← Ch.06 | Ch.08 → |
Được! Con hứa với thúc. NHƯỢC LY trả lời khẳng định.
Bây giờ ta sẽ nói cho con nghe chuyện về Phượng Gia. PHƯỢNG TIẾU vui vẻ nói về Phượng Gia từ đầu đến đuôi không sót 1 chữ.
Sau đó NHƯỢC LY ra về nhưng trong lòng lại suy tư. Không biết làm sao khi nhìn vào mắt thúc ấy lại làm bản thân không tự chủ muốn giúp thúc ấy.. Cảm giác này là sao? Nàng biết lúc này thúc ấy chắc đã đi rồi, mà cảm giác lúc này thật không thoải mái có đau đớn và mất mát thật sâu.
Sư phụ!! Nàng mềm mại kêu lên ẩn ẩn trong giọng nói là bi thương.
Người sẽ không bỏ lại con một mình có phải không?? Nàng run giọng hỏi nàng càng ngày càng yếu đuối rồi, là do sống trong hạnh phúc quá lâu nên ông trời muốn nàng phải đối diện nhớ lại trước kia sao??
nàng không muốn. số mạng của nàng DẠ NHƯỢC LY! sẽ nằm trong tay nàng.
Không đâu! Sao sư phụ lại bỏ Ly Nhi lại chứ. Con là bảo bối của sư phụ mà. DƯƠNG Dịch Thần ôm NHƯỢC LY vào lòng nhẹ nhàng an ủi vỗ về như trân bảo.
Sư phụ con sẽ bảo vệ người và sư huynh con không để hai người có chuyện đâu. Tuyệt đối không! Nàng quyết tâm tự nhủ trong lòng.
Ông thật đau lòng LY NHI mới bao lớn nhưng nó trầm ổn và hiểu chuyện những đứa nhỏ cùng tuổi làm sao có thể làm được.
Lúc mới tới phòng bị như vậy vì sợ tổn thương mà thôi. LY NHI của ông mong muốn được sự ấm ấp hơn bất cứ ai.
LY NHI ah.. nếu sau này sư phụ mất con phải làm sao đây?? Thật sâu thở dài. Nhìn đứa bé trong lòng đã ngủ bên khoé mắt vẫn còn vương giọt Lệ chưa khô. Ông thật đau lòng.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |