61: Sáng Tỏ
← Ch.060 | Ch.062 → |
Tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt hơn mười người lao vào bên trong.
Tỳ nữ vừa thét chói tai kia đã vọt một bước tới trước mặt Lư Oanh, nắm ống tay áo nàng, móc ra một khối ngọc bội.
Tỳ nữ này động tác lưu loát, lao đến rất nhanh, đến khi hơn mười người kia đi vào thì chỉ nhìn thấy được ống tay áo Lư Oanh bị tỳ nữ kia nắm chặt, cùng với đó là miếng ngọc bội lộ ra phân nửa...
Tất cả mọi người cứng lại.
Tất cả mọi ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lư Oanh, vẻ mặt có chán ghét, có khinh thường!
Có người cúi đầu nói: "Thì ra là kẻ sa cơ thất thế."
"... !Xiêm y ăn mặc đẹp vậy, mà nhân phẩm không có thì làm sao được?"
"Thật không nhìn ra, nàng ta là người như vậy."
"Thiếu gia ta mới vừa rồi còn đối xử tốt với nàng như vậy!"
Một phút trước kia, những người này đối với nàng vô cùng thân mật, đầy nhiệt tình, bây giờ chỉ trong chớp mắt liền trở thành chán ghét, tức giận, nhiều hơn cả vẫn là khinh thường.
Những ánh mắt đó liệu có thể đánh bại tự tin của cô gái yếu ớt, làm cho nàng ta cảm thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi sao?
Trong một phút trầm mặc, không biết là người nào hét lên một câu, "Dẫn nàng ta lên quan phủ!"
"Đúng, giải lên quan phủ đi!"
"Nàng ta sao có thể làm chuyện như vậy được? Thật mất thể diện mà!"
...
Thanh âm ong ong, âm thanh chỉ trích bốn phía vang lên.
Thấy Lư Oanh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mấy tỳ nữ từ trong góc lao ra, các nàng lắc lắc cánh tay Lư Oanh rồi kêu lên: "Đi, đem nàng ta mang đến chỗ lão phu nhân, để lão phu nhân trách phạt."
"Đúng, để cho lão phu nhân trách phạt."
Kẻ xô người đẩy, Lư Oanh nhanh chóng bị đưa đi dọc hành lang đến một cái sân, trong đó có lão phu nhân ăn mặc sang trọng cùng vài người khác trong dòng họ.
Thấy Lư Oanh bị mọi người xô đẩy tới đứng im không nhúc nhích, lão phu nhân nhìn sang bọn họ, "Chuyện gì xảy ra?"
Tứ cô nương đứng dậy, nàng khẽ hướng lão phu nhân thỉnh an, giọng trong vắt nói: "Thưa tổ mẫu, chuyện là thế này, ngọc bội đính ước của con bỗng không thấy đâu cả, sau đó A Đào phát hiện ra ở trong ống tay áo của Lư Oanh."
"Có chuyện này sao?", lão phu nhân nghiêm nghị trừng mắt nhìn Lư Oanh, thấy Lư Oanh không biết vì sợ đến choáng váng hay sợ ngây người mà đứng yên cúi đầu không nhúc nhích, lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ai là A Đào?"
Tỳ nữ vừa mới tố giác Lư Oanh đứng ra, "Thưa lão phu nhân, nô tỳ chính là A Đào."
"Nói rõ một chút, làm thế nào ngươi phát hiện được ngọc bội kia?"
A Đào cúi đầu, cung kính nói: "Thưa lão phu nhân, A Đào ở bên ngoài phát hiện lúc biểu cô nương vô tình thả tay áo xuống thì thấy ngọc bội lộ ra một góc trong túi tay áo."
A Đào vừa dứt lời, Tứ cô nương kêu lên: "Tổ mẫu, Bình thị chúng ta chưa từng có người nào vi phạm pháp luật.
Hành vi của biểu muội như thế này sẽ làm bẩn thanh danh của gia tộc chúng ta, đem nàng ta đến quan phủ đi."
Một cô nương bị từ hôn, lại còn vì trộm cắp mà đưa đến quan phủ, cả đời này của Lư Oanh thật sự sẽ không ngẩng mặt lên được, đừng nói đến chuyện lập ra gia đình mà ngay cả chỗ an thân cũng sẽ không tìm được, thậm chí có thể dính líu đến đệ đệ Lư Vân.
Một chiêu này hết sức hiểm độc, hoàn toàn phá hủy cuộc đời hai tỷ đệ bọn họ!
Lão phu nhân quay đầu, nhìn không chớp mắt Lư Oanh, lớn tiếng nói: "A Oanh, con có lời giải thích gì không?"
Nàng nên nói như thế nào? Bọn họ dựng một ván cờ tốt như thế, hơn nữa ván cờ này mới đi một nửa, chưa đến cuối ván nên nàng đương nhiên là yên lặng theo dõi biến động.
Thấy Lư Oanh không ngẩng đầu, dường như nàng không để ý đến trong mắt lão phu nhân hiện lên tinh quang.
Âm thanh ong ong vang lên lớn hơn.
Ho một tiếng khiến cho tất cả im lặng, sau đó lão phu nhân chuyển hướng A Đào đột nhiên quát lên: "Quỳ xuống!"
Hả?
Mọi người ngẩn ra, A Đào cũng ngẩn ra, đến khi phát hiện ra lão phu nhân đang ra lệnh cho mình thì cả kinh mặt tái đi, bổ nhào quỳ xuống!
Biến cố này đột nhiên xảy ra khiến xung quanh im phăng phắc.
Lão phu nhân nhìn chằm A Đào lạnh lùng nói: "Giỏi cho tiện tỳ nhà ngươi, dám vu oan hãm hại biểu cô nương!"
Lời này vừa rơi xuống như một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi người đều xôn xao, mà Lư Oanh lại vô cùng phối hợp ngẩng đầu lên, giống như không thể tin được, vừa kinh ngạc vừa phấn chấn, lại còn vô cùng cảm kích nhìn về phía lão phu nhân.
A Đào sau một hồi kinh ngạc, vội vàng kêu lên: "Lão phu nhân, không phải như thế, không phải như thế..."
Không đợi nàng ta nói xong, lão phu nhân đã hướng mấy người làm quát lên: "Người đâu, đem tiện tỳ này giải xuống, làm cho nó khai thực ra!"
"Vâng", hai lão ma ma đi tới, bắt lấy A Đào đang thét chói tai kéo về phía sau.
Đợi sau khi A Đào bị đưa đi, lão phu nhân chuyển hướng Lư Oanh, nhẹ lời nói: "Đứa nhỏ này thiệt là, bị oan uổng như thế cũng không lên tiếng giải thích? Aiz, sao lại như vậy được?"
Gọi Lư Oanh đến bên cạnh, lão phu nhân vỗ về tay nàng, hiền lành nói: "Cháu gái à, con bướng bỉnh quá, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn tin nhân phẩm của con.
Tiện tỳ A Đào kia vu khống hãm hại con, bà già ta tuy đã già nhưng mắt không có bị mù."
Lư Oanh nghe đến đó, từ từ ngẩng đầu lên, cảm kích khẽ gọi: "Đa tạ ngoại tổ mẫu."
Thấy nàng cảm kích, lão phu nhân rất hài lòng, vỗ vỗ tay nàng, lại nói: "Đứa ngốc này, chỉ tại mẫu thân mất sớm không ai dạy con những thủ đoạn của nữ nhân.
Như vậy đi, từ giờ con hãy ở lại bên cạnh ta, lão bà bà ta sẽ dạy dỗ con những thủ đoạn nữ nhân hay sử dụng, sau này khi gả cho người khác con cũng không phải chịu thiệt thòi."
Lão phu nhân khẩu khí nặng nhẹ ngắn dài, thái độ cực kỳ hiền lành.
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Đến bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu được, Bình phủ đánh ván cờ này thực ra chỉ muốn tấu hài mà thôi.
Thứ nhất, tất nhiên là mỉa mai rồi.
Nàng xưa nay quá kiêu ngạo, không đem Bình phủ nhìn vào trong mắt, họ muốn mượn chuyện này để dạy cho nàng một bài học, làm cho nàng phải sợ hãi.
Thứ hai, chính là lấy lòng.
Trải qua việc như vậy, Lư Oanh hẳn sẽ hiểu được nếu bị hãm hại, cái loại tứ cố vô thân như nàng sẽ không biết dựa vào đâu để bày tỏ sự oan ức.
Mà lão phu nhân không cần lý do đã một mực tin tưởng nàng, tất nhiên là nàng phải chịu ơn đức.
Thứ ba, nhân cơ hội đem nàng giữ lại Bình phủ, hoàn toàn cầm chắc nàng trong tay.
Suy nghĩ tới đây, Lư Oanh nhắm mắt lại.
Lần này tới Bình phủ, nàng còn còn thu hoạch được một vấn đề khác: Thấy lão phu nhân chớp mắt một cái, mình cảm giác rất rõ rằng, người ra tay với đệ đệ chính là lão hồ ly này!
Bà ấy muốn hủy hoại Lư Vân, làm cho nàng chỉ có thể dựa vào Bình thị bọn họ!
Quả nhiên là lão hồ ly ngàn năm, tính toán rất kỹ!
Trì hoãn một lúc, Lư Oanh mới mở mắt ra.
Nàng hướng lão phu nhân khẽ cúi người, thấp giọng nói: "Đa tạ ngoại tổ mẫu quan tâm, nhưng mà A Oanh trở về nhà mình sẽ tốt hơn ở lại.", nàng mím môi, giọng mang chút uỷ khuất lẫn tính toán trong đó: "Ngoại tổ mẫu... !hiện tại trong lòng A Oanh rất không thoải mái, ở đây vừa ồn ào lại dễ dàng gặp chuyện không may, A Oanh vẫn là muốn sống nơi sạch sẽ."
Nàng càng cúi thấp đầu: "Ngoại tổ mẫu mới vừa nói chuyện lập gia đình của A Oanh, nhưng nếu những thứ ở trong đại phủ người ta đáng sợ như vậy, A Oanh càng không muốn, cũng sẽ không đến nơi như vậy."
Nói tới đây, nàng lui về phía sau mấy bước, hướng lão phu nhân thỉnh an, cúi đầu, vành mắt đỏ lên, nói: "Ngoại tổ mẫu, A Oanh xin cáo lui", dứt lời nàng không để ý lễ tiết quy củ, xoay người nhấc váy chạy thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất.
Đến khi Lư Oanh đi xa, mọi người ngoảnh mặt lại nhìn nhau, Bình thị lão phu nhân vừa rồi còn hiền lành hòa ái, giờ đang trầm xuống giận dữ....
← Ch. 060 | Ch. 062 → |