ tập nhưng nhiều đồng nghiệp nữ bởi có con nhỏ nên không đi theo được, ở đây hầu như toàn là các cô gái độc thân và những người đã kết hôn nhưng chưa có con, chỉ là hình như không ai biết.
Cánh đàn ông đa số lại đều là người độc thân, trong đó không thiếu mấy đôi đã vừa mắt nhau, cách cái bàn mặt mày đưa tình, mọi người đều thấy hết. Rượu vài tuần đã có người nhiều chuyện, cũng không biết là ai mào đầu yêu cầu mấy đôi này phải hôn một cái hoặc nói mấy lời ướt át.
Ông chủ Từ Tông cũng gật đầu, mấy đôi nam nữ bị mọi người bao vây phải làm theo yêu cầu hôn một cái mới được tha. Thanh Ninh nhớ trò chơi này hồi cấp 2 đã từng chơi qua, mỗi ngày đến giờ tan học, mấy đôi bạn đều bị bạn bè trong lớp chặn trước cửa cho đến khi ôm hôn rồi mới được cho qua.
Chắc là thông qua chuyện lần này sẽ có vài đôi xác định được quan hệ. Thanh Ninh đứng nhìn mấy người bị trêu đùa đang ôm hôn, không khéo chạm phải ánh mắt của Từ Tông đang nhìn lại phía cô, Thanh Ninh không dám nhìn vội cúi đầu tránh đi, sau đó cườ thầm, trong lòng suy nghĩ, Từ Tông này rốt cuộc là có ý gì.
Đoàn người ở Mính Yên cơm nước xong liền đi KTV (karaoke) trên lầu, bởi có điện thoại goi đến nên cô đi ra nhận, không để ý mọi người đã lên thang máy đi trước, chỉ còn lại Từ Tông đang chờ. Lúc nãy anh ta uống nhiều rượu, gương mặt đã hơi đỏ lên, là trạng thái say rượu, đang nói chuyện có thể nghe thấy được mùi rượu nhàn nhạt trên người.
"Bọn họ lên trước rồi." Từ Tông thấy cô nhìn về bên này thì tự động giải thích. Thanh Ninh cười cười, trong lòng thầm mắng đám người không nhân tính kia, bỏ lại mình cô với ông chủ. Tuy nói ông chủ này cũng không ghê gớm ba đầu sáu tay, nhưng cô rất không thích cảm giác ở chung một chỗ với anh ta, rất ngột ngạt.
Nói vài câu thì thang máy đến, Thanh Ninh đang định đi vào thì bị người đứng trong làm cho ngẩn ra, Từ Tông dĩ nhiên phát hiện ra sự khác lạ của cô, híp mắt ngắm nhìn người đàn ông phía trong rồi nói với cô: "Đi thôi, bọn họ đang chờ trên đó."
Vệ Đông cầm tài liệu trong tay, người hơi tựa vào vách thang máy, lúc thang máy mở ra dĩ nhiên cũng nhìn thấy Tạ Thanh Ninh, hắn tạm thời thu lại ánh mắt sắc bén, rũ mí mắt xuống, giống như động vật vô hại nhìn Thanh Ninh đi vào với người đàn ông kia.
Thang máy dừng ở tầng KTV, Thanh Ninh liếc qua Vệ Đông một cái mới cùng Từ Tông đi ra, sau khi đi mấy bước theo bản năng xoay người lại, cửa thang máy đã đóng lại, đếm số tầng không ngừng nhảy trên thang máy.
Vệ Đông ở chỗ này, có phải Mạnh Kiết Nhiên cũng ở nơi đây không.
Nghĩ đến đây bước chân có chút liêu xiêu, cố giữ bản thân trấn định, nếu nhìn kĩ nụ cười trên mặt cô có mang theo nét run rẩy.
Trong phòng bao lớn, lúc cô và ông chủ đi vào thì mọi người đang hát một bài tình ca của Hồng Thiên Vương, giai điệu du dương uyển chuyển vang vọng, cô nhớ trước đây cô cũng từng cùng người kia cùng nhau hát bài hát này, chỉ là hôm nay hồi tưởng lại có chút tức cười.
Từ Tông ngồi cạnh cô, trong tay cầm cái ly Whisky, đá trong ly đã tan, chỉ còn lại mảnh nhỏ lềnh bềnh phía trên. Anh ta nghiêng người dựa vào salon, tầm mắt rơi đúng về phía cô, Thanh Ninh bị nhìn khó chịu, mượn cơ hội chạy đi chọn bài hát.
Cô chọn một bài hát cũ, cũng là một bài tình ca, cùng một đồng nghiệp cùng nhau hợp ca. Hát xong mọi người lại nhao nhao yêu cầu họ cùng hát thêm bài nữa, có ý tác hợp, họ vốn không biết chuyện cô đã có gia đình, cứ nghĩ là cô còn độc thân.
"Được, hát thì hát." Bài hát sau là do đồng nghiệp nam này chọn, vóc dáng anh ta vừa cao lại gày teo, đứng bên cạnh cô, ánh đèn màu lấp lóe phản chiếu lên bọn họ rất nhiều biểu tình phong phú. Hát xong, Thanh Ninh ngồi xuống uống bia rồi đi toilet.
Lúc điện thoại Mạnh Kiết Nhiên gọi tới cô cắt ngang rồi tắt máy luôn, đến bây giờ vẫn lo sợ tim đập thình thịch. Cô sợ nhất Mạnh Kiết Nhiên chợt xuất hiện, rút kinh nghiệm mấy lần trước, cô đi rất nhanh, lúc về ngang qua một hành lang cố ý liếc nhìn, thần hồn nát thần tính.
Tạ Thanh Ninh cũng không chờ kết thúc, lấy cớ rời đi. Từ Tông cũng về cùng cô, anh ta lái xe tới nhưng hôm nay đã uống nhiều rượu nên chắc là không thể lái xe về rồi.
"Từ tổng nên gọi xe về đi."
"Ừm, làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật."
Bọn họ đứng ở trên bậc thềm nói chuyện, xe Mạnh Kiết Nhiên dừng ở phía dưới, Vệ Đông xuống xe mở cửa, Mạnh Kiết Nhiên xuống, đôi tay buông xuôi bên người, thân thể cao to đứng trước xe, ánh mắt không vui không giận nhìn trên người con gái đang chuyện trò vui vẻ kia.
Lúc Tạ Thanh Ninh nhìn thấy Mạnh Kiết Nhiên thì biết hôm nay mình trốn không được rồi. Cô vội vàng cùng Từ Tông chào hỏi rồi đi về phía xe ngồi vào trong. Mạnh Kiết Nhiên liếc nhìn Từ Tông, cũng theo sát ngồi vào, Vệ Đông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, người tài xế cô chưa từng gặp nhưng liếc nhìn gò má hắn trực giác cho biết là một người ngoan độc.
Mạnh Kiết Nhiên sau khi lên xe cũng không mở miệng, chỉ là nắm chặt lấy tay cô, vuốt ve từng đầu ngón tay, động tác thân mật khiến cô thấy phiền chán, hất ra.
"Thanh Ninh, chớ chọc anh không vui, anh có biện pháp khiến Cố Thành Dĩ chết ở huyện Kim Miện, thì cũng sẽ có thể khiến Mục Lương Hòa vĩnh viễn không về được."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |