Gượng ép bản thân
← Ch.004 | Ch.006 → |
Hoàng đế khẽ cong môi, cười ưu nhã. Hắn đứng khoanh tay, đôi đồng tử xanh đen tỏa ra vầng sáng lạnh lẽo đến dọa người.
Lộ Ánh Tịch chỉ thấy chấn động. Hắn thật sự muốn ở lại cung Phượng Tê?!
"Hình như Hoàng hậu đang nghi ngờ lời nói của Trẫm?" Hoàng đế nhướn mày, nhìn nàng.
"Thần thiếp không dám." Lộ Ánh Tịch nhu hòa đáp lời, nàng rũ mắt xuống nhưng lòng đã xao động từ lâu. Hắn cuối cùng cũng muốn nàng? Dù biết rõ đây là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ vô cùng!
"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Giọng điệu hoàng đế thờ ơ, ngầm châm chọc: "Trái tim Hoàng hậu, không biết đã lạc mất nơi nào? Trẫm thấy rõ trong mắt nàng, chính bản thân nàng cũng không mong muốn Trẫm ở lại."
Lộ Ánh Tịch thầm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Thần thiếp khép mắt, sao Hoàng thượng lại có thể nhìn thấu lòng Thần thiếp?"
"Chỉ một chớp mắt cũng đủ để Trẫm thấy rõ tất cả." Hoàng đế bước lại gần nàng, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng như đang ra vẻ tán tỉnh: "Hoàng hậu của Trẫm có một đôi mắt trong vắt. Tiếc rằng không phải là kiểu trong suốt có thể thấy đáy. Trẫm phải tỉ mỉ quan sát, mới có thể biết nó đang ẩn chứa huyền cơ gì."
Tay hắn vuốt nhẹ làn da nàng, Lộ Ánh Tịch cố nhẫn nại không kháng cự, khẽ nhíu mày.
"Hoàng hậu cảm thấy khó chịu khi Trẫm chạm vào nàng sao?" Hoàng đế thấp giọng hỏi, ngón tay lạnh lẽo lướt qua đôi môi nàng, rồi lạnh lùng thu tay về.
"Thần thiếp chỉ cảm thấy căng thẳng." Nàng cắn chặt răng, chợt nàng giang tay ôm choàng lấy hắn.
Hoàng đế vẫn thờ ơ đứng thẳng, bất động như núi, mặc kệ cho nàng cứng ngắc ôm lấy hắn.
"Hoàng thượng, để Thần thiếp thay quần áo cho người......" Lộ Ánh Tịch khẽ nói, tuy lòng nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng động tác vô cùng dịu dàng, chậm rãi cởi áo choàng giúp hắn.
Cẩm bào chưa kịp cởi xuống, hoàng đế đột nhiên bắt lấy tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo thâm sâu như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.
Lộ Ánh Tịch ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn, như một tráng sĩ oai phong sẵn sàng hy sinh.
Hoàng đế khẽ cong môi, cười nhạt nói: "Hoàng hậu, nàng như thế này như sắp phải ra pháp trường."
"Chỉ vì Thần thiếp căng thẳng quá." Lộ Ánh Tịch lại lặp lại câu nói vừa rồi. Nàng không tìm được lý do nào tốt hơn, quả thật nàng cảm thấy mình như sắp chết.
"Xem chừng Hoàng hậu thật sự căng thẳng." Hoàng đế chan chứa ý cười, đáy mắt sâu thẳm khó lường.
Lộ Ánh Tịch cắn nhẹ môi, nhẫn nại xoay người kéo đai lụa thắt bướm ngang hông xuống. Áo trượt khỏi vai, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tấm lưng trần trơn bóng, trắng mịn hơn tuyết. Mái tóc dài đen tuyền càng tôn thêm làn da mịn màng đầy quyến rũ.
Đôi mắt xanh đen của hoàng đế bỗng chốc tối sầm, tâm trạng thoáng phức tạp.
"Hoàng thượng ......" Giọng nói Lộ Ánh Tịch hơi run rẩy. Nàng không xoay người đối mặt với hắn, sống lưng vẫn thẳng tắp đến lạ thường, nhưng lại không che giấu được nỗi run sợ.
Tay hoàng đế chậm rãi vuốt mái tóc dài của nàng, dần dần trượt xuống.
Lộ Ánh Tịch phát run, nàng cắn chặt răng, cố nén ý niệm cho hắn một chưởng.
Hoàng đế hình như yêu thích mái tóc dài đen mượt của nàng đến nỗi hắn không nỡ buông tay. Hắn lại dịu dàng vuốt ve, rồi thở dài: "Mày ngài tựa tranh vẽ, tóc kết tựa lụa xanh."
Lộ Ánh Tịch không còn tâm tình để nghe hắn nói. Nàng chỉ thấy khổ sở vô cùng. Hắn giống đang cố ý hành hạ nàng, muốn nhìn nàng có thể chịu đựng đến lúc nào sao? Lòng nàng không ngừng đấu tranh, nếu bây giờ nàng đổi ý, hắn có tức giận rồi mượn cớ giáng tội nàng hay không?
Đang lúc nội tâm giằng co, hơi thở nam tử đằng sau nàng bỗng biến mất. Lộ Ánh Tịch không khỏi kinh ngạc, ngờ vực quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm.
"Tiết trời rất lạnh, Hoàng hậu cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn." Hoàng đế bình thản cất giọng, nhặt quần áo dưới đất khoác lên vai nàng, đôi mắt xanh lam rực sáng, nhưng lại thấp thoáng dịu dàng đến mê người.
Lộ Ánh Tịch định thần lại, mặc quần áo vào rồi thướt tha xoay người. Nàng nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm." Dù vì nguyên nhân gì làm hắn không chạm vào nàng nhưng từ tận nơi sâu thẳm, nàng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần mình cắn răng chịu đựng thì mọi chuyện sẽ qua, nhưng hiện tại nàng mới nhận ra, chuyện này hết sức khó khăn. Nếu không thương hắn, làm sao nàng có thể cam tâm tình nguyện hiến dâng bản thân cho hắn?
Lúc này, một giọng nói kính cẩn của thái giám chợt vọng đến từ ngoài tẩm cung...
"Hoàng thượng, nô tài có chuyện quan trọng bẩm báo."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Lộ Ánh Tịch, thần sắc trầm tĩnh, cất giọng: "Chuyện gì? Nói."
"Bẩm Hoàng thượng, cung Bạch Lộ vừa có thích khách. Hạ Quý phi vì quá hoảng sợ, e là đã động đến long thai.
Sắc mặt hoàng đế bỗng sa sầm, nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.
Lộ Ánh Tịch đờ người, rồi lại mơ hồ nghe tiếng nói của hoàng đế cùng thái giám từ bên ngoài. Lòng nàng bỗng dưng căng thẳng.
"Y" Thông đồng với thích khách? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!
← Ch. 004 | Ch. 006 → |