Xiêm Y
← Ch.059 | Ch.061 → |
Mấy chữ "rạng rỡ tổ tông" vừa thốt ra, giọng nói của Bình Nhân liền tắc lại. Lư Oanh nghe đến đó, mím môi, chậm rãi đi tới bên cạnh, thuận tay cầm lên một món có thêu hoa văn Thù Du treo trong cửa hàng. Dáng dấp Lư Oanh rất đẹp, cho dù mặc loại y phục nào cũng mang theo vẻ nhàn nhã tự nhiên.
Trong khi chủ quán còn đang mải chọn lựa trang phục cho nàng, nháy mắt cái thấy nàng cầm ngay y phục đắt tiền nhất lên mặc thì không khỏi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hoàng tẩu tử. Hoàng tẩu tử cũng ngẩn người, bà ta được chủ nhân ra lệnh phải tiếp cận và lấy lòng Lư Oanh, nhưng chủ tử không hề nói gì đến chuyện có thể cho Lư Oanh bộ y phục đắt tiền như vậy? Hoa văn thêu này là hàng thượng phẩm ở Lạc Dương, giá cả ít nhất cũng trăm lượng hoàng kim, bà ta nhìn mà xót cả ruột. Lúc này Lư Oanh quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn Hoàng tẩu tử, mỉm cười nói: "Tẩu tử, y phục này trông có đẹp không?""Ừm...Đẹp...đẹp..." Đương nhiên là đẹp rồi, y phục quý giá như vậy, sao có thể khó coi được?"A Oanh cũng thấy nó đẹp." Nói ra những lời này một cách tự nhiên rồi Lư Oanh bước sang gian bên cạnh. Không ngờ Lư Oanh bỏ đi, Hoàng tẩu tử cuống quít đuổi theo, chỉ lo nhỡ nói lời nào khiến nàng ta mất đi hứng thú mà quên mất gian bên cạnh đang có hai người khác. Lư Oanh bước đến cửa phòng, hai người Bình Nhân cảm thấy trước mắt như lóe sáng, bọn họ cùng quay lại nhìn, nhận ra cô nương một thân hoa phục kia chính là Lư Oanh mà vừa nãy các nàng rủa xả. Thấy Hoàng tẩu tử mang theo hai tỳ nữ giống như nô tỳ thiếp thân theo sát sau Lư Oanh, lại thấy Lư Oanh mặc hoa phục càng nổi bật, khuôn mặt rạng ngời, thoáng chốc Bình Nhân cực kỳ tức giận!Nàng trợn to hai mắt trừng Lư Oanh, cất giọng the thé: "Ngươi ở đây làm gì?". Lư Oanh thản nhiên nói: "Nhị cữu mẫu muốn tặng ta hai bộ xiêm y, Hoàng tẩu tử có lòng dẫn ta đến xem"."Cái gì?" Bình Nhân giận dữ, hét lên the thé: "Không thể nào! Ngươi nói dối!".
Rõ ràng ai cũng không muốn gặp kẻ sa cơ thất thế này, làm sao chỉ trong chớp mắt, tổ phụ tổ mẫu đều thay đổi thái độ, ngay cả thái độ của Nhị thúc nàng cũng thay đổi?Còn nữa, ở Bình thị, tất cả đồ của nàng đều là thứ tốt nhất nhưng nàng cũng chưa từng thử qua xiêm y đắt tiền như vậy, kẻ sa cơ này dựa vào cái gì lại có thể mặc nó. Mặt đỏ lên, Bình Nhân nhìn bộ hoa phục nổi bật khiến Lư Oanh có thêm ba phần xinh đẹp lộng lẫy kia, hét lên: "Tiện nhân! Ngươi mặc xiêm y đó là lại muốn đi câu dẫn Tăng ca ca phải không?". Lư Oanh bật cười, đôi đồng tử đen láy theo hàng lông mi dài nhướn lên, khinh miệt nói: "Họ Tăng kia là do ta bỏ, báu vật trên tay ngươi là đồ ta bỏ đi, ta còn cần phải đi câu dẫn lại sao?". Lời này lại kiêu ngạo đến thế! Điều này quá vô lý!Trong giây lát, Hoàng tẩu tử ngẩn người, chủ quán ngẩn người, Bình thị tiểu cô nương sau lưng Bình Nhân cũng ngẩn người. Bình Nhân the thé nói: "Sao ngươi có thể nói như thế? Ngươi, ngươi thực sự không biết xấu hổ!". Lư Oanh cười khẩy một tiếng, nàng thản nhiên nói: "Không, chính ngươi mới không biết xấu hổ! Chính vì ngươi không biết xấu hổ cho nên ngươi mới đi câu dẫn hôn phu của người khác, chính vì ngươi câu dẫn hôn phu của người khác, thứ ngươi lấy được không phải là của ngươi, vì vậy cho dù ngươi đã là tân nương đi chăng nữa nhưng vẫn không vui vẻ.
Bình thị A Nhân, cuộc sống bây giờ của ngươi thực sự có ý nghĩa sao?". Nói đến đây, Lư Oanh đi về phía Bình Nhân đang thở hổn hển, trước mặt nàng, nhan sắc của Bình Nhân càng thêm phần tiều tụy.
Lướt mắt từ trên xuống dưới, Lư Oanh tỏ vẻ khinh thường thở dài lắc đầu, không nói thêm lời nào mà ngang nhiên rời đi. Đang lúc mọi người vẫn còn đang ngây ngốc đã không còn thấy bóng dáng Lư Oanh.
Hoàng tẩu tử mãi một lúc sau mới kêu lên: "A Oanh, vậy xiêm y...".
Nói xong năm chữ kia, bà chủ quán đứng đã nhìn bà ta đăm đăm, bà ta chật vật nói: "Chuyện này, trước tiên ghi lại giá tiền xiêm y, ta sẽ nhanh chóng mang tiền sang"."Vâng, vâng". Lư Oanh đã tiếp nhận quà của Bình thị, đây là tín hiệu rõ ràng.
Bởi vậy buổi chiều ngày thứ hai, xe bò của Bình thị dừng phía ngoài ngõ, Hoàng tẩu tử vẫn như trước cười híp mắt với Lư Oanh nói, ngoại tổ mẫu của nàng muốn gặp. Lần này, Lư Oanh dễ dàng đồng ý, nàng ngồi trong xe, mặc trên người bộ xiêm y thêu hoa văn Thù Du mới mua hôm qua, mặt trang điểm nhẹ nhàng, thêm vào đó, vì nàng đã đọc qua rất nhiều thi thư nên có khí chất ung dung nhã nhặn khiến Hoàng tẩu tử bất ngờ khi đối mặt, nhìn đến ngây người. Cho tới hôm nay, bà ta mới phát hiện phong thái xuất chúng này trên người biểu cô nương, hơn hẳn đám cô nương ở Bình phủ. Chẳng trách quý nhân lại vừa ý nàng. Chiếc xe đi một đường thẳng đến Bình phủ. Tới Bình phủ, trước tiên Hoàng tẩu tử đưa nàng đến gặp Nhị cữu mẫu. Cho dù trước đây đã từng không hòa thuận với nhau, Nhị cữu mẫu vừa gặp đã đối xử với nàng vô cùng khiêm nhường, vô cùng thân thiết. Sau khi gặp Nhị cữu mẫu, Hoàng tẩu tử cười nói: "Biểu cô nương, lão phu nhân nói muốn gặp ngươi". Lư Oanh chớp mắt, "Được". Thấy nàng thoải mái nhận lời, Hoàng tẩu tử cười hì hì, vội vàng dẫn nàng đến chỗ lão phu nhân bên ngoài viện. Trên đường đi, cho dù là tỳ nữ hay cô nương đi qua, nhìn thấy bộ hoa phục của Lư Oanh đều ngẩn người ra.
Ngẩn người xong là túm lại bàn tán. Tiếng bàn tán ngày càng lớn, người cũng ngày càng nhiều, cũng chẳng biết từ lúc nào, Lư Oanh phát hiện bên cạnh mình có cả năm biểu tỷ biểu muội đang vây quanh."A Oanh, tỷ là Tứ biểu tỷ của muội, muội còn nhớ không?"."Còn có muội nữa A Oanh, muội là Thất biểu muội của tỷ"."Hì hì, còn tỷ là Lục biểu tỷ của muội, muội bây giờ trông rất xinh đẹp". Tiếng nói cười ríu rít, tiếng hỏi han không dứt bên tai, tuy chỉ có năm cô nương nhưng còn có tỳ nữ của họ nên đám đông có đến mười sáu mười bảy người.
Mười sáu mười bảy thiếu nữ vây Lư Oanh vào giữa, vừa tự giới thiệu vừa cười ồn ào.
Đặc biệt là giọng nói các nàng cực kỳ thân thiết cực kỳ tình cảm, nếu đổi là người khác thì sẽ cảm thấy rất vui mừng. Lư Oanh vẫn đạm mạc, cười nói vài câu với bọn họ, Hoàng tẩu tử lên tiếng: "Các vị cô nương, biểu cô nương còn muốn đi yết kiến lão phu nhân"."A Oanh lần sau gặp chúng ta lại trò chuyện với nhau nhé"."Lần sau lại đến nói chuyện"."A Oanh, lát nữa gặp lại". Sau một lúc bị giữ lại, Lư Oanh vất vả mới thoát được ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt Lư Oanh bị chen lấn đến ửng hồng, Hoàng tẩu tử cười nói: "Các cô nương bọn họ đều rất thích biểu cô nương, có khăn tay đây A Oanh". Lư Oanh cười, khuôn mặt luôn lạnh lùng giờ mang theo chút ngượng ngùng, nàng gật đầu. Chỉ chốc lát, hai người đã đến trong sân viện của lão phu nhân. Sắp xếp cho Lư Oanh ngồi chờ ở phòng ngoài, thấy lão phu nhân vẫn chưa tới, Hoàng tẩu tử khẽ nói: "A Oanh ngồi nghỉ một lát, tẩu đi hỏi thử xem".
Dứt lời, bà ta đi xuống mấy bậc thang, gọi một tỳ nữ tới nhỏ giọng hỏi thăm. Lư Oanh liếc nhìn Hoàng tẩu tử, cúi đầu xuống. Đúng lúc này, bên ngoài có một trận xôn xao, chỉ nghe tiếng huyên náo ngày càng lớn, cũng ngày càng gần.
Bỗng chốc, một tỳ nữ kêu lên: "Không phải, đó là vật rất trân quý, là ngọc bội đính ước của phu quân Tứ cô nương cho nàng ấy.
Vừa nãy lúc Tứ cô nương ở bên này, vẫn còn đeo bên hông, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu"."Tìm lại đi, nhất định không rơi đâu xa"."Cũng không biết có phải kẻ nào nhân lúc hỗn loạn đã lấy mất không?". Vừa nghe đến ngọc bội đính ước, người bên ngoài đều bận rộn tìm kiếm.
Kèm theo tiếng huyên náo, còn có tiếng "lịch bịch" lục tung mọi thứ lên.
Chắc là có người đang vội vàng tìm kiếm. Chốc lát, một tỳ nữ đi đến, cung kính nói với Lư Oanh: "Biểu cô nương, Tứ cô nương mất một miếng ngọc bội, vẫn đang tìm kiếm nên không được chu đáo với người, xin đừng để ý". Lư Oanh ừ một tiếng, nói: "Ta không để ý...".
Nàng vừa nói xong đã thấy tỳ nữ trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn nàng chằm chằm."Có chuyện gì?".
Lư Oanh vừa mở miệng thì tỳ nữ chỉ về phía nàng hét ầm lên, vừa hét vừa lớn tiếng kêu lên: "A, ngọc bội, ngọc bội...Tứ cô nương mau đến đây, ngọc bội của người đang ở trên người biểu cô nương đây này". Tiếng nói vừa dứt, bước chân từ bốn phía vang lên..
← Ch. 059 | Ch. 061 → |