Em vẫn yêu anh
← Ch.130 | Ch.132 → |
San San ngồi trước bàn ăn, trong đầu hoàn toàn mù mịt.
Luật Hạo Thiên chuẩn bị một bàn đầy món ăn cô thích, những cây nến sáng tinh xảo, bên cạnh còn có người kéo đàn vi-o-lon, khúc nhạc êm ái, những chấm ánh sáng dưới ánh nến hiện lên, làm bầu không khí trở nên lãng mạn.
Nếu như thời gian đầu gặp nhau, , anh làm những việc lãng mạn như thế này, cô sẽ bị những thứ này làm cho xúc động, nhưng hiện tại bọn họ đều không thể trở về như trước được, tựa như trang giấy trắng đã viết lên rồi không thể xóa đi được.
Cô yên lặng ngồi ăn, không để ý xung quanh, mắt nhìn vào bàn ăn, không nhìn anh lấy một lần.
"San San, em phải ăn nhiều một chút, em xem em hiện tại gầy như thế, anh ôm em cũng không thoải mái."
San San ho khan môt chút, nhíu mày nhìn anh, thời điểm này, anh lại còn nói đùa sao?
"Vậy thì anh đừng ôm."
"Em tức giận sao?" Anh bỗng nhiên đứng dậy cầm tay cô: "Bà xã..."
"Buông ra!" Cô run rẩy, đẩy tay anh ra rồi đứng lên.
"Anh đã nói chỉ cùng anh ăn cơm thôi mà."
"Hà tất phải như thế?" Anh hai tay đem cô đặt vào chỗ cũ.
"Có một số việc, nhất định phải làm rõ ràng."
"Cho nên anh nói không tha Giang Hằng Vũ, tiếp tục cùng Lâm gia đối nghịch, em vĩnh viễn cùng anh phân rõ giới hạn, đúng không?"
San San cúi đầu, không nói lời nào.
Anh nhẹ nhàng nắm vai của cô: "San San, em còn nhớ lần ở Hawai không? Anh bị thương, chạy trốn tới phòng em, nhưng mà em cũng không đuổi anh đi, vẫn muốn bảo vệ anh, băng bó vết thương cho anh, giúp anh uống thuốc, ngày đêm chăm sóc anh."
"Chính ngày đó.... , anh cảm giác mình đã sa vào vũng bùn, nếu nói trước kia anh đối với em là cảm kích, là trả thù, là dò xét, nhưng khi đó anh là thật lòng nói yêu em!"
Môi San San run rẩy, không nói gì, nhưng trong đầu không tự chủ mà nhớ lại những ngày ở Hawai. Anh xông vào phòng cô, trên người đều là máu, bên ngoài cảnh sát gõ cửa, buộc cô phải đem anh giấu ở bên trong bồn tắm.
Đó là lần đầu tiên cô trông thấy anh như vậy, nhưng mà lại làm một việc vô nghĩa, hay là vào thời điểm đó, cô cũng đã yêu người đàn ông không nên yêu này, hiểu rõ là trường kiếp nhưng lại tự mình hãm sâu vào.
Nhớ lại những việc bản thân đã làm, sớm đoán trước sẽ xảy ra kết quả như vậy nhưng từng bước một tới, sự tình cho đến bây giờ cô có thể oán trách ai đây?
"San San, em vẫn yêu anh đúng không? Thực ra, chỉ cần em nói một câu thôi, như vậy là đủ rồi!"
"Em không yêu. Không yêu. Không yêu!" San San bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Em chưa từng yêu anh, hiện tại cũng sẽ không!"
Nói xong, cô xoay người chạy nhanh lên lầu.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe anh ở ngoài cửa gõ nhẹ nói một câu: "San San, anh đi đây. Vài ngày nữa anh trở lại tìm em."
Cô thả người trên giường, trong tâm co rút đau đớn một trận.
Một lúc sau, bên ngoài không còn âm thanh nào. Cô chậm rãi đi tới cửa, mở cánh cửa ra chỉ còn lại không khí.
"Phu nhân, tiên sinh đã đi rồi."
San San trong mắt liền hồng lên, buồn bã: "Anh ấy thì có liên quan gì tới tôi."
Trở lại phòng, nhịn không được che chăn mà khóc..., nước mắt thấm ướt một góc giường.
Nhưng mà đau thương cũng phải sống, ăn, ngủ, rồi đi bộ, đọc sách.... Chớp mắt trôi qua, cô nghĩ anh sẽ không quay lại
"Có lẽ anh ấy đã quên mình rồi, bất quá mình giống như một tù nhân, anh ấy coi trọng nhất, vẫn là sự nghiệp của mình."
"Trục Thủy, A Vũ, đại thiếu gia, các người có khỏe không? Tôi hiện tại không biết các người như thế nào, các người hiểu rõ Luật Hạo Thiên sẽ đối phó Lâm gia, tất cả sẽ theo chôn cùng anh ấy. Tôi thực sự xin lỗi...tôi không còn cách nào ngăn cản anh ấy, tôi chỉ có thể xin lỗi, xin lỗi..., ngoại trừ câu này, tôi không biết nói gì."
"Hàm Nhã, chị biết em sùng bái anh rể, nhưng em không biết anh ấy, anh ấy là một người nguy hiểm, nghìn vạn lần không được đến gần."
"Tiểu thư Tư Tư, ân ân oán oán của chúng ta, tôi đã không còn so đo, Hạo Thiên gây thương tổn cho cô, tôi hiểu, tôi mãi mãi cũng không bù đắp được. Xin lỗi.. Tư Tư.."
Đi qua cánh đồng hoa, hiện tại là mùa xuân, cây cỏ tươi mát.
Đối với anh như một cây cỏ dại sinh trưởng tốt, nhưng cô biết bọn họ không có cách nào ở gần nhau.
Nằm ở giữa bụi hoa, cô bất giác ngủ thiếp đi, khóe mắt còn chứa lệ.
Trong lúc ngủ mơ có cảm giác ai đó vuốt ve hai gò má của cô, chậm rãi mở mắt, thấy hình dáng người đàn ông mà cô hằng đêm tưởng nhớ ngay trước mắt.
Là mơ sao? Cô bấm cánh tay mình, anh đưa tay ngăn lại.
"San San, nhớ anh không?"
Thanh âm như mộng ảo, khiến cô không rõ là thực hay mơ. Vươn tay ôm lấy anh. Từ từ nhắm hai mắt gần sát vào trong ngực anh.
Cô cảm thấy hết thảy đều là mơ, có lẽ là lừa mình dối người, nhưng cô thật sự nhớ người đàn ông này, nhớ linh hồn, nhớ thân thể này.
Mang theo hận ý cô hung hăng cắn bờ vai anh. Đầu lưỡi cảm giác có chút mặn, không biết là máu anh hay là nước mắt của mình.
"San San, em thật nham hiểm." Anh nói, cuộn vào người cô, ra sức hôn, cởi dần y phục của cô.
Một hồi triền miên, San San dường như tỉnh lại. Cô ý thức mình đang làm gì, trong lòng giãy dụa hối hận, đẩy mạnh anh ra: "Đừng chạm vào em"
"San San, đừng lừa dối mình, em vẫn còn yêu anh. Em dám nói những nhiệt tình vừa rồi là giả sao?" Anh nhẹ nhàng chạm vào cô, hôn môi cô thật sâu.
"San San, chúng ta đúng là một với nhau, chúng ta không thể chia lìa, đừng kháng cự anh được không? Như vậy cả hai sẽ không còn đau khổ."
← Ch. 130 | Ch. 132 → |