← Ch.07 | Ch.09 → |
Sư phụ con vào có được không? BÁCH LÝ MẠCH hỏi.
Vào đi. lại đây uống trà với sư phụ.
BÁCH LÝ MẠCH vào phòng ngồi đối diện với DƯƠNG DỊCH THẦN, thần sắc nặng nề. Cả hai đều không ai mở lời trong phòng rơi vào tình trạng im lặng quỷ dị.
Sư phụ.. Con... Hai người đồng thời cùng lúc mở lời
Mỉm cười! Con nói đi. Ta biết con suy nghĩ rất nhiều lần mới tới tìm ta. DƯƠNG DỊCH THẦN sâu kín nói.
Sư phụ con.. con muốn rời đi. BÁCH LÝ MẠCH do dự nhưng vẫn mở miệng, Sau đó lại nói tiếp.
Con không phải là muốn bỏ DƯỢC CỐC càng không muốn bỏ lại sư muội và sư phụ người, những năm gần đây con rất hạnh phúc và vui vẻ có lẻ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời của con. Khoé miệng hơi nâng lên thành một nụ cười hạnh phúc..
Nhưng sau đó lại đầy bi thương và không nỡ lên tiếng.
Nhưng con phải đi. Con phải trở về nơi đó. Nơi đó có thứ thuộc về con, con còn có trách nhiệm trên người. Trở về con sẽ không còn cuộc sống vui vẻ, khoái hoạt như bây giờ. Nơi đó con phải lấy lại thứ thuộc về con. Con thật ra rất phân vân, con muốn sống ở đây, nhưng con vẫn không bỏ được nơi đó. không bỏ được giả tâm của chính mình,
Thật xin lỗi, Sư phụ! BÁCH LÝ MẠCH đầy đau khổ và bi thương lên tiếng.
Thật sâu nhìn BÁCH LÝ MẠCH, nhìn trong mắt hắn là sự thống khổ và phân vân. DƯƠNG DỊCH THẦN biết nếu lúc này nếu ông mở lời kêu hắn ở lại hắn nhất định sẽ ở lại.
Đây là nhà của con! DƯỢC CỐC luôn là nhà con. Dù con đi đâu đến lúc quay về DƯỢC CỐC sẽ luôn chờ đón con.
Ông từ ái lên tiếng làm lòng hắn rung lên như bỏ mất 1 nhịp. định thần lại, cố buộc mình không rơi nước mắt. Đây là sư phụ của hắn. Nơi này là nhà hắn.
Cám ơn người sư phụ! Trong mắt đã không còn bi thương và mất mát.
Sư phụ vẫn phải nhắc con, đừng quên chính mình là ai. Dù con có đi lên cao tới đâu đừng đánh mất bản thân mình. Con có hiểu lời sư phụ?? Ông nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn nói.
Đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc và quan tâm của ông hắn khắc thật sâu vào lòng.
Con sẽ! Kiên định gật đầu.
Vậy con định lúc nào rời đi? Định nói thế nào với LY NHI chưa? Có được câu trả lời mình muốn DƯƠNG DỊCH THẦN thay đổi câu hỏi.
Con định vài ngày nữa sẽ rời đi, còn về sư muội con còn chưa biết phải nói như thế nào... Nhớ tới NHƯỢC LY hắn thật bắt đắc dĩ chẳng biết làm sao... Phải tìm cách dỗ dành vị tiểu sư muội này thôi.
Nhìn thấy nụ cười khổ của đại đệ tử ông cũng chỉ im lặng, haizz không giúp được! không giúp được. Ông chỉ có thể yêu thương NHƯỢC LY thêm 1 phần mà thôi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |